Diệp Khương cảm khái nói: "Kinh dị thật! Chính ta cũng không thể ngờ rằng trong hơn trăm năm mà so lượng sinh linh tắc nghẽn lại nhiều tới như vậy!"
Ngoài ra, bổ sung thêm, chính vì chúng chờ đợi quá lâu nên cũng có nhiều con đã thoát ra lên nhân gian tác quai tác quái. Cũng thật may mắn là có những pháp sư nhân gian đã tiêu diệt và đẩy xuống không gian âm phủ chưa khai mở.
Cũng cùng lúc này, ở bờ bên kia của vong xuyên hà, một tên quỷ, cấp bậc oán linh đang triệu tập những con quỷ cấp thấp quanh nó, kêu lên một giọng khàn khàn quái đản:
"Hỡi những linh hồn chưa từng được siêu thoát, các ngươi đã từng nhìn thấy Hoàng Tuyền Lộ không? Đã thấy Uổng Tử thành như trong những truyền thuyết mà đã từng nghe trên dương gian chưa? Nếu chưa, hãy nghĩ thử xem, liệu nó thực sự tồn tại! Lúc trước đã từng có một Hoàng Tuyền Lộ, nhưng nó có tồn tại được ba ngày không? Nếu các ngươi không tin, theo ta, chúng ta sẽ làm bá chủ âm gian, nơi không có Âm ty cai quản! Nào, hãy tự chọn lấy tương lai của các ngươi!"
Ngay sau đó, một giọng nói trẻ con vang lên. Đó chính là linh hồn một thằng nhóc, có lẽ là kẻ đã từng ở nơi đây rát rất lâu, vì trang phục của nó đều đã cũ, nát bượm hết cả. Đặc biệt nhất, đó lại là trang phục thời nhà Tiền Lê. thằng nhóc hỏi:
"Ngươi có khả năng chỉ đạo chúng ta không? Ta không muốn kẻ đứng trên ta là một tên vô dụng!"
Ánh mắt của tên chỉ huy cấp oán linh kia lại trở nên kiên nghị. Hắn nói:
"Đương nhiên! Ta chính là Mã Viện, một đường chinh phục được cả Đại Việt xưa kia từ tay hai kẻ đàn bà!"
Bỗng lại có một giọng nói vang lại từ trong đám quỷ hồn:
"Ta nhớ rồi! Ngươi chính là Mã Viện, cái tên đã trốn khỏi Hoàng Tuyền Lộ, chạy mất mật khi thấy quỷ sai tới đón đi!"
Nghe thấy vậy, những quỷ hồn khác xung quanh đấy cười òa lên, tên chỉ huy kia nén giận quát lớn:
“Đường đường là một tướng lĩnh ở Hoa Quốc, ta nào cam chịu khi phải đi đầu thai, bỏ hết cơ đồ sự nghiệp lại. Chẳng qua... Lúc ấy ta cần phải ổn định ở nơi này, chính là để mai sau tạo dựng được cho riêng mình một thế lực!”
Lại có con quỷ nêu lên nghi hoặc:
“Tại sao hơn trăm năm trước vẫn còn Âm ty, mà hơn trăm năm sau Âm ty lại biến mất không chút dấu vết?”
Nó lẩn trong đám quỷ, có vẻ như là một kẻ mới chết cách đây không lâu.
Quỷ Mã Viện dõng dạc nói:
“Chuyện đấy chỉ có trời mới biết. Tóm lại, trước khi Âm ty thành lập lại, ta muốn tạo nên một cơ đồ. Đám tiểu quỷ các ngươi thuận thì thuận, nghịch thì nghịch. Nhưng ta phải nói trước, nếu mai sau ta làm được, đường có chưng cái quỷ diện của các ngươi ra để cầu xin!”
Hắn vừa nói xong, lập tức đám quỷ trở nên ồn ào. Có kẻ thì thuận theo hắn, thành lập một tập hợp chống Âm ty, có kẻ thì lại thoái chí, hoặc là sợ, hoặc là có mong muốn cao hơn, hơn tất cả lũ quỷ tầm thường này, đó chính là đầu thai.
“Ta không chơi đâu, nhường cho các ngươi. Ta đã mắc kẹt ở đây hơn trăm năm rồi, đã sớm ngấy cái nơi này. Ta chỉ muốn đi đầu thai!”
Tiểu quỷ vừa nữa chọc Mã Viện tức lên đứng ra nói, sau đó tiến đi hướng khác, không quay đầu lại.
Mấy tên quỷ đứng cạnh hay phía xa xa nghe thấy vậy, cũng tán đồng mà dạo bước theo nó. Tuy vậy mà vẫn có một số con quỷ có trí tưởng tượng cao vẫn ôm hi vọng hão huyền ở lại với Mã Viện.
Cái khu vực vừa mới đông nghịt kia lập tức trở nên vắng lặng, giờ đây chỉ còn một phần ba số lượng quỷ hồn vừa đứng.
Không gian Âm phủ, thếà đã bắt đầu chia phe phái: phe phản Âm ty, phe thuận Âm ty.
Đối với những chuyện này Diệp Khương hoàn toàn không biết, hắn vẫn đang điều tức thổ nạp linh khí thiên địa, hòng mong đột phá. Đáng tiếc một điều, dù đã cố gắng đến mấy, nhưng hắn cũng chỉ có một cảm giác mơ hồ muốn đột phá. Điều này làm