Triệu Ý tức giận dùng kiếm đâm thẳng vào thân cây khiến nó hơi rung rinh, nhưng dường như cũng làm nó phẫn nộ mà siết chặt Vân Xuyên hơn.
Y rút ra một lá bùa dán lên cây, niệm chú, rồi dùng hết sức lực của mình đâm kiếm vào một lần nữa.
Lần này thanh kiếm xuyên ngang qua thân cây, bên trong ào ạt chảy máu đỏ thẫm.
Rễ cây đang siết lấy Vân Xuyên chợt thả ra, cô rơi từ trên xuống, Triệu Ý lao ra đỡ lấy cô.
Đến khi Vân Xuyên tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong lòng Triệu Ý, thấy vẻ mặt lo lắng nhíu chặt hai hàng lông mày của y, cô gượng cười ngồi dậy, đưa tay xoa xoa cổ.
“Em cứ nghĩ mình bị chia thành mấy mảnh rồi cơ đấy.”
Thấy cô còn có tâm trạng đùa được tức là không còn gì nguy hiểm, Triệu Ý mới yên tâm đứng lên.
Từ lúc đỡ được Vân Xuyên, y không dám nhúc nhích, chỉ sợ máu bị tắc ngẽn chưa lưu thông được đã động đậy sẽ nguy hiểm hơn.
“Tướng quân, sao trời vẫn chưa sáng?”
Triệu Ý vừa nhét đoản đao vào bao vừa đáp.
“Nơi này là trận pháp, chúng ta chưa giải được trận pháp thì trời sẽ còn như thế này mãi.”
Vân Xuyên thở dài, sờ lên đầu thì không thấy cây trâm đâu, hai người tìm kiếm xung quanh thì thấy nó ở trong lùm cỏ.
Vân Xuyên sợ thót cả tim, cây trâm này quý giá như vậy, cô không muốn làm mất nó, gài thật chặt vào mái tóc.
Hai người lại tiếp tục đi, những gian nhà im ỉm đóng cửa, bên trong không có dấu hiệu của sự sống.
Vân Xuyên rất tò mò, nhưng thấy Triệu Ý không để ý tới, cô cũng không quá bận tâm nữa.
Đây là trận pháp gì cô không biết, tốt nhất là không nên táy máy, tránh lại bị bắt đi như ban nãy.
Vân Xuyên đi nép bên cạnh Triệu Ý, mặc dù rất sợ, nhưng có Triệu Ý ở đây khiến cô yên tâm hẳn, cô có cảm giác, trong trời đất này chẳng có việc gì làm khó được Tướng quân nhà cô.
Đây có lẽ là sự ngưỡng mộ đặc biệt của Vân Xuyên dành cho Triệu Ý, dù sao cô cũng được y cứu sống nhiều lần, trong thâm tâm của cô mặc nhiên là tràn đầy sự tin tưởng đối với y.
Có một cái bóng vừa chạy qua, nhanh nhẹn nhảy lên rồi khuất sau mái nhà.
“Là miêu quỷ.”
“Ừm, nếu ta không nhầm thì miêu quỷ đang điều khiển tất cả trận pháp này.”
Vân Xuyên kinh ngạc hỏi.
“Miêu quỷ cũng có thể điều khiển trận pháp sao?”
“Em biết miêu quỷ được tạo thành như thế nào rồi chứ?”
“Vâng, em có biết một chút.”
Vân Xuyên nhìn quanh, cứng nhắc gật đầu.
Càng lúc cô càng thấy sợ những con mèo.
Bình thường thì dễ thương đến vậy, mà vào tay đạo sĩ, phù thuỷ là biến thành thứ quỷ dị vô cùng.
Triệu Ý thấy cô đã lạnh toát cả người, liền lòng bàn tay to lớn của y vào tay cô như muốn truyền hơi ấm, bộ dạng thản nhiên bình tĩnh, không để ý đến Vân Xuyên đã xấu hổ rụt cả cổ vào.
