Sự xuất hiện của kẻ thứ ba, Tướng quân nhà ta sẽ làm sao đây?
----------------------
Triệu Ý ra hiệu cho thuộc hạ nhanh chóng ứng cứu, đánh đuổi đám mèo già, cô gái kia bước thêm được vài bước thì ngã khuỵ xuống rất thê thảm.
Triệu Ý thúc ngựa đi tới gần, khi cô gái kia ngẩng đầu lên nhìn, tuy gương mặt dính bụi, nhưng khiến tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
Cô gái này giống hệt phu nhân đang ngồi trên hắc mã, thân hình có mảnh mai yếu đuối hơn, nhưng khuôn mặt thì như hai giọt nước.
Đám thuộc hạ của Phu nhân, bao gồm cả Thiết Ngôn đều há mồm kinh ngạc.
“Vân Xuyên, có phải em không?”
Vân Xuyên bị giọng nói kia thức tỉnh, cô khẽ giật mình, đưa mắt nhìn xuống người đang ngã trên đất.
Tướng quân chậm rãi buông dây cương rồi xuống ngựa, Vân Xuyên loay hoay tìm chỗ đặt chân, Tướng quân đã vòng tay ôm ngang người cô bế xuống.
Cô gái kia đã đứng lên, nhìn thấy Vân Xuyên thì tỏ ra vui mừng liêu xiêu đi tới, mặt lọ ra biểu cảm vui mừng khôn xiết.
Vân Xuyên vội đỡ lấy, đợi cho cô ta đứng vững mới lên tiếng hỏi.
“Chị cả, sao chị lại ở đây?”
Thục Hiên quẹt đi một giọt nước mắt lăn trên gò má, nắm lấy bàn tay Vân Xuyên rồi nói.
“Lâu ngày không ra ngoài, bệnh tình bây giờ đã khá hơn nên chị muốn đi du ngoạn một chuyến, nào ngờ đến đây thì gặp phải đàn mèo hoang kia.”
Nói tới đây, Thục Hiên đưa mắt nhìn sang Triệu Ý, vội vàng thu tay lại đặt trước bụng, cúi người hành lễ.
“Tiểu nữ Kiều Thục Hiên bái kiến Tướng quân.”
Vân Xuyên để ý thấy Thiết Ngôn đứng một bên giật thót cả mình, mắt đảo qua lại, vẫn còn không tin vào chuyện đang xảy ra.
Tướng quân đứng bên cạnh chợt lẩm bẩm, nhấn nhá từng chữ.
“Kiều Thục Hiên?”
Sau đó quay sang nhìn Vân Xuyên.
Cô cũng nhìn Triệu Ý, ánh mắt không giấu được chút căng thẳng.
Nói gì thì nói, hôn sự tuy rằng đều do Hoàng phi và Thái Bà sắp xếp, nhưng cũng sẽ thông báo với Tướng quân một tiếng trước khi đón dâu, trên canh thiếp vốn là Kiều Thục Hiên chứ không phải Kiều Vân Xuyên, cho nên thái độ này của y là tất nhiên.
Tướng quân quay đi, nhìn cô gái trước mặt, lạnh nhạt nói.
“Miễn lễ đi.”
Thục Hiên ngẩng đầu đứng thẳng người lên, nhìn Tướng quân mà nói, vẻ rất tự nhiên.
“Tướng quân, chắc là Tướng quân chưa biết, tiểu nữ là đại tiểu thư của phủ họ Kiều, còn Vân Xuyên…ờm…Vân Xuyên là nhị tiểu thư trong nhà.”
Thiết Ngôn lúc này đã không kìm chế được nữa, miệng khẽ ‘a’ lên một tiếng.
Triệu Ý nhìn hắn, ánh mắt có chút sắc bén khiến Thiết Ngôn lập tức cúi đầu.
Bảo sao hắn thấy Phu nhân không giống như lời đồn, ốm yếu, bệnh tật, tay trói gà không chặt, thì ra không phải đại tiểu thư Kiều gia, mà là nhị tiểu thư.
Tướng quân nhà hắn vậy mà bị lừa cưới thứ nữ Kiều phủ, phen này không xong rồi, nhất định là to chuyện.
Ngay cả Vân Xuyên nghe lời đó của Thục Hiên, cũng chỉ có thể lặng lẽ cụp mắt xuống, trong lòng thầm thở dài, sớm không tới, muộn không tới, bỗng nhiên lúc này lại tới, tuy chưa biết Thục Hiên có mưu tính gì, nhưng chuyện này chắc không đơn giản chỉ là tình cờ gặp, vô tình nói ra thân thế của cô.
