Bà già kia chợt cười quái dị, giọng khàn khàn như bị hen.
“Già đang đi tìm đứa cháu trai bị lạc, các người có gặp cháu trai của già không?”
Vân Xuyên nhìn sang vị sư trẻ, sư hơi lắc nhẹ đầu tỏ vẻ không biết, cô liền nói với bà lão.
“Cháu trai của bà hình dáng như thế nào? Mất tích lâu chưa ạ?”
“Cháu trai của già đã được bảy tuổi rồi, nó trắng trẻo, điển trai, rất thích trêu chọc người khác, già đã đi tìm nó khắp nơi mà không thấy, già mong nhớ cháu mình lắm rồi.”
Vân Xuyên cảm thấy bà lão này có vấn đề, hình dáng bên ngoài thì không nói, nhưng giữa một nơi hoang vắng, nhà dân cũng không thấy, lại xuất hiện một bà già đi tìm cháu bị lạc quả thật không bình thường chút nào.
Hơn nữa, nhìn đôi mắt của bà ta Vân Xuyên không thấy được sự đơn thuần và mong nhớ của người bà dành cho cháu trai đang mất tích.
Nhà sư lúc này tiến lại, chắp tay nói.
“A Di Đà Phật, lão bà đi một mình thế này quả thực rất nguy hiểm, chi bằng chúng ta đưa bà đi một đoạn, xem có thể tìm được cháu gái của bà không.”
Vân Xuyên còn chưa kịp phản bác, vì thứ nhất cô không tin tưởng bà lão, thứ hai cô còn muốn nhanh tìm tới U Linh Cốc, bà lão đã mừng rỡ cảm ơn.
“Đúng là người nhà chùa, thật có lòng nhân từ vô lượng.
Có điều, chân của già đã không thể đi được nữa rồi.”
Vân Xuyên nhìn xuống, thấy chân bà lão đã rỉ máu, giày rách ra để lộ cả ngón chân.
Cô ngẫm nghĩ một lát, nhìn qua nhà sư trẻ, thì liền quyết định ngay.
“Vậy bà lên lưng cháu cõng đi, chúng cháu đang trên đường đến U Linh Cốc, quanh đây rất nguy hiểm, cháu đưa bà đi tìm xem có nhà dân nào không để bà ở tạm.”
“U Linh Cốc ư? Già biết nơi đó.”
Vân Xuyên ngay lập tức ngồi xuống nói với bà lão.
“Bà lên đi, chỉ đường giúp cháu, cháu phải tới đó gấp.”
Trong đêm nay cô phải tới được U Linh Cốc, ngày mai còn theo đường cũ trở về, nếu không sẽ lỡ mất thời gian cứu con Mơ.
Bà lão yên vị trên lưng rồi, hai tay vòng quanh cổ cô, trên cẳng tay cũng đầy những mụn cóc đang mưng mủ, có một vài cái đã vỡ ra, bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Trên đường đi, Vân Xuyên có cảm giác bà lão trở nên nặng nề hơn, cô hơi đảo mắt về bên vai, lại chạm má vào lan da bủng beo lạnh lẽo của bà ấy, hơi thở nồng nặc như mùi con gì chết lâu ngày.
Trên lưng cô, bà lão hơi lắc lư cái đầu, khoé môi nhếch lên, kéo ra thành một cái miệng rộng, để lộ hàm răng nhọn hoắt bên trong, hai con mắt trắng cũng trở nên xanh lét quỷ dị.
Vân Xuyên tuy không thấy, nhưng cô cũng đã có cảm giác sau lưng mình không còn là bà lão nhỏ con kia nữa.
Cô cắn chặt răng, ngẫm nghĩ hết tất cả mọi việc từ khi cô tới đầm lầy chết cho tới lúc này.
Sau khi nghĩ xong xuôi, lại nghe bên tai truyền đến giọng nói âm tà của bà lão.
“Đừng đi nữa, đến đây thôi, đã tới U Linh Cốc rồi.”
Vân Xuyên cảm nhận được móng tay nhọn hoắt kéo nhẹ qua rãnh cổ mình, nhưng cũng chỉ có vậy, bà lão liền tụt xuống, trở về bộ dạng tiều tuỵ khốn khổ.
Trước mặt họ là một hẻm đá lớn, hai bên đều dốc đứng, chỉ có một đường đi vào trong, vừa sâu vừa tối lại lạnh lẽo đến thấu xương.
“Đi qua nơi này là tới U Linh Cốc rồi cô gái.”
Vân Xuyên hít nhẹ một hơi, quay đầu nhìn nhà sư trẻ, bà lão và con chó đen, cô hỏi thẳng.
“Ba người cùng hội cùng thuyền phải không?”
Nhà sư liền tỏ vẻ ngạc nhiên, cười hỏi cô.
“Nữ thí chủ, sao thí chủ lại có suy nghĩ như vậy?”
“Quy luật của đầm lầy chính là, người đi vào không được nói chuyện, không được quay đầu nhìn lại.
Nhưng nhà sư còn tụng kinh siêu độ, đã thế còn đếm được hơn một vạn người chưa siêu sinh, xin hỏi, là thầy tu thì sẽ có ngoại lệ không phạm cấm luật sao?”
Cô không để tâm đến nhà sư trẻ mà nhìn qua con chó mực, nó cũng đang ngước đầu lên nhìn cô chăm chú.
“Còn mày, nhà sư vốn không ăn thịt, không sát sinh, cớ gì mày cứ phải đòi cắn bằng được nhà sư? Chẳng qua là muốn gây sự chú ý của tao mà thôi.
Cả ba người, đều là muốn lừa tôi đến đây.”
Lời Vân Xuyên vừa dứt, không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng gió thổi hun hút qua hai vách đá dựng.
Cô cảm thấy mình sắp rơi vào miệng quỷ rồi, da đầu tê dại cả đi, hai mắt cứ trân trân nhìn hai người một chó trước mặt mình.
Nhà sư lúc này mới cười thành tiếng, âm thanh ma mị khiến tóc gáy cô dựng ngược cả lên.
Bà lão già cũng lộ nguyên hình, khoé miệng rộng ngoác, chìa hai hàm răng sắc nhọn, mắt xanh lè như hai đốm lân tinh.
Chỉ có con chó đen vẫn kiên trì bộ dạng cũ, nhưng cái lưỡi của nó đã dài như lưỡi mãng xà, đỏ lòm màu máu.
Vân Xuyên cứ nghĩ bản thân không làm gì xấu, thì sẽ không gặp quỷ, nhưng từ lúc thứ quái vật kia tấn công con Mơ và móc đi đôi mắt cô đã hiểu ra, sự đời không ai đoán trước được.
Nhưng cô hạ quyết tâm rồi, nếu có phải chết, cô cũng sẽ bằng mọi giá vào U Linh Cốc tìm đông trùng hạ thảo.
“Nữ thí chủ, chúng ta ban đầu là muốn dương khí của cô, nhưng bây giờ ta nghĩ lại rồi, ta có thể cho cô vào U Linh Cốc lấy đông trùng hạ thảo để cứu người, nhưng ta có một điều kiện.”
Bà lão hình như hơi bất mãn, cau có lên tiếng, thân là bà già nhưng giọng nói đã thành một thiếu nữ.
“Cái tên háo sắc nhà ngươi, lại muốn tìm thêm một tỳ nữ nữa hay sao?”
Nhà sư quả nhiên bật cười, cái đầu trọc cũng bắt đầu mọc tóc, mái tóc đen dài tới eo làm nổi bật làn da trắng đến phát sáng, giữa trán điểm một nốt chu sa đỏ tươi màu máu.
“Nữ thí chủ, cô phải hứa với ta, sau khi xong việc sẽ quay trở lại đây làm nữ nhân của ta, cô thấy sao?”
Vân Xuyên lắc đầu nói ngay.
“Xin thứ lỗi, tiểu nữ đã có phu quân rồi.”
Nụ cười trên môi nhà sư giả liền đông cứng cả lại, cặp mắt nhìn cô có chút hằn học không cam tâm.
“Phu quân ư? Phu quân của nữ thí chủ là ai?”
Vân Xuyên cảnh giác, làm vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng âm thầm tính toán, đám này đều là quỷ, Tướng quân nhà cô lại là chiến thần diệt quỷ, nếu nói ra có khi cô còn không giữ nổi mạng mà vào U Linh Cốc lấy đông trùng hạ thảo.
“Phu quân của tiểu nữ chỉ là con một phú hộ bình thường mà thôi.
Phụ nữ tam tòng tứ đức, giữ gìn tiết hạnh, không dám vượt quá quy tắc.
Không biết nhà sư còn điều kiện nào khác không?”
Không đợi nhà sư giả lên tiếng, cô lại nói thêm.
“Hay là tôi đổi bằng dương thọ của mình được không?”
Nhà sư giả xoa cằm suy nghĩ một lát, thấy cái vẻ chân thành đến ngờ ngệch của Vân Xuyên thì cũng không muốn làm khó cô thêm nữa, chầm chậm nói.
“Ta tạm thời chưa nghĩ ra, thế này đi, cô cầm lấy chiếc nhẫn ngọc này, khi nào nghĩ ra rồi ta sẽ báo.”
Vừa nói, nhà sư giả vừa tháo chiếc nhẫn ở ngón tay cái của mình ném cho Vân Xuyên.
Cô vội vàng bắt lấy, chạm vào rất lạnh, bên trên còn khắc một hình gì đó.
“Giờ thì cô cứ đi qua hẻm đá này, phía trong chính là U Linh Cốc, đừng nói là cô không biết hình dạng đông trùng hạ thảo như thế nào nhé, chuyện này ta không giúp được đâu.”
“Tiểu nữ đã biết, xin đa tạ.”
Vân Xuyên vội vàng cất chiếc nhẫn vào trong người, sau đó nhanh chân đi vào trong hẻm đá.
Cô không biết có thể tin đám quỷ kia không, nhưng hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể liều một phen.
Ở phía ngoài, nhà sư giả dùng một sợi dây trắng cột tóc lại, cười cười nhìn theo bóng dáng Vân Xuyên đã vào rất sâu trong hẻm.
“Cháu trai ngoan của ta, cháu háo sắc quá rồi.”
Tóc dài quắc mắt nhìn bà già mặt quỷ, hừ một tiếng.
“Em cẩn thận cái mồm đấy, dám gọi anh trai là cháu.”
Bà lão mặt quỷ cười khanh khách.
Tóc dài cũng chẳng buồn phân bua, vẫn dán mắt nhìn vào hẻm đá hun hút trước mặt.
“Cô ta đáng yêu đó chứ, anh rất thích.”
Chợt phía sau họ vang lên tiếng quát lạnh lùng đanh thép, uy lực phát ra khiến người ta phải run sợ.
“Ngươi lại vừa lừa gạt ai vậy tên quỷ tóc dài kia?”
Một bóng người ngồi trên