"Hahaha... Trữ Thanh Ngưng, hôm đó ta đã nói qua, nếu ngươi thả ta đi, tương lai nhất định ngươi sẽ hối hận không kịp."
Âm lượng giọng nói vang lên vừa phải, những người bao vây chúng ta liền rối rít ngừng tấn công, tự giác nhường ra con đường. Nữ thích khách chậm rãi đi tới, thậm chí còn phách lối gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt tràn đầy ngạo mạn.
Chậc, một đóa hoa có gai.
Ta yên lặng dời sang phía sau lưng ám vệ bên cạnh một chút, ý đồ dùng cái đầu quá khổ do tóc rối tung khi vừa đánh nhau xong để che kín gương mặt ta, không ngờ ta vừa có động tác, giọng nói kia liền vang lên.
"Là ngươi? !"
Một tiếng này rơi xuống, ta cảm giác tầm mắt người xung quanh đều tụ lại trên người ta.
Ánh mắt đúng là ác độc a!
Đều do quận chúa lột tấm che mặt của ta, lần này phiền toái rồi... ta kiên trì giương mắt nhìn, thấy nữ thích khách trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào ta.
Nhưng không biết có phải ta vừa cảm giác nhầm lẫn hay không, trong thần sắc vừa rồi của nàng dường như có chút mừng rỡ, chỉ có điều vừa phát hiện tư thái đứng cạnh bảo vệ quận chúa còn cầm thanh kiếm nhuốm máu của ta, liền lập tức lạnh mặt, lạnh lùng nói.
"Ha, không ngờ a, hôm đó ta đã nhìn lầm!"
... nghe lời này giống như hôm đó ta đã dùng thủ đoạn tồi tệ để lừa gạt nàng vậy.
Theo bản năng liếc nhìn quận chúa bên cạnh, quả nhiên thấy nàng nhíu mày một cái, đôi mắt phượng nhẹ nghiêng đi, mang chút tìm tòi nghiên cứu, còn có điều gì đó khác... vẻ mặt nhất thời không nghĩ ra là chuyện gì. Mấy tên ám vệ chính là nhất thời thả lỏng thần sắc, dỡ bỏ được một chút hoài nghi về ta.
Mà tên đại đao đối diện cũng không biết đang tự mình liên tưởng đến chuyện gì mà phập phồng, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng dò hỏi.
"Thiếu chủ, ngươi biết nàng?"
Nữ thích khách vểnh môi không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, tay nắm kiếm buộc chặt thêm vài phần, ngón giữa còn hiện lên một chút xanh trắng.
Khóe miệng ta co giật. Xem như hôm đó ta giấu việc mình biết võ công cũng không cần ghi hận như vậy đi, xem ra hôm nay nàng ắt hẳn sẽ không bỏ qua cho ta. Võ công người này chỉ kém hơn Đại Phương một chút, hơn nữa người yêu trụ trì tên đại đao kia, cũng liều mạng thì chúng ta cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Ta lau mồ hôi lạnh, mỉm cười.
"Haha, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta."
"Hừ, ta làm sao không nhớ ra ngươi, ngươi chính là người đầu tiên đã động vào người ta!"
Nàng bật thốt lên. Tất cả thủ hạ xung quanh đều cả kinh ngược lại hít một hơi khí lạnh. Ta cảm giác được những ánh mắt phẫn hận kia đều lập tức hóa thành mũi tên nhọn, hận không thể đâm thủng ta.
Tên đại đao.
"Lại phá hủy sự trong trắng của thiếu chủ chúng ta! Các huynh đệ, chém nàng ta!"
Hắn giơ đao gầm lên, mấy tên thủ hạ đồng thanh đáp lại. Vì vậy trận đánh đấm mới vừa lắng xuống lại được tiếp tục, đao kiếm va chạm vào nhau. Ta nhìn thấy tình hình không ổn, gấp giọng nói với nữ thích khách.
"Đừng nói mấy lời làm người khác hiểu lầm vậy có được hay không, ta bất quá chỉ động vào ngực ngươi thôi, hơn nữa quần áo ngươi cũng đâu có bị rách quá nhiều a!"
RÁCH quá nhiều a! RÁCH quá nhiều a! Quá nhiều a! Nhiều A... (Thôi xong =))))))))))))))~)
"..."
Không ngờ tiếng hô của ta lại vọng lại nhiều lần như thế.
Cảm giác rõ ràng được cảnh đánh nhau xung quanh ta chớp mắt ngừng lại, rất nhiều thân hình thích khách bị cứng đờ, như bị sét đánh. Ám vệ lúc này cũng không câu nệ tiểu tiết, vội vàng nhân dịp bọn chúng bị phân tâm ngẩn ra hạ thủ, rất nhanh liền giải quyết hơn phân nửa, tình thế thoáng chốc thay đổi.
Quận chúa luôn đứng im lặng một bên nhìn về phía ta, ánh mắt kia khó thể hình dung.
"Quận chúa ngươi đừng hiểu lầm không phải như ngươi nghĩ vậy đâu, nghe ta giải thích..."
Đợi đã, tại sao ta phải giải thích?
"Ngươi, ngươi còn dám nói bậy!"
Sau khi có phản ứng gương mặt nữ thích khách đỏ lên, thấy ánh mắt bọn thủ hạ nhìn mình khác đi, thẹn quá hóa giận nàng rút kiếm xông lên.
"Lúc trước mềm lòng thả cho ngươi một con đường, bây giờ là chính ngươi tự tới tìm đường chết!"