Đột nhiên Thục Hiên đưa tay che miệng, làm như mình lỡ lời, vội vàng cười ái ngại phân bua.
“Thực ra người gả cho Tướng quân phủ lẽ ra phải là tiểu nữ, chỉ là sức khoẻ của tiểu nữ vốn yếu ớt, cho nên em tư mới gả thay ra ngoài, tiểu nữ kính xin Tướng quân đừng trách tội.”
Cục rắc rối to đùng này rớt xuống đầu Vân Xuyên, cô không đỡ thì không được rồi.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Tướng quân trầm giọng hỏi Thục Hiên.
“Vậy sao? Đại tiểu thư bây giờ đã khoẻ lại chưa?”
Đáy mắt Thục Hiên xẹt qua một tia sáng, liền mỉm cười đáp.
“Dạ tiểu nữ hiện tại đã khoẻ mạnh rồi, đa tạ Tướng quân quan tâm tới tiểu nữ.”
Vân Xuyên mím môi, lời muốn nói đều nuốt cả lại trong lòng.
“Bổn tướng lại cảm thấy sức khoẻ của đại tiểu thư chưa tốt lắm đâu, có vài con mèo già đuổi theo cũng chạy không nổi, nên dưỡng sức nhiều hơn.”
Từng lời Tướng quân nói khiến không chỉ Thục Hiên, mà Vân Xuyên và Thiết Ngôn cũng phải giật mình.
“Lên ngựa, về trại.”
Triệu Ý quay người đi, Thục Hiên đã lấy lại tinh thần, vừa rồi mọi thứ xảy ra ngoài dự liệu khiến cô ta ngẩn ngơ chốc lát, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, mặt dày đeo bám.
“Tướng quân, nơi này cách xa Kiều phủ, liệu có thể…”
Thục Hiên ngập ngừng liếc mắt nhìn Vân Xuyên, cô quả thực muốn mặc kệ, nhưng cũng lại muốn xem người chị cả không thân thiết này định dở chiêu trò gì sau bao năm mang tiếng bệnh tật.
Vân Xuyên đánh liều kéo tay áo Tướng quân, nhỏ giọng hỏi.
“Trời cũng sắp tối, đi đường xa nguy hiểm, xin Tướng quân cho phép chị cả cùng về trại được không ạ?”
Triệu Ý hơi ngoái đầu nhìn mấy ngón tay nhỏ của Vân Xuyên đang níu tay áo mình, lẳng lặng nói.
“Tuỳ ý Phu nhân sắp xếp.
Đi thôi.”
Dứt lời liền vòng tay ngang eo Vân Xuyên nhấc lên ngựa, nhanh chóng nhảy lên sau lưng cô, thúc ngựa phi về phía trước, để lại một màn khói bụi phía sau.
Thục Hiên nhìn theo, hai đồng tử hơi co rút lại, bàn tay đã nổi gân xanh.
Thiết Ngôn nhanh chóng sắp xếp tuỳ tùng đưa theo đại tiểu thư Kiều gia đuổi theo sau.
Về tới trại, Vân Xuyên thay sang bộ đồ khác mới dám qua gặp Triệu Ý.
Y đang ngồi xem gì đó, thấy cô cứ đứng đó không lên tiếng, y đầu vẫn cúi hạ giọng gọi cô.
“Phu nhân, qua đây.”
Vân Xuyên mím chặt môi đi vào.
Triệu Ý ngẩng đầu lên thấy cô vẫn đứng không ngồi, mắt chăm chăm nhìn xuống chân, bộ dạng cứ như đứa trẻ phạm lỗi khiến y có chút buồn cười, lại không biết phải làm sao.
“Ta đáng sợ đến thế sao? Ta còn chưa trách em câu nào.”
Trong lòng Vân Xuyên vừa rối bời, vừa lo lắng, bồn chồn khó tả.
“Tướng quân, chuyện thay đổi tân nương đó cũng là bất đắc dĩ, chị cả quanh năm chỉ ở trong nhà, người yếu ớt cho nên bà mối mới để em thay thế.
Tướng quân phải chăng là không hài lòng?”
Triệu Ý đan mười đầu ngón tay vào nhau, nhìn cô với vẻ rất nghiêm túc hỏi.
