Hai người bước ra từ con ngách nhỏ, cứ vậy mà tiến về con đường phía trước. Diệp Khương hỏi:
- Nếu anh không phải người mà lũ kia cần thì là ai đây?
Thích Trương lắc đầu:
- Anh hỏi tôi cũng bó tay. Mấy tên này vô cớ bắt oan hồn, phạm phải trọng tội.
- Được rồi, nhắc tào tháo tào tháo đến ngay. Cẩn thận, sắp gặp phải một trận pháp nào đó rồi!
Nghe Diệp Khương nhắc, Thích Trương nhĩn kĩ về trước.
Phía xa xa là hàng loạt bóng đen, đang di chuyển lại chỗ họ. Chúng di chuyển không theo quy luật nào cả, vô hồn mà tiến lại.
Hai người cẩn thận thủ thế, chăm chú quan sát.
- Mẹ nó, lấy đâu ra lắm cương thi thế không biết.
Diệp Khương la lên, bất giác lùi về sau mấy bước, Thích Trương cũng vậy. Sắc mặt hai người nhanh chóng biến đổi, toát lên sự sợ hãi.
Tuy nhiên, cũng không phải là tuyệt vọng khủng hoảng vô hạn, mà vẫn còn có cách nữa, đó là chạy.
Đám cương thi đó đông như vậy, dù thế nào cũng không thể đánh lại được nên chạy trốn là biện pháp duy nhất.
Một người một tăng vắt chân lên cổ mà chạy. Vừa chạy, Diệp Khương vừa cố ý để lại một kí hiệu cho lúc nào quay lại thì dễ làm ăn.
Chạy được một lúc, hai người dừng lại bên đường nghỉ ngơi. Tên nào tên nấy lúc này cũng nóng bừng bừng, mồ hôi nhễ nhại. Diệp Khương nghỉ ngơi một lúc rồi đứng lên, nhìn quanh đây. Chợt hắn phát hiện ra một kí hiệu chữ x xiêu vẹo, đó chính là kí hiệu mà hắn đã để lại dọc đường.
Thất vọng, ngồi phịch xuống, quay sang nói với Thích Trương:
- Chúng ta đen quá rồi, đụng trúng phải quỷ đập tường.
- Quỷ đập tường! Có cách phá giải không?
- Chịu, tôi không biết. - Diệp Khương lắc lắc cái đầu, sau đó ngả lưng xuống bên đường.
"Giờ mà có cái hệ thống cục súc kia thì tốt biết mấy.", hiện tại giờ hắn đã có thể hiểu được thiếu hệ thống thì hắn vô vọng tới mức nào.
Tuy nhiên hắn vẫn không phải là kẻ não tàn, hỏi Thích Trương:
- Này, anh nghĩ sao về quỷ đập tường?
- Tôi, chịu thôi. Ngoài luyện thể pháp và đọc kinh tu ra, tôi chịu mấy thứ này.
- Theo tôi, nên đặt ra hai khả năng!
Thích Trương ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi để giải đáp sự tò mò:
- Hai khả năng? Ý là đây có thể là trận pháp hoặc quỷ đập tường thật sự?
Diệp Khương gật đầu, tiếp lời:
- Tôi hi vọng là trận pháp, vì chúng ta có thể sử dụng mắt trận để phá bỏ trận pháp. Còn nếu là quỷ đập tường thật sự...
Thích Trương cắt lời:
- Hiểu rồi, nhưng mau nói cái thứ nhất đi.
- Ngươi là nhà sư sao vội vàng thế?
- Đơn giản vì ta không thích nghe nói nhảm.
- Được được, ta nói cho ngươi thông. Quỷ đập tường thì cắn chót lưỡi, hay là tìm điểm âm.
Thích Trương lại thêm một pha ngạc nhiên nữa:
- What! Chót lưỡi, điểm âm? Mấy cái đấy là gì vậy, ta có hiểu ngươi nói gì đâu?
Diệp Khương thở dài, nói:
- Chót lưỡi là đầu lưỡi, điểm âm là gần như mắt trận, như đó là điểm yếu nhất của các loại hiện tượng ma quỷ, như quỷ đập tường vậy. Ngươi ngoài ăn chay và đọc kinh ra không bao giờ tìm hiểu mọi thứ đúng không?
Thích Trương gật đầu:
- Ờ đúng vậy. Ngoài mấy việc ấy ra thì ta không làm gì cả, lĩnh tâm tu hành, luyện thể rồi tạo nên một thân võ học như vầy...
- Rồi rồi, không rảnh nghe ngươi ngồi đây xàm chó nữa đâu. Cắn thử chót lưỡi đi xem nào.
Thích Trương giật mình nhảy dựng lên:
- Ấy ấy đừng xui dại, đau lắm không dám đâu.
Diệp Khương bắt bẻ:
- Sao ngày trước ngươi giết người còn không sợ, mà giờ lại sợ cái đau này vậy?
Sắc mặt Thích Trương trầm xuống, cắn chót lưỡi. Một giây, hai giây, ba giây, không hề có chuyện gì xảy ra.
- Thất bại!
Diệp Khương đành thay phiên, cũng cắn chót lưỡi thử, nhưng cũng y như vậy, không hề cảm thấy được chuyện gì biến hóa.
- Vậy thì... cũng chỉ có thể diệt hết đám cương thi thì mới thoát ra khỏi nơi đây được sao?
- Đúng vậy, cũng chỉ có vậy thôi.- Diệp Khương đáp lại, sau đó đứng lên - Được rồi, đi diệt hết bọn chúng rồi đến điểm cuối thôi. Tôi không chịu được nữa rồi.
Hắn lấy ra con dao gấp ở túi quần, đợi Thích Trương rồi hai người sóng bước mà đi, đổi hai vai của họ từ kẻ bị săn thành kẻ săn.
Trong cuộc sống, đôi khi liều mạng cũng là một lựa chọn đúng. Liều thì ăn nhiều!
Đương nhiên không mất quá nhiều thời gian họ đã gặp mấy con cương thi.
Chúng dính