Ánh sáng trăng cuối cùng cũng bị mây đen bao phủ. Quanh quẩn giữa các tầng mây vang lên những tiếng sấm rền, cánh rừng yên tĩnh, chim muông cũng im lặng theo. Ta cõng quận chúa đi cẩn thận trong màn đêm đen tối.
Nhìn bộ dạng mấy người đó là không đuổi kịp, nhưng hình như chúng ta lại gặp phải khó khăn khác. Ví dụ như, lạc đường.
Núi rừng quanh Phong Diệp Tự trùng điệp không ngớt, từng cánh rừng sâu hợp với núi hiểm trở. Dù ta đã từng dò xét khu vực quanh đây, nhưng ban nãy chạy trối chết trong màn đêm khiến chúng ta đi lệch khỏi con đường vốn theo kế hoạch ban đầu, lúc bấy giờ đi cũng đã khá xa, cũng không còn nhận ra được phương hướng cụ thể.
Điều càng khiến ta rầu rĩ, chính là càng đi, thì hoàn cảnh xung quanh càng trở nên hoang vu.
Mới đầu trong khu rừng tối đen này, ít nhất còn có thể bắt gặp vài con đường mòn, mặt đất cũng bằng phẳng, còn bây giờ cây cối xung quanh mỗi lúc một cao to, rễ bên dưới cũng rất to khỏe, cỏ dại mọc um tùm, hơn nữa lúc này ta còn đeo thêm quận chúa đã hoàn toàn xụi lơ trên lưng, không thể rụt tay để chặn mấy nhành lá cây này nọ trước mặt, lúc đi lại rất khó khăn. Thỉnh thoảng còn gặp phải vài thân cây mọc thấp, tất cả liền lôi kéo nhau đâm lên mặt ta, còn may ta đeo một lớp mặt nạ, bằng không gương mặt ta chính xác bị hủy dung đi.
Haiz, rừng sâu núi cao không nhìn rõ phương hướng, cũng không biết trong đây có dã thú nào không, nếu trong núi có côn trùng liền tiêu đời ta. Có điều trước tới nay ta đều không bao giờ ngoái đầu lại, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục đi về trước, còn phải nắm chắc thời gian tìm một nơi để nghỉ qua đêm mới được. Nhìn thời tiết có chút dọa người, mây đen dày đặc, trong rừng không có lấy một chút gió. Mà lúc này không khí lại ngột ngạt như vậy, đợi lát nữa cơn mưa đổ xuống sẽ lớn lắm đây.
"Quận chúa, ngươi nhận ra chỗ này không?"
Ta nhìn về trước mờ mịt hỏi, nhưng người trên lưng ta lại không trả lời.
"Quận chúa, ngươi khát không, trên người ta có túi nước."
"Quận chúa, ngươi... có muốn đi giải quyết không a?"
Ta hỏi liên tiếp xong, phát hiện quận chúa lại không để ý tới ta.
Không sai biệt lắm đã trôi qua một giờ, lúc này nàng hẳn cũng đã khôi phục một chút sức lực, có thể dùng tay đặt lên vai ta, cách ra một chút khoảng cách. Thế nhưng ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được đường cong phập phồng sát trên lưng ta, tiếng tim đập vững vàng của nàng thông qua bộ ngực mềm mại truyền tới, còn có lãnh hương mơ hồ.
Người giờ phút này nằm trên lưng ta, chính là nữ thần trong mộng của vô số con dân Đại Việt, với khoảng cách tiếp xúc quá may mắn này ta lại nửa điểm phấn khích cũng không dậy nổi. Bởi vì lúc này ta sắp bị khí lạnh toát ra từ người nàng đóng thành tảng băng luôn rồi.
Ta đoán vào lúc này nàng nhất định đang dùng đôi mắt phượng của mình âm tình bất định nhìn chằm chằm sau ót ta, bờ môi xinh xắn cũng đang ngậm chặt thành màu xanh trắng.
Nhưng tại sao nàng lại tức giận? Liền bởi vì lúc nãy ta vẩy bột lên mặt nàng sao? Khó nói a. Vào thời khắc chật vật này, ta không chỉ không lợi dụng lúc người gặp nguy, mà còn dùng khả năng tự khắc chế đáng kiêu ngạo cùng hành vi cao thượng chống lại sự cám dỗ của vàng bạc, làm trâu làm ngựa cho nàng, bảo vệ nàng thoát khỏi hiểm cảnh, cõng nàng đi đoạn đường xa như vậy, nàng còn có gì không hài lòng? Ta còn thấy cảm động bởi chính tinh thần cao thượng của mình kia mà.
"Quận chúa?"
Vì vậy ta gọi một tiếng, thấy nàng vẫn không để ý ta, lòng dạ xấu xa của ta liền không nhẫn nại được, cố ý nói.
"Quận chúa, hiện giờ chúng ta đang ở sau núi nhỉ?"
Vừa thấp giọng, vừa lộ ra chút sợ hãi.
"Ta nghe nói... khu vực sau núi, có ma quỷ lộng hành a."
Hơi thở thong thả sau cổ ta bỗng nhiên run lên.
Khóe miệng ta cong lên, sâu xa nói.
"Quận chúa, ngươi sợ ma không?"
"Ha, ngươi cảm thấy bổn cung sẽ sợ mấy câu chuyện bịa đặt qua loa như thế không?"
Nàng rốt cuộc bị ta kích cho lên tiếng, giọng nàng lạnh lùng nhưng sau khi bị trúng độc đã mềm lại bớt đi vài phần uy hiếp.
