Chuyến xe buýt số 304 đáp đến một cột điểm dừng, Diệp Khương nhanh chân bước lên. Hắn chọn một chiếc ghế ở hàng cuối cùng, nhắm mắt nhưng vẫn không quên nhắc lão tài xế:
“Tới Ninh Bình nha lão chủ!”
“Được được, mà cậu định đi đâu chàng trai?”
Diệp Khương theo bản năng chuẩn bị nói là Khí Tọa Sơn, may mắn trước lúc nói ra từ Khí đã kịp hối lại, bảo là đi thăm Tràng An. Lão tài xế nghe vậy, chợt cười mỉm một cái rồi trêu:
“Người trẻ tuổi các cậu chán quá! Đáng lẽ phải dẫn bạn gái đi cùng chứ! Ai mà lại đi một mình như vậy!”
“Ha ha... Bác đùa quá rồi, cháu đi lên đấy gặp một người bạn thôi! Tiện đường ghé qua Tràng An thăm thú chút ít! Mà bác chú ý lái xe đi!”
“Ừm... Được rồi! Chợp mắt một lúc đi!”
Diệp Khương không đáp lời, chỉ mỉm cười một cái rồi thả lỏng đôi chút. Đối với hắn, những con người ở thế kỉ trước như lão tài xế hay vợ chồng lão Tám mới thật sự là tốt.
Nhanh chóng hắn đã đi vào giấc ngủ. Và cũng không biết vì lí do gì, dạo gần đây hắn cũng không gặp phải ác mộng kia, như thân tâm đã được gột rửa sạch sẽ. Chính xác, "ma" của hắn bây giờ đã hết.
..
..
Diệp Khương chợt tỉnh lại, nhân số hiện tại đã gần như đủ số lượng ghế ngồi rồi. Hắn ngước ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai đã rọi sáng, xuyên qua từng kẽ hở li ti của vải rèm, giảm bớt cường lực lại.
Hắn dùng tay trái đẩy rèm ra, hòa nhập cùng ánh sáng lóa mắt, sau đó cất một giọng ngái ngủ:
“Đến chưa bác tài ơi?”
“Nửa tiếng nữa, mới có sáu rưỡi thôi!”
Hắn lại ngồi thẳng dậy, lấy ra từ túi quần cái điện thoại, xem qua giờ. Tiếp đó lại làm một trận Tốc chiến, may mắn lật bàn cờ, thắng trong phút chót.
Diệp Khương cao hứng, thời gian xong trận cũng vừa lúc hắn xuống xe, liền tìm một quán ăn gần đó. Đảo mắt nhìn quanh, hắn tìm được một quán mì, liền thong thả hướng tới, không ngừng xoa xoa cái bụng. Ăn uống, thanh toán tại quầy thu ngân xong, Diệp Khương xoay người rời đi.
Đêm qua hắn đã hỏi Thích Trương vị trí của Khí Tọa Sơn nằm tại nơi nào thì nhận được một câu trả lời kì lạ: những ai được mời thì vào trước lúc mặt trời lặn, đứng trên đỉnh Viên Thần, giơ chiếc lông vũ lên cao, khắc sẽ có người tới đón.
Hắn thấy từ lúc này đến mặt trời lặn còn hơn mấy tiếng, liền dùng thời gian thăm thú cảnh vật.
..
..
Khoảng năm đến sáu giờ, vào mùa hạ thì thời gian cũng thường trôi rất nhanh, chốc lát đã đến khung giờ thích hợp.
Diệp Khương qua một ngày tìm hiểu, rốt cuộc cũng nắm bắt sơ qua địa hình, không những thế còn biết đỉnh Viên Thần Ở chỗ nào.
Viên Thần đỉnh, ngọn núi được mọi người cho là hay có sự lạ nhất. Rất nhiều vụ việc kì quái xảy ra ở đây, hắn qua dò hỏi thì vào thời điểm này trên đỉnh Viên Thần thường xuất hiện một số điểm sáng kì lạ.
Đoạn này Diệp Khương minh bạch được chút ít. Hắn suy đoán có thể đỉnh Viên Thần có một kết giới ngăn cách nào đó. Hiện tại cũng đã tới thời gian, hắn theo con đường núi mà mấy người kia chỉ dẫn, theo đó hướng lên đỉnh núi.
Trên đường âm u, không một bóng người, khắp nơi vang lên tiếng côn trùng râm ran, xóa bỏ đi không gian đơn côi này. Diệp Khương dựa vào ánh sáng mờ mờ của điện thoại, men theo đường mòn mà đi, vô tình bắt gặp một căn miếu. Đáng tiếc khắp nơi đều đã sụp đổ, duy chỉ còn cánh cổng bằng đá là sừng sững một cách kì lạ.
“Thanh Lân Miếu? Cái tên nghe thật lạ!”
Diệp Khương tiến lại gần, chạm sờ vào một bên cổng đã mọc rêu xanh mướt một mảng, âm thầm có chút thương tiếc. Hắn ngước lên nhìn cái bảng hiệu một lần nữa, tâm tình thả lỏng vài phần, tiếp tục đi lên núi.
Hết vài ba phút hành lộ, hắn cuối cùng cũng lên núi. Đáng tiếc đỉnh lại không có người. Diệp Khương không rảnh rỗi mà đợi, giơ cái lông vũ ra, bắt đầu chờ đợi.
Một phút... hai phút... ba phút...
Không có phản ứng!
Đang lúc chuẩn bị từ bỏ và có một cái suy nghĩ cay cú cho rằng mình bị hố, cái lông đột nhiên mơ hồ có ánh sáng,