Chiến thắng của Diệp Khương hơi đột ngột, nhưng thực sự cũng có cách giải thích hợp lí.
Hắn không ngừng đưa linh lực tràn ra bên ngoài, sau đó không ngừng cô đặc chúng lại, tạo ra những tiểu trận pháp nhỏ, bố trí khắp mọi nơi trước căn nhà. Quá trình này kể ra thì có thể tưởng rằng cần rất lâu, phí nhiều tinh lực, nhưng thực ra chỉ dùng một chút mánh khóe cơ bản là được, tốn khoảng nửa phút.
Sau đó, trong khi đang đánh với Lục Trí Miêu Nhãn, hắn dần dần khởi động từng trận pháp vô hình, đảo ngược lại âm vụ, chuyển nó từ âm sang dương.Năng lượng kia lại lần nữa trở vào cơ thể. Diệp Khương tiếp tục vận chuyển nó về hướng bàn tay có chưởng tâm lôi, tích tụ lại.
Rồi trong muôn ngàn suy tính, hắn nắm được hướng di chuyển của Lục Trí Miêu Nhãn, lập tức vòng lại trước mặt nó, dùng một chưởng duy nhất chấn nhiếp, thêm vào đó lại khiến nó trở về trạng thái ngủ đông.
Thực chất ngay từ đầu Diệp Khương vốn không phải là có ý đánh nát hồn nó, mà cũng chỉ là khiến nó trở về trạng thái băng hồn, sau đó ném ngay vào Không gian âm phủ. Ngoài ra cũng một phần là nhờ một ngọn hương của chiếu hồn hương tác động một cách bị động vào hắn.
Diệp Khương đứng thẳng người lại, hít một hơi thật sâu rồi đi vào nhà.
Hắn vừa vào đến cửa, ngay lập tức mở ra thông đạo, tiến thẳng vào không gian âm phủ.
Một không gian yên tĩnh, tràn đầy dương khí hiện ra trước mắt hắn. Xung quanh đây khoảng cách với bán kính là ba nghìn cây số dày đặc một màn sương đỏ, thường gọi là Tử Vụ.
Xung quanh đây cũng coi như có chút cây cối, nhưng chỉ gồm những loài thuần âm, lấp loáng trong đó cũng có một số bóng dáng của mấy sinh vật sống tại Âm Phủ. Nhưng tạm dời ánh mắt ở đó đi về hướng khác, Diệp Khương hắn nhìn chăm chú vào Lục Trí Miêu Nhãn, tràn đầy chờ mong thông tin từ miệng của nó. Hắn cất tiếng hỏi:
"Được rồi, không cần phải nghĩ cách chạy trốn. Đây là Âm Phủ, bá chủ của tao nên mày không cần nghĩ cách trốn đâu. Nhanh chóng mở miệng và nôn hết ra đi."
[Hệ thống ta đã qua không biết bao nhiêu đời chủ rồi, lần đầu tiên thấy một tên ký chủ như ngươi. Vừa vào đã nhanh chóng ép nó nôn ra. Nhưng quỷ thì làm gì ăn gì đâu mà nôn!]
Giọng nói của hệ thống vang lên, kèm theo một câu bắt bẻ.
Diệp Khương nghe vậy mà giật mình, mãi sau mới hoàn hồn. Hắn thì có thể trời không sợ, đất không sợ, nhưng khi gặp cái hệ thống này thì sợ vãi ra quần. Vì nếu hắn nói sai cái gì mà chọc đến nó, thì chỉ có trời mới biết hệ thống kia báo thù hắn như thế nào. Nên dù sao đi nữa, cứ cố gắng tránh được là tốt nhất.
Hắn nhẹ giọng hỏi:
"Sao hệ thống ngươi trở về đột ngột quá vậy?"
[Đương nhiên bổn thiên tài hệ thống trở về để giúp cho ký chủ phế vật ngươi chứ còn gì nữa.
Mau nhận đồ.
×1000 quỷ đồng, x500 điểm xây dựng]
"Được rồi."
Diệp Khương chọn vào "có" trong bảng hệ thống hiện ra trước mặt.
[Tiếp đến, mau mau xây dựng Hoàng Tuyền Lộ!]
"Mất bao nhiêu?"
[Đương nhiên là tất cả!]
"Nà ní! Cái hệ thống ngươi đùa ta sao? quỷ đồng với Kim Hồn Bài có liên quan chi tới xây dựng?"
[Đương nhiên liên quan.
Hai thứ ấy dùng để tạo ra một con đường hoàn chỉnh, và chỉ được tạo ra duy nhất một lần, mai sau sẽ không cần nâng cấp độ]
"Sao ta cảm giác cái hệ thống ngươi càng ngày càng giống hệ thống game vậy?"
[Đương nhiên. Chủ nhân đời trước đã đi tới tương lai, tiếp thu văn hóa nên đã cải tiến hệ thống ta giống như hệ thống game vậy...]
Chợt nó đang nói thì dừng lại, dường như cảm giác đã bị hố, lập tức biến mất, không còn nói ra dù chỉ một lời nào nữa. Diệp Khương đướng nhiên cũng chưa biết, hồi lâu không thấy đáp lại lập tức gào lên hỏi:
"Òi, rồi sao nữa?"
[...]
Hắn không biết vì hệ thống kia nghĩ quá nhiều, tưởng mình bị hố nên đã chạy trước. Tiếp tục trở lại với cái mặt thớt của Lục Trí Miêu Nhãn, Diệp Khương lần này đã thực sự chứng