Nghe thấy nàng rõ ràng cậy mạnh, lần này ta rất vui vẻ, khóe miệng cũng không khống chế được nhểnh lên. Mấy tin tình báo ta thu thập được lúc trước không phải vô dụng, lúc còn bé có một tối nàng từng nhìn thấy cung nhân treo cổ nên bị kinh sợ, còn bị lên cơn sốt hôn mê mấy ngày, sau đó đại khái thì có tâm bệnh, từ nhỏ đến lớn đều tránh xa những truyền thuyết quỷ dị, đến nay trong vương phủ ngay cả những suy nghĩ khác thường đều không có.
Đây chính là nhược điểm của nàng a~~~ trong lòng ta tràn đầy sảng khoái. Cố gắng giảm thấp âm lượng, ta âm trầm nói.
"Đây khác với những mẫu chuyện đồn đại trong dân gian, thú vị hơn nhiều. Hôm trước ta có nghe Cửu lão bá trong chùa kể, là chuyện có thật, rất tà môn."
"Chuyện này liền xảy ra trong Phong Diệp Tự, một mực không để người ngoài biết được, hắn uống hai chum rượu vào không quản được miệng liền để lộ ra. Quận chúa dù ngươi là khách quen của Phong Diệp Tự, nhưng nhất định chưa từng nghe nói tới."
Bầu không khí đã được chuẩn bị, ta chậm rãi mở đầu câu chuyện.
"Đó là vào đầu năm năm trước, thời điểm lão trụ trì vẫn còn tại thế. Lúc đó là tháng giêng mùa đông, cái lạnh năm đó lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Cây cỏ trong núi hoang tàn, liên tiếp nhiều ngày nổi lên những trận tuyết đan xen, sắc trời nặng nề u tối. Có một người trẻ tuổi mang bọc hành lý, đội dưới trận tuyết lớn bước từng bước lên thềm đá, lên núi xin quy y xuất gia, sau đó làm môn hạ Ẩn Không trưởng lão, lấy pháp danh Tịnh Phàm."
Nói tới đây ta nghiêng đầu, thần bí hề hề nói với quận chúa.
"Quận chúa, Ẩn Không trưởng lão ngươi cũng biết chứ? Hôm nay thần chí hắn đã không còn tỉnh táo, nhưng năm năm trước thì không như vậy."
Trong rừng yên tĩnh, không khí ngưng trệ bất dịch, chỉ thoáng nghe thấy tiếng sét đánh, tiếng răng rắc của củi khô vô tình đạp phải dưới chân, vạt áo ma sát loạt soạt vào nhau, tiếng thở nhè nhẹ, cùng với giọng nói ép tới mức trầm thấp của ta. Ngay cả ta nghe vào cũng dựng thẳng lông tơ.
"Sau khi vị Tịnh Phàm vào chùa, mỗi ngày đều tụng kinh niệm Phật, chăm chỉ làm việc, đối nhân hiền hòa. Ẩn Không trưởng lão hết sức yêu thích người đệ tử này. An ninh trong chùa vẫn bình thường, nhưng dần dần, liền có gì đó không đúng. Bắt đầu xảy ra những vụ mất tích liên hoàn."
"Đầu tiên là tiểu đệ tử quét sân, rồi đến vài tăng bếp, sau đó đến tăng trực... thậm chí cả giám viện cũng không thấy, cuối cùng là vị Tịnh Phàm kia biến mất. Sau đó dù trong chùa đã khôi phục lại yên tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi vẫn bao trùm lên không khí trong chùa, đều nói bị quỷ quấy phá, vì vậy, các vị trưởng lão trong chùa đã thỉnh bảo quang xá lợi để trấn áp tà khí, chỉ nói với bên ngoài là tăng nhân bị đổ bệnh."
"Vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ thế qua đi, nhưng đến đầu xuân hai năm trước, vào một đêm khí trời oi bức, cả ngôi chùa đều bị tiếng khóc than làm cho tỉnh giấc. Bọn họ men theo tiếng khóc ra cửa, hoảng sợ phát hiện thấy quỷ lửa chuyển động sau núi, cuối cùng còn chiếu lên lá cây trong rừng ánh lên ánh sáng xanh, nhìn từ xa, mơ hồ thấy được cái bóng lửa lay động, giống như có vô số tiếng khóc than của ma quỷ trong gió! Tất cả đều rơi vào hoảng loạn, lão trụ trì lúc này dẫn theo chúng tăng cầm pháp khí tới đó. Đáng sợ hơn chính là... lúc bọn họ vừa tiến vào sau núi, thì quỷ lửa phút chốc biến mất, sau đó gió thổi lớn lên, bọn họ mới phát hiện bên dưới đống lá khô, chính là từng cỗ thi thể mặt mũi đã bị gặm nhắm hư hao đã khô."
"Thu dọn những thi thể này, trong đó đều là những tăng nhân trong chùa đã bị mất tích, nhưng duy chỉ có thi thể... người mang pháp danh Tịnh Phàm đó là không có."
Một ánh sét lóa lên, chiếu sáng khắp trời. Cảm giác thấy người trên lưng gần như nín thở, ta sâu kín cười một tiếng, cuối cùng nói.
"Cho nên trong chùa đã truyền xuống nguyên tắc bất thành văn, chính là vào mỗi đêm trăng tròn, hoặc những ngày trời giông tố, ngàn vạn lần không được ra sau núi, bởi vì..."
Còn chưa nói hết, bất thình lình dưới chân ta đạp phải cái gì đó tròn tròn.
"A! ! !"
"A! ! !"
"Không sao không sao, đạp phải nấm thôi mà."
Ta vội vàng nói. Mới vừa rồi theo bản năng kêu lên thất thanh, không ngờ quận chúa kêu còn lớn hơn ta, dọa cho ta xém chút chân mềm nhũn. Lúc này đã an tĩnh lại, ta không nhịn được phì cười.
"Phụt, quận chúa, ngươi còn nói không sợ, bị trúng độc