“Ta không hài lòng thì có thể làm gì bây giờ? Trả em lại cho họ Kiều, rồi đưa chị cả của em về sao?”
“Tướng quân, em có thể nói thật không?”
“Em cứ nói đi.”
Vân Xuyên đột nhiên quỳ xuống, khiến Triệu Ý hơi sững người lại, cau mày nhìn cô.
“Tướng quân, em không muốn trở về nhà họ Kiều.
Cho nên mặc dù biết bốn phu nhân trước của Tướng quân chết không rõ nguyên do, em vẫn cam tâm gả thay cho chị cả.
Chỉ cần không phải là nhà họ Kiều, nơi nào cũng được.”
“Em không thích nhà cha mẹ đẻ của mình đến vậy sao?”
Vân Xuyên cứng cỏi ngẩng đầu lên, đáy mắt đã có chút ửng đỏ, bao nhiêu uất ức tủi nhục và đau đớn như muốn thi nhau trào ra.
Cô kìm lại, không để nước mắt rơi xuống.
“Không phải không thích, mà là hận.
Hận không thể chống đối lại họ sớm hơn, hận không thể bảo vệ người mình yêu thương và chính bản thân mình.”
Mười sáu năm sống ở Kiều gia, thân phận là nhị tiểu thư, nhưng thực tế cũng không hơn kẻ hầu người hạ là bao.
Nhiều lần chết hụt đã làm cho Vân Xuyên nảy sinh ra sự căm ghét ra mặt với người nhà họ Kiều.
Chẳng ai muốn bản thân phải dày vò mình bằng sự hận thù, nhưng bản thân Vân Xuyên lại không có cách nào thả lỏng được.
Chẳng biết từ lúc nào, Triệu Ý đã đi tới trước mặt Vân Xuyên, quỳ một chân xuống trước cô, đặt bàn tay to lớn lên đầu cô xoa nhẹ, giọng nói mang theo chút bất lực.
“Về nghỉ ngơi trước đi, đừng nghĩ nhiều quá.
Trên đời này, có rất nhiều chuyện xảy ra đều là lực bất tòng tâm.”
Vân Xuyên hơi cuống lên, cô hỏi.
“Vậy còn chuyện gả thay…”
“Em đã là người của Bổn tướng, thì cứ như thế đi.”
Vân Xuyên đứng dậy rời đi rồi, Triệu Ý mới cho gọi Thiết Ngôn vào.
“Tướng quân có gì phân phó nô tài?”
“Đi điều tra nhà họ Kiều cho ta.
Ta muốn biết tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà họ từ lúc phu nhân ra đời.”
Thiết Ngôn giật cả mình.
Tướng quân bây giờ đã muốn điều tra thân thế gia cảnh của phu nhân, hắn rất thắc mắc muốn hỏi cho rõ nhưng thấy vẻ không muốn nói nhiều của Triệu Ý thì lại thôi, nhận lệnh đi ra ngoài.
Vân Xuyên tắm rửa, ngủ xong một giấc thì cũng đã chiều tối.
Cô cứ nghĩ ở doanh trại sẽ khó ngủ, nhưng nào ngờ mệt quá cứ vậy mà thiếp đi.
Vừa bước ra ngoài đã thấy Thục Hiên đứng đó, trên tay là một khay đồ ăn, vẻ mặt ôn hoà lại khiến cô lạnh sống lưng.
Bà cả Trinh và Thục Hiên rất giống nhau, cứ mỗi khi hai người này tỏ ra thân thiện, nhất định sẽ có chuyện xấu xảy ra.
“Chị cả, chị không cần mang đồ ăn cho em đâu, em tự làm được rồi.”
Thục Hiên không tỏ ra khó chịu, thản nhiên đi vào trong, đặt cái khay lên bàn, giọng nói dịu dàng trái ngược với lời nói ra.
“Biết em còn được mấy ngày ở cạnh Tướng quân, chị là chị cả, tất nhiên phải chăm sóc em cho tốt trước khi rời đi.”
Vân Xuyên chưa từng thấy Thục Hiên trực tiếp tỏ thái độ này với mình, bây giờ thấy rồi cũng hơi bất ngờ.
Cô nhàn nhạt trả lời.
“Vậy phiền chị cả rồi.”
Thục Hiên mỉm cười ghé lại gần chỗ Vân Xuyên.
“Xuyên, chị sẽ lấy lại những gì thuộc về mình, em chuẩn bị cho thật tốt nhé.”
Vân Xuyên yên lặng nhìn Thục Hiên rời đi.
