Ám Sư Thần Thoại

Đế Gia Phụ Tử


trước sau

Rất nhanh, Tư Không Tĩnh mang theo Hồ Dương đi ra, nước mắt còn đọng trên mặt nàng cũng mơ hồ có thể nhìn thấy, nhưng không còn thần tình u buồn như vừa rồi. Nhìn dáng tươi cười trên mặt nàng, Tử Long biết Tư Không Tĩnh đẹp đẽ khả ái trước đây cũng đã trở về, nàng sẽ không còn bị ám ảnh bởi chuyện kia nữa.

Nhìn khuôn mặt của Tử Long, Tư Không Tĩnh cảm giác thật an tâm, hồi tưởng lại buổi tối ở Minh Diệu thành, đã từng khóc trong lòng hắn, cùng những lời đã nói qua, không khỏi xoay người sang nơi khác, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ.

Nhưng động tác của nàng làm cho Tử Long cũng khó hiểu, mà Hồ Dương lại càng hoang mang, vừa rồi khi Tư Không Tĩnh đi tìm nàng thì rõ ràng vừa khóc, dù nàng có hỏi thế nào, nàng ta cũng không nói gì, hiện tại lại như vậy, thật đúng là kỳ quái.

Tử Long ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “ Ách, chúng ta có phải là cần phải đi không, đừng để Tư Không gia chủ chờ lâu.”

Nghe được lời của Tử Long, Tư Không Tĩnh chợt nhớ mục đích đến đây, không khỏi đỏ mặt nói: “ Hai vị đi theo ta.”

Vừa dứt lời, cũng không quay đầu, nàng dẫn bọn họ hướng một căn nhà đá đi tới. Tử Long và Hồ Dương liếc nhau, hai người đều cảm thấy khó hiểu, lập tức đi theo sau nàng.

Bên trong nhà đá, Tư Không Huyễn và Tư Không Liệt đang chờ đợi, trên bàn đá hình tròn đã bày thức ăn, tuy có vẻ nhiều, nhưng thật mộc mạc, xem ra hiện tại đúng là Tư Không gia đang rất túng quẫn.

Tư Không Huyễn thấy Tử Long đến, vội vã đứng dậy nghênh tiếp, mời hắn ngồi ghế trên, cũng ngồi ngay bên cạnh, mà Hồ Dương và Tư Không Tĩnh cũng ngồi phía đối diện.

Làm chủ nhân, Tư Không Huyễn mở miệng đầu tiên: “ Ngọc Long tiên sinh, thâm sơn cùng cốc, không có gì ngon để chiêu đãi ngài, có gì không chu toàn, mong rằng ngài thứ lỗi.” Vẻ mặt hắn uể oải, xem ra bởi vì sự tình xảy ra lúc ban ngày, hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.

“ Tư Không gia chủ quá khách sáo, lẽ ra ngài cần nghỉ ngơi, mau chóng khôi phục lại, không cần bồi chúng ta.” Tử Long mỉm cười, tràn đầy chân thành nói.

Tư Không Huyễn nâng chén rượu, ngượng ngùng cười nói: “ Đa tạ tiên sinh, ta cũng không sao, tiên sinh không muốn biết lúc ban ngày đã xảy ra chuyện gì sao?” Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên thâm trầm.

Đích xác, Tử Long đối với Lân Vân Hương Cảnh thần bí có rất nhiều chỗ nghi hoặc không rõ, chỉ là nếu người của Tư Không gia không tiện nói, hắn cũng không đi truy vấn, hiện tại nghe ý tứ của Tư Không Huyễn, hẳn là muốn nói cho hắn nghe, nên ngẩng đầu nhìn Tư Không Huyễn, khóe miệng nhếch lên: “ Nga? Nếu gia chủ muốn nói, ta nguyện chăm chú lắng nghe.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tư Không Huyễn thả chén rượu xuống bàn, nhìn Tử Long hỏi: “ Tiên sinh có biết vì sao ta buông tha sự