Giờ cũng đã là xế chiều, bầu trời đỏ rực một mảng. Những tia nắng không còn gay gắt mà lại mang vào đó một màu chết chóc.
Diệp Khương an tĩnh trên giường, tay nhón củ lạc, nhai nhóp nhép. Hắn nhìn thẳng lên trần nhà, nơi mà đã ố xám lại, thậm chí còn đen nhiều mảng. Bỗng một tay hắn giơ lên, chỉ thẳng, song song với ánh mắt.
Ngón trỏ khẽ cử đông, sau đó dần dần trở nên nhanh hơn. Nếu nhìn bình thường, ai cũng sẽ chỉ nghĩ đến rằng hắn đang đùa nghịch linh tinh. Nhưng nếu tổ hợp và phân giải từng động tác của hắn, ta lại càng giật mình hơn khi hắn đang vẽ đi vẽ lại một loại phù chú.
Những kiến thức về trận pháp và chú ngữ trước đây Diệp Khương đều là học từ hệ thống, và loại này cũng vậy. Hắn liên tục vẽ đi vẽ lại, ánh mắt càng thêm chăm chú. Khi mà mỏi tay, lắc lắc mấy cái rồi lại tiếp tục.
“Khí Tụ Trận Pháp, tại sao như vậy vẫn không hiểu được ngươi?”
Diệp Khương chợt cất tiếng hỏi vào hư vô, mà tay vẫn tiếp tục vẽ, không ngơi nghỉ.
“Tuy biết ngươi có khả năng tụ tập linh khí, nhưng tại sao lại quá khó hiểu như vậy?”
Hắn lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài sân. Đôi mắt hắn tinh tường nhìn ra bên ngoài, chốc lát đã đoán được sự lạ:
“Tự nhiên lại lập một cái tiểu trận pháp ở đây! Tên này thật kì lạ!”
Hắn lại tiến vào nhà, lấy một cốc nước, đặt nó xuống mặt sàn. Đoạn hắn ngồi xổm xuống, nhúng ngón trỏ vào bát nước, vẽ ra một chữ "Tụ". Sau đó cuốn thành một vòng tròn, chăm chút điểm sang bên ngoài những kí hiệu đặc biệt.
“Xong!”
Một cây kiếm được cô đặc lại từ linh khí từ hư không xuất hiện, đặt ngay ngắn trên bàn tay của hắn, tỏa ra một luồng kim quang lóa mắt, uy lực cực kì mạnh. Tiếp đó một kiếm hắn đập xuống, đâm thẳng vào chữ "Tụ" kia. Nhưng một cái cây già sớm cạn nước sắp chết, chữ "Tụ" kia nhanh chóng hấp thụ năng lượng của thanh kiếm, lóe sáng dần lên nó, lan tỏa ra bên ngoài, gần những kí tự trận pháp.
Cả trận pháp đồng loạt sáng lên, bắt đầu tạo ra một lốc xoáy. Đây không phải lốc xoáy tạo từ gió, mà là lốc xoáy linh lực. Nó chuyên hút hết tất cả những linh lực ở xung quanh, tẩm bổ lại cho mình. Chữ "Tụ" trong tên ra đời từ đó.
Lốc xoáy càng lúc càng lớn, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới mọi vật.
Khí Tụ Trận Pháp vừa nãy vô tình Diệp Khương trong lúc ngớ người nhìn trời thông suốt, làm hắn biết cách sử dụng.
Cùng với trận pháp mà Diệp Khương phát hiện từ vừa nãy, hắn còn biết rất rõ có kẻ đang nhìn trộm mình từ một chỗ, mà lại bắt đầu kể từ lúc thu thập mèo yêu. Còn việc tên kia có can hệ gì tới Vuốt hay tổ chức kia không, Diệp Khương không biết.
Phụt!
Bộp!
Choang!
Ba loại âm thanh liên tiếp xảy ra, một cái cốc thủy tinh bẩn, rất bẩn từ nào đó rơi xuống, vỡ tan, kết hợp với ánh rực chiều tà, tạo ra vô vàn lấp lánh. Nhưng đây không phải cảnh đẹp, mà chính là cảnh chết.
Một tia linh lực, cô đặc và được bắn rất chuẩn xác, nhưng vẫn kém tí mà sượt qua một sợi tóc của Diệp Khương.
Tóc rơi, một vết cháy nơi góc nhà, một tình cảnh chết người. Diệp Khương bình tĩnh tức khắc lùi ra bên trái, nhắm mắt tính toán. Dù cho hắn có aura nhân vật chính, thế nhưng vẫn là nên cẩn trọng thì hơn.
Hai ngón trỏ tay trái hắn chụm lại, vung một cái ngang mặt, một lần hít khí lạnh. Chíu! Một tia linh lực bắn ra từ hắn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lần ám sát vừa nãy gấp ba lần.
Nhất kích tất sát!
Một cách dùng khác của linh lực, không phải để trảm yêu trừ ma, mà là giết người. Tuy nhiên đâu phải ai lần đầu giết người cũng dễ như vậy. Diệp Khương đã nhắm trượt qua họng của tên kia, mơ hồ có một vết máu chảy ra.
Không khí và âm thanh tĩnh lặng, chết chóc.
Cục tác... Cục tác...
Một con gà trắng đi vào phòng hắn, phá tan không gian kia như mấy lần trước. Nó vừa đi vừa gật gù, bước đi kì lạ, hai mắt lờ đờ.
Nó đi đến giữa nhà thì dừng lại,