Những thứ thuộc về mình ư? Ý Thục Hiên ám chỉ vị trí Phu nhân này, hay là một cơ thể khoẻ mạnh không cần dùng tim trẻ em và máu của cô để làm thuốc dẫn? Hoặc là, cả hai điều đó Thục Hiên đều muốn.
Cô không nghĩ thêm nữa, nhìn khay đồ ăn Thục Hiên mang vào, một nhát hất văng xuống mặt đất, sau đó gọi người vào dọn dẹp, còn mình đi ra ngoài hóng gió.
Trời tối đen như mực, lại là một đêm không có trăng, vài đốm sao nhỏ nhấp nháy giữa màn đêm u tối.
Thục Hiên được bố trí ở một mình một trại nhỏ, nghe tiếng mèo kêu đâu đó vẳng tới, cô liền tỉnh dậy lẻn ra ngoài.
Đi theo bước chân nhanh nhẹn của con mèo, cô đã thấy một người đứng chờ phía trước, ngay dưới tán một cây hoa hoè lớn.
Những con mèo già mắt xanh lè con đứng con ngồi vây xung quanh.
Thấy cô, người đàn ông trung niên liền tiến tới, thở dài hỏi.
“Đại tiểu thư, cô nhất định muốn làm vậy sao?”
“Thầy Bàn, ông đừng lo lắng quá, nếu một trong hai chúng tôi buộc phải chết thì người kia mới được sống, tôi sẽ nỗ lực hết mình để sống thật tốt.”
“Nhưng mà đại tiểu thư à, vị Tướng quân này xem ra rất khó tiếp cận, cô tính sẽ làm thế nào?”
Thục Hiên nheo mắt ngẫm nghĩ một hồi, hai tròng mắt tràn đầy hận ý, đanh giọng nói.
“Con nhỏ Vân Xuyên cũng không phải đứa khờ, mấy năm qua nó ở trong Kiều phủ, chịu nhún nhường để được sống thoải mái, bây giờ cũng bắt đầu lộ cái đuôi cáo ra rồi.
Mẹ tôi và ông tính đến bước gả nó vào Tướng quân phủ thay tôi, nhưng không tính được sát khí ở đó sẽ không làm gì được nó.
Hai người đừng quá bảo vệ che trở cho tôi nữa, đích thân tôi muốn giành lấy thứ phải thuộc về mình, bao gồm cả sinh mệnh.
Nếu đã có tôi, thì không thể tồn tại thêm một đứa giống tôi là nó.”
Thầy Bàn hôm trước nghe Thục Hiên nói muốn tính đối sách hạ gục Vân Xuyên vốn đã bất ngờ, lúc này chứng kiến cô tự tin vào bản thân như thế thì cũng lấy làm vui mừng.
“Nếu đại tiểu thư đã nói vậy, lão già này sẽ ở phía sau hỗ trợ, cần giúp gì xin cứ mở lời.”
“Đa tạ ông, Bàn đạo sĩ.”
Thầy Bàn quay người rời đi, theo lũ mèo già biến mất trong bóng tối.
Thục Hiên cũng định quay trở về trại, thì phía trước đã vang lên một giọng đàn ông trẻ tuổi nghe vô cùng xa lạ, hình như còn đang rất tức tối.
“Cô đi đâu cũng không báo bổn thượng một tiếng, báo hại bổn thượng tìm cô sắp lật tung cả cái thành lên rồi.
Thế mà lại chạy tới đây rồi, cô to gan lắm.”
Thục Hiên đứng khựng lại, mở to mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình.
Mái tóc đen dài như con gái, làn da trắng đến phát sáng, cặp mắt khói chằm chằm nhìn cô.
Người đó gấp cây quạt giấy trên tay lại, gõ vào đầu Thục Hiên một cái.
“Nhìn gì mà nhìn, cô còn chưa biết mình đã khiến bổn thượng đau lòng hả? Mau về U Linh Cốc với bổn thượng ngay.”
Đoạn hắn nắm lấy cổ tay cô muốn kéo đi, Thục Hiên giật lại, vừa xoa cổ tay vừa nói.
“Tôi không quen biết anh.”
U Linh như vừa nghe thấy ngôn ngữ lạ, quay ngoắt đầu, dò xét nhìn cô gái trước mặt.
Giọng nói ẻo lả yếu ớt này, đâu phải giọng Vân Xuyên.
Thảo nào hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhận ra rồi hắn mới nhảy về