Nói xong thẳng tắp xông về hướng ta, mấy tên thủ hạ muốn xông lên hỗ trợ đều bị nàng quát lui xuống. Mũi kiếm bén nhọn đâm tới, ta vội vàng xuất kiếm đỡ đòn, hộ quận chúa sau lưng. Nếu có Đại Phương ở đây thì tốt quá, bọn thích khách trong chùa nhiều như vậy, cũng không biết lúc này nàng có thể thoát thân hay không, cũng đừng để thua trong tay đám người đó a.
A ta quả thật quá thánh thiện đi, giờ này mà còn lo lắng cho người khác.
Ta một bên đỡ chiêu một bên vừa suy nghĩ đối sách trong lòng, lại khuyên nhủ.
"Nè, mới vừa rồi là ta nói vô ý, cũng không có ý gì khác, cần gì phải so đo với ta như vậy."
"Câm miệng!"
Nữ thích khách nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ chính là lúc nàng khí giận công tâm, gần như mỗi chiêu đều hướng về điểm đoạt mạng trên người ta, ta có chút không ngăn được thế tấn công ác liệt của nàng.
Nhưng cũng may nàng lúc này đang gấp gáp. Ta lại cố ý chọc giận nàng, cũng hơi để lộ sơ hở, nàng nổi nóng quả nhiên không nhận ra được ý đồ của ta, thẳng tắp ép tới. Nữ thích khách là đầu lĩnh của nhóm người kia, bọn họ thấy nàng đang ép chúng ta lui về sau là đang chiếm thế thượng phong, liền không dám nhúng tay, quay đầu đi đối phó ám vệ. Như vậy ta cùng quận chúa liền thuận thế thoát khỏi vòng vây.
Ta lén liếc nhìn về hướng rừng cây, trao đổi ánh mắt với quận chúa, ngay sau đó nhìn đúng thời cơ liền vẩy bột mì về hướng nữ thích khách, sau đó nhanh chóng ném ra thứ mà cách đây không lâu nữ thích đã từng ném. Lựu đạn khói.
"Ngươi!"
Nàng nổi giận che mắt, lại bị ho sặc sụa. Những tên thủ hạ kia thấy vậy lập tức chạy về hướng bên này, nhưng khói mù không nhìn thấy rõ, chỉ có thể hô to.
"Thiếu chủ! Khụ khụ, thiếu chủ ngươi sao rồi? !"
"Chạy!"
Ta hạ thấp giọng nói với quận chúa, cũng không đoái hoài những tên ám vệ kia, thừa dịp hỗn loạn kéo nàng trốn vào cánh rừng sâu.
Chạy xa được một đoạn, ta quay đầu thấy tên đại đao dẫn theo vài tên thích khách đã đuổi tới. Ta có chút kỳ quái, võ công tên người yêu trụ trì khá tốt rõ ràng là cao hơn ám vệ, tại sao lại không có động tác nào, từ đầu tới cuối đều đứng nhìn một bên.
Không đúng lắm a... ta vội vàng tăng thêm tốc độ. Cũng may quận chúa dù không biết võ công, nhưng lại tỉnh táo nhạy bén thể lực tốt, không giống mấy tiểu thư cao quý thân thể yếu đuối. Đại khái tình cảnh chạy trối chết thế này, nàng từ nhỏ đến lớn đều trải qua vài lần, có một lần cũng không biết là ai đã bên cạnh che chở nàng.
Nghĩ vậy trong lúc tháo chạy cùng nàng, trong lòng ta lại sản sinh một chút hài lòng không hợp cách.
Mây đen trên trời càng lúc càng nhiều, dần dần có khuynh hướng muốn đổ mưa, trong rừng một mảnh đen kịt, cũng tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Lúc trước ta đã dò xét cánh rừng này, tương đối quen thuộc địa hình, bây giờ lại nhân lúc bóng đêm, tự nhiên có thể kéo dần khoảng cách với đám người đuổi theo. Chỉ cần thoát khỏi bọn họ, xuyên qua cánh rừng này, tiếp tục đi xuống núi chừng nửa nén hương, hẳn sẽ gặp nhà dân, đến đó liền an toàn.
Thế nhưng lúc này, tốc độ quận chúa rõ ràng đã chậm lại.
"Quận chúa váy ngươi mặc dài quá, vén nó lên cột lại đi, bằng không chạy nhiều sẽ mau mệt, còn dễ bị vấp ngã." Ta nói.
Nàng nhíu mày, lại nghiêm túc trả lời.
"Ta là quận chúa, sao có thể không quan tâm hình tượng như vậy."
Ừm, hình như không được cho lắm... nhưng lúc này đã là lúc nào rồi!
"Chạy thoát thân quan trọng hơn a quận chúa!"
Mắt thấy đám người kia lại đuổi tới, ta vội la lên. Tuy nói xảy ra ngoài ý muốn ta cũng có thể một mình trốn thoát, sẽ không nguy hiểm gì, nhưng quận chúa sẽ bị chúng bắt lại thì khó khăn rồi, nghĩ tới nữ thích khách kia thâm thù đại hận với quận chúa như vậy!
Cực khổ lâu như vậy, sắp cho vịt vào nồi rồi sao có thể cho người khác thó đi, huống hồ con vịt này ban nãy đã cứu ta một mạng, món nợ ân tình này nhất định phải trả!
Nghiến răng, ta suy nghĩ có cần trực tiếp ôm quận chúa sau đó vận khinh công bay đi hay không, một khắc sau cổ tay ta bỗng căng thẳng, cuối cùng bị nàng kéo qua một hướng khác.
"Ta há cho người khác bắt đi dễ dàng như vậy."
Nàng nhướng mi cười một tiếng, dưới ánh sáng nhạt có thể nhìn rõ khóe miệng nàng đang cong lên. Ung dung mà cố ý, dường như tất cả vẫn nằm trong lòng bàn tay nàng.
Không ổn, loại