Diệp Khương thở dài một hơi, sau đó bước chậm vào nhà. Đây đã là lần thứ hai hắn thất bại rồi, nên cực tức giận.
Bước tới trước cái giường ọp ẹp đã đồng hành hơn năm năm, hắn vẫn như mọi khi, tin tưởng đặt lưng xuống, điều chỉnh lại hơi thở rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm nay, hắn lại tiếp tục lần nữa mơ, lại là bóng dáng người thân, bóng dáng mẹ hắn. Sinh ra là trẻ mồ côi, lớn lên lại gặp nhiều biến cố, tóm lại đoạn kí ức đen tối ấy là thứ hắn không bao giờ muốn nhớ lại nhất, cứ như là bóng ma tâm lí. Cũng không biết từ bao giờ, trong hắn lại nổi lên sự ham muốn được trải nghiệm tình cảm gia đình. Chốt lại một lần, hắn thiếu thứ gì, thì trong mơ hắn lại mơ về thứ ấy.
Bóng dáng mẹ, nhưng vẫn mờ mờ ảo ảo, đang dang tay lần thứ bao nhiêu không biết với hắn. Hắn vẫn như cũ đưa tay lên đón lấy. Nhưng đột nhiên, một cái miệng cực lớn, đầy dãi đang dang rộng.
Nó không có mắt, cứ vậy mà tiếng tới bóng dáng người mẹ.
Một tiếng "phập" vang lên, sau đó là tiếng crốp crốp do xương gãy vang lên.
“Aaaa...”, hắn gào lên trong mơ, sau đó lại tỉnh dậy.
Cơ thể thấm đẫm mồ hôi, ướt nhẹp hết cả người.
Diệp Khương bò dậy, uống lấy một cốc nước, điều chỉnh lại cả cơ thể hắn. Vẫn là cần một giấc ngủ!
Sáng sớm, lúc mà mặt trời đã ở lưng chừng bầu trời, Diệp Khương mới bò dậy, đáng răng rửa mặt. Sau đó hắn lại đi ra khỏi nhà, tiện cầm theo hai trăm nghìn.
Hôm nay là sáng chủ nhật, con đường cái thế mà đông tấp nập người qua lại. Diệp Khương hòa vào dòng người, cảm nhận nhân khí cực thịnh nơi đây, tâm tình thoáng cái đã trở nên thoải mái. Ngay cả giấc mơ đêm qua, gợi ra tương lai đau khổ của hắn thế mà cũng quên mất. Nét mặt u buồn của người thang niên thế mà hiện ra một nụ cười vui sướng.
Diệp Khương thong thả bước đi, không ngừng ngắm hai bên đường và cả xung quanh hắn. Cuối tuần, mọi người đều được vui chơi, các cặp đôi nam nữ không ngừng sánh vai, vừa nói vừa cười. Họ vô tình đã rải cẩu lương ra cho Diệp Khương nhai, vì vẫn là một con cẩu độc thân, nên không khỏi làm hắn có chút bực tức.
Tuy nhiên, phần lớn vẫn là niềm vui chiếm hết mọi chỗ.
Hắn đang đi, vô tình lao phải một cô gái. Nàng mặc bộ đồ bình thường, nhưng bó sát, đeo một cái túi chéo ngực.
Diệp Khương bèn giơ tay lên gãi gãi đầu, kèm theo một câu rất thịnh hành:
“Xin lỗi! Cô có sao không?”
Cô gái đó không trả lời, cứ thế mặc kệ rời đi.
“Ê... Này!”, Diệp Khương gọi, nhưng nàng vẫn tiếp tục đi, không thèm ngó ngàng. Và cái va chạm nhẹ ấy đã để lại trong hắn một ấn tượng khá là sâu đậm: cô ấy là pháp sư.
Thấy người ta không thèm trả lời, Diệp Khương bực mình mà nói thầm mấy câu oán trách.
Mọi thứ về nàng nhanh chóng được đem ra khỏi đầu, thay vào đó là kí ức về hai từ mà Lục Trí Miêu Nhãn đã nói hôm qua: Ma... Tả.
Hắn đặt ra rất nhiều giả thiết, nhưng nhanh chóng đem chúng loại bỏ hết, vì không khả thi. Một loại nhắc nhở mơ hồ ở trong đầu hắn: biết đâu chính là căn nhà ma.
Diệp Khương cẩn thận suy xét kĩ, cuối cùng cho chính là như vậy. “Ma, trong căn nhà ma, tả... Biết đâu lại chính là một thứ gì đó!”
Hai mắt hắn sáng lên một chút, sau đó là một loại định hướng rõ ràng. Bước chân hắn đột ngột đổi sang hướng khác, thắng tiến tới căn nhà ma.
“Căn nhà ma... địa phương kìa quái!”
Bước chân hắn không nhanh không chậm, phút chốc đã tiến tới căn nhà ma ở khu kia. Đáng tiếc thứ còn lại không phải là căn nhà ma nữa, mà đã thành một đống gạch vỡ cũng với xi măng vôi bụi trắng mù mịt.
Bên cạnh đó là một cái máy, với quả kim loại tròn màu đen, to lớn đang đập từng lần vào nó.
Ầm... Ầm... Ầm...
Cứ mỗi tiếng vang lên là một vị trí bị phá hủy. Máy đập như một con mãnh thú cuồng liệt không ngừng lao vào một ngọn núi lớn, ra sức phá vỡ nó bằng sức mạnh cường đại.
Bỗng,