Diệp Khương đáp một cách chán nản, sau đó quay sang đề nghị Thích Trương:
“Hết vụ này hi vọng anh sẽ giúp tôi mấy vụ linh dị!”
Thích Trương vừa ăn vừa quay sang hỏi:
“Có chuyện gì mà cậu không làm được sao?”
“Cũng không có gì cả, dạo gần đây tôi hay gặp mấy vụ linh dị, và xác định nó có thể liên quan tới nhau!”
Sau đó hắn lần lượt kể về mấy vụ đã gặp gần đây, như vụ trong căn hầm kia, hoặc như căn nhà ma ở khu số 13.
“Chúng quá rời rạc, và gần như không tìm được một sợi tơ liên kết giữa nhau. Cái này e là cần suy nghĩ dài dài.”, Thích Trương nói lên suy nghĩ của mình, húp nốt chỗ mì cuối rồi đợi Diệp Khương.
Hắn ngồi ngẫm lại thấy cũng rất đúng, giữa chúng không có dù chỉ một sợi tơ liên kết, nên cho rằng có quan hệ cũng thật khó hiểu rồi.
Loong coong! Loong coong!
Đang lúc nói chuyện, âm thanh của tiếng chuông kêu lên. Sau đó là một trần ồn ào, người người kéo nhau về một hướng.
Lão chủ quán cũng lưu ý hai người Diệp Khương, bảo rằng hôm nay sẽ nghỉ sớm. Họ cũng không nán lại mấy phút nữa mà thanh toán cho lão, sau đó thong dong bước đi, hòa nhập vào đoàn người đang tiến đến quảng trường.
Qua vài phút chen lấn, hai người đã đến được quảng trường trung tâm, ngồi vào một hàng ghế phía trên khán đài, tiếp tục thảo luận vấn đề kia một lúc lâu.
..
..
Trong một căn phòng bí mật, ánh sáng chỉ lờ mờ bằng một ngọn đèn sáp ở giữa một chiếc bàn tròn. Xung quang là hơn mười người, vận áo choàng đen, đeo mặt nạ.
Không khí nơi đây tĩnh lặng vô cùng, một lúc lâu sau mới có một kẻ, giọng ồm ồm bắt đầu nói:
“Có vẻ như đêm nay thì Khí Tọa Sơn mở hội, chúng ta tụ họp tới đây là để bàn về việc lấy được "sách"!”
Hắn vừa ngừng, một kẻ đã tiếp lời:
“Cái này cũng khá khó khăn. Muốn lấy được "sách" thì theo tình báo, chỉ có hai chữ dùng để miêu tả là đúng nhất: không thể!”
“Không có gì là không thể!”, một tên bên cạnh tên kia nói, “Không có gì là hoàn hảo, hệ thống bảo mật đấy đối với chúng ta chẳng hề gì!”
“Đúng vậy!”, người cất lời đầu tiên nói, “Giờ chúng ta chỉ cần vị trí chính xác, còn lại để Vuốt lo liệu!”
Một người phản đối:
“Cái này không khả thi. Vốn dĩ bọn Vuốt kia, ta thấy chúng có vẻ không đáng tin!”
“Yên tâm đi, ta đã cài sẵn một kẻ ở bên trong đấy theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng rồi! Giờ chỉ cần một cuộc gọi, Vuốt sẽ lo liệu!”
“Được, thế ai đồng ý thì đặt tay trái lên bàn,còn tay phải là không đồng ý!”, người đầu tiên cất lời nói xong, đặt tay trái mình lên.
Rất nhanh chín người còn lại cũng biểu thị sự đồng ý, nhưng trong đó có người khi nãy bảo không tin tưởng là đặt tay phải. Dù thế, theo đa số thì vẫn là để Vuốt thực hiện nốt phần kia như họ nói.
..
..
Tại một đường hầm tối om, một nhóm người gồm bốn kẻ đang bước đi.
Đi đầu là một thằng nhóc nhanh nhảu, tay cầm một cái đèn lồng soi sáng phía trước. Vừa đi nó vừa hát một bản nhạc kì lạ, vô nghĩa.
Ở ngay sau nó là một người thanh niên, đeo một cái khẩu trang sắt, khuôn mặt lạnh lùng âm lãnh, mơ hồ tỏa ra sát khí nồng đậm. Hai tay hắn đút túi quần, bước chân từ tốn. Bỗng hắn giơ tay lên, lướt qua đồng hồ một lần, sau đó nói:
“Trần Nhất, sắp trễ giờ rồi!”
“Hứ, anh trai, đợi người ta một chút được không, đừng ngắt nhịp lời bài hát như thế. Thật vô...”, chưa kịp nói xong thì lại bị người thanh niên kia ngắt lời.
“Sắp trễ!”
“Hừ, còn chưa đầy trăm mét nữa là tới. Yên lặng đi theo tôi đi!”
Say đó lại nhảy chân sáo, miệng không ngừng hát một bài kì lạ, dường như rất vui vẻ. Một vị cô nương nóng bỏng, ăn mặc thiếu vải ở đàng sau, cất lời hỏi:
“Anh Hoàng, sao chúng ta lại nhận giao dịch này chứ? Hình như lợi ích không đủ đáp ứng!”
Người thanh niên được gọi là Hoàng kia không đáp lại, ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn về phía trước, dường như đối với mọi sự vật xung quanh hắn đều bỏ qua, chỉ chú ý