Tên côn đồ dẫn bọn họ vòng qua mấy con ngõ, đi qua rất nhiều tiểu cứ điểm, cuối cùng đền một ngôi nhà tầm ba tầng.
Gã lại dẫn đến một căn phòng ở tầng 3, cuối hành lang. Gã gõ gõ hai cái sau đó mở cửa rồi rời đi.
Hai người Diệp Khương biết tiếp theo cần phải làm gì, tự động đi vào trong.
Đây là một căn phòng lớn, khoảng hơn mười mét vuông, bày trí lạ mắt, theo kiểu trang trọng, tôn nghiêm của bên phương Tây.
Chính giữa là một bộ bàn ghế làm việc, phía bên trái là một bộ ghế sofa.
Có một người ngồi quay mặt lại về phía tường, tay phải cầm điếu xì gà, khói chậm rãi bay lên. Cứ chốc chốc người kia lại cho lên làm một lần hít.
Khi thấy hai người kia vào, gã lên tiếng hỏi trước:
- Đến rồi sao, Vân Tiêu!
- Ngươi là Đằng Nhật, lão đại của Vuốt sao?
Người kia cười phá lên:
- Hahaha... Vuốt, chỉ là một nhánh thôi. Bó qua cái này, Vân Tiêu, hôm nay ngươi đến mà không có chuẩn bị, chắc cũng biết kết cục của ngươi rồi đúng không ?
Diệp Khương tuy không biết Vân Tiêu là kẻ nào, nhưng cũng đoán là chẳng tốt đẹp gì, diễn thật sâu:
- Hừ, sợ? Vân Tiêu ta trời không sợ, đất không sợ, thế thì sợ làm chó gì cái tên như ngươi!
- Hừm, mạnh miệng lắm. Để xem ngươi cứng miệng được tới mức nào.
"Huýt..."
Gã quay mặt kia huýt lên một tiếng, một số tên tay sai khác đẩy vào một xe kéo lớn, trùm kín mít, không biết bên trong là thứ gì.
Gã lại vẩy tay, một tên tay sai đứng bên kéo tấm vải đỏ che mất xuống. Chợt cả hai người sững sờ.
Đặt ở bên trên cái xe đẩy chính là hai bộ lồng chứa đầy một thứ chất dịch mà xanh, chốc chốc lại sủi bọt. Mà kinh ngạc và làm họ chết lặng hơn lại chính là có hai con người, đều là nữ và bất tỉnh.
Hai người con gái đều xinh đẹp, mắt nhắm lại đang không tỉnh, trông dễ thương như là các nàng tiên nhỏ.
Diệp Khương đã ngạc nhiên tột độ khi nhìn thấy thứ này, vô thức mà lùi lại nửa bước.
Mà trái ngược hoàn toàn với hắn, Thích Trương lại kích động vô cùng. Mặt hắn trắng bệch, gần như không có một giọt máu. Miệng hắn lắp bắp:
- Vi... Vi... Li... Linh!
Nói xong được hai chữ, hắn kích động chạy bổ về phía một trong hai người con gái. Tên quay mặt đi kia vì thế mà hơi liếc về nhìn lại, nhưng ngay sau đó lại quay đi, không nói gì.
Còn Thích Trương, sau giờ phút nhìn thấy Vi Linh, ngay lập tức tiến lại, sờ sờ vào mặt kính mà than:
- Vi Linh, thật là em sao?
Mắt hắn rưng rưng, mặt méo mó, biểu cảm vui sướng, nhưng lại trông như đang gây cười cho người ta vậy.
Diệp Khương định tiến lên vỗ vai hắn, nhưng rồi lại thôi. Mặc kệ kẻ si tình đi nhìn bạn gái mình, hắn quay sang hỏi tên kia:
- Ngươi rốt cuộc muốn gì, tại sao ngươi lại lấy được xác nàng?
- Haha, ngươi không nhìn thấy đám người bên ngoài sao? Chỉ cầm ta lệnh một cái, bọn chúng tất phải đi làm.
Diệp Khương hừ lạnh:
- Thế thì ngươi sắp chết yểu rồi đấy.
- Haha, ta không quan tâm. Nào, ngươi thấy tác phẩm của ta thế nào? Mà tại sao ngươi nhìn thấy bạn gái mình mà không hề phản ứng?
Diệp Khương giật mình trong lòng, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, làm cái bộ mặt tối sầm lại, hét to:
- Hừ, bây giờ ta định hỏi ngươi chính việc đó đây. Tại sao... tại sao ngươi lại... lại khiến bạn gái ta trở thành thứ quái dị kia?
Nói xong, hắn còn làm tăng thêm sự tin tưởng bằng cách cầm lấy con dao gấp, trực tiếp đâm lại tên kia.
Tên kia cũng không phải kẻ muốn chết, nhẹ nhàng giơ một tay ra đỡ. Cánh tay bị thương, chảy máu đầm đìa.
Vốn Diệp Khương có thể ra tay nhanh hơn, giết gã trong một khắc tức thì, nhưng lại cố ý giả vờ, ra đòn chậm và yếu đi.
Hắn cố ý ghè nặng tay hơn một tí, cố ý làm cho mình trở nên vô lực. Tên kia cũng không muốn vì mất màu mà chết, cũng hất con dao ra. Gã lại nói:
- Vô ích thôi, với cơ thể người thường ấy thì ngươi không làm ăn được gì đâu.
- Câm mồm, chính ngươi đã giết bạn gái ta, không hận ngươi sao được? Hôm nay cho dù phải chết, Vân Tiêu ta cũng nhất định phải liều mạng với ngươi.
Sắc mặt tên kia đanh lại, gã nói:
- Ai bảo ta giết bạn gái ngươi? Ta chỉ khiến cô ta có thêm siêu năng lực, biến cô ta trở nên bá đạo hơn người thường.
Diệp Khương ngây người:
- Siêu cái gì? Năng lực cái gì, ngươi tên khốn đừng mong làm lung lạc ý chí của ta.
- Ngươi không tin?
Diệp Khương trưng ra cái bộ dáng vô tội, không biết gì đáp:
- Đúng vậy, làm méo gì có siêu năng lực trên đời. Mà nếu có thì cần quân đội làm quái gì. Bởi vậy nên đừng có lung lạc ý chí của ta.
- Ha ha, đáng tiếc ngươi nghĩ lầm rồi. Dị năng giả tồn tại, nhưng lại là tồn tại trong bí mật. Mấy năm gần đây chúng ta vô tình nghiên cứu ra một loại dịch, có thể khiến người thường sở hữu siêu năng lực.
Vẻ