“Con miêu quỷ dẫn dụ chúng ta đến đây, có lẽ bên trong nó không phải dã quỷ thông thường, mà là linh hồn của thuật sư hoặc phù thuỷ.
Có những người đạt tới cảnh giới cao, đem nhập linh hồn của mình vào con vật để dễ bề hoạt động mà không gây chú ý.”
“Người có thể làm điều này chắc chắn rất cao tay.”
“Ta chỉ sợ không những cao tay, còn rất xảo quyệt nữa.”
Vân Xuyên còn muốn hỏi, nhưng Triệu Ý đã dừng lại, y nhìn qua bên trái, cô cũng nhìn theo.
Đây là bãi tha ma của thôn, đom đóm lập loè hai màu xanh đỏ, chúng đang tụ lại trên những ngôi mộ, khủng khiếp hơn là chúng đậu vào thứ gì đó xếp thành hình người buộc trên cây cọc, đâm xuyên xuống một mô đất lớn.
Lần này lại là thứ gì quái dị nữa đây? Vân Xuyên cảm thấy mình đã sắp mất kiên nhẫn rồi.
Bàn tay Triệu Ý siết chặt hơn một chút, như muốn trấn an cô.
Đột nhiên đom đóm bay lên không trung, để lộ ra một con bù nhìn rơm mặc quần áo tả tơi, có vẻ đã bị phơi sương gió lâu ngày, trên cổ còn đeo một dây thòng lọng cuốn ba bốn vòng, là loại thòng lọng to như dây chão buộc trâu bò.
Đom đóm xanh bay cả đi, chỉ còn lại hai con đom đóm đỏ lập loè như hai con mắt.
Vân Xuyên cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đập chậm mấy nhịp, cô thở ra khói trắng, cố gắng bình tĩnh.
Cây cọc buộc con bù nhìn bỗng nhiên bị rút bật lên khỏi mô đất, từ dưới chân cọc nhọn chảy ra chất lỏng đặc sệt.
Nó bắt đầu nhảy tới chỗ hai người, lúc thì qua trái, khi sang bên phải, phần đầu lúc lắc nghiêng ngả như muốn rớt ra.
Trong không gian vang lên giọng cười khanh khách, gió thổi ù ù đem theo mùi bùn đất nghĩa địa.
Triệu Ý và Vân Xuyên cùng lùi lại, phía sau chợt nghe tiếng mèo kêu quỷ dị.
Vân Xuyên quay đầu nhìn, hoá ra là con miêu quỷ đang ở ngay sau lưng.
Con miêu quỷ uốn éo thân mình, bốn bàn chân cào soàn soạt trên nền đất.
Trước là con bù nhìn, sau là miêu quỷ hai mắt đỏ rực, Vân Xuyên rút Mộc Tử trâm xuống, nắm chặt trong tay.
Triệu Ý chợt cười lạnh một tiếng, mở miệng nói mấy từ.
“Chịu xuất hiện rồi sao.”
Con miêu quỷ chợt cất tiếng giọng, thứ âm thanh nửa người nửa mèo lành lạnh, rợn người.
“Triệu Ý, để xem hôm nay ngươi có thoát khỏi được khỏi trận pháp của ta không.”
Lời còn chưa dứt, miêu quỷ đã há miệng phun ra một làn khói trắng, đem theo mùi xác chết sộc ra.
Vân Xuyên bịt mũi, tay khua khoắng cây trâm, không ngờ đúng lúc miêu quỷ xông tới bị đâm trúng, nó gào lên rơi bịch xuống đất.
Qua màn khói mờ, Vân Xuyên nghe miêu quỷ rít lên.
“Mộc Tử trâm ư? Đồ tiện nữ nhà ngươi lại dám dùng cái thứ này.”
Phía bên kia, Triệu Ý cũng vừa đạp cho con bù nhìn một cái, nó bật về sau, cây cọc càng ra sức nhảy lên nhảy xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, xung quanh tạo ra một trận lốc xoáy đầy bùn đất văng ra khắp nơi.
Triệu Ý niệm chú thắp lên không hoả trong lòng bàn tay, ngọn lửa xanh vàng ngay lập tức xua tan đi màn sương khói miêu quỷ đã nhả ra.
Miêu quỷ chẳng biết đã chạy biến đi đâu, có lẽ nó cũng đã bị thương không nhẹ.
Triệu Ý đột nhiên kéo Vân Xuyên khẽ nói.
“Phu nhân, có muốn giúp ta một tay không?”
“Giúp thế nào ạ?”
Triệu Ý nhanh như cắt, niệm chú cho không hoả phình to ra, khi đã vừa ý, y đẩy không hoả về phía con bù nhìn, trong lúc con bù nhìn bị không hoả làm cho loá mắt, Triệu Ý vòng ra sau, dùng sức mạnh của mình ghim chặt cây cọc xuống đất, nói với Vân Xuyên.
“Phu nhân, đâm nó đi.”
Vân Xuyên không do dự, cầm Mộc Tử trâm nhắm chính giữa ngực bù nhìn rơm đâm tới.
Không hoả đã biến mất, giữa ngực bù nhìn bốc ra khói xám, sau đó liền bốc lửa cháy khét lẹt.
Hai con đom đóm đỏ trên hai hốc mắt bù nhìn bay cả lên, Triệu Ý tung lên một lá bùa, tạo thành một cái lưới, hai con đom đóm đụng vào lưới liền tan thành tro bụi.
Vân Xuyên lặng người đứng nhìn con bù nhìn đang rừng rực cháy sáng, lại nhìn cây trâm trong tay mình.
“Cây trâm này là vật có linh tính, rơi vào tay người đủ duyên sẽ phát huy được sức mạnh tiềm ẩn.
Ta nghĩ, ngoài phu nhân ra, không còn ai thích hợp sử dụng nó.”
Đợi cho con bù nhìn và cả cái cọc đều cháy thành tro, Triệu Ý và Vân Xuyên lại đi tiếp, tìm cách thoát khỏi trận pháp.
Nhưng thật kỳ lạ, họ đi qua màn sương mờ, đến khi nhìn thấy phía trước thì đã trở về điểm xuất phát, chính là cổng Châu gia thôn.
Vân Xuyên không tin vào mắt mình, cô chạy đến xem tấm bia đá, sờ vào thì mới biết không nhìn nhầm.
Triệu Ý nhìn vò thiên thuỷ, lại nhìn lên cổng lớn, hình như đã nhận ra điều gì đó.
Y đi vào bên trong cổng, Vân Xuyên đi theo sau, tới gần căn nhà của nữ quỷ quay tơ thì cô đã hơi hoảng sợ.
“Tướng quân, chúng ta có phải đã quay về tình cảnh như lúc đầu rồi không?”
Triệu Ý chỉ lặng lẽ gật đầu.
Lần này y nhanh chóng gi3t chết nữ quỷ, chặt đầu ông lão mài gươm, không đợi đến khi Vân Xuyên bị rễ cây kéo đi nữa mà thẳng tay phá huỷ cả cái cây.
Nhưng lần này ngoài bãi tha ma, miêu quỷ không xuất hiện nữa.
Sau khi đốt cháy con bù nhìn lần nữa, Triệu Ý mới nói.
“Chúng ta rơi vào vòng lặp vô cực rồi.
Trong ngũ hành âm độc, có một trận pháp gọi là Vô Cực Ảnh.
Muốn phá trận pháp này, phải tìm ra điểm mấu chốt của ngũ hành âm độc, nhưng đó cũng chỉ là theo ghi chép, ta chưa từng gặp trận pháp này bao giờ, nói đúng ra là không có khả năng giải trận pháp.”
Vân Xuyên cảm thấy lần này họ xong đời rồi, Tướng quân còn không giải được trận pháp thì ai có thể chứ.
Nếu cứ tiếp diễn lặp đi lặp lại, hai người không chết vì bị giết thì cũng chết vì mất sức.
Nơi này lại nhiều âm khí đến vậy, e là khó thoát.
“Phu nhân, tới lúc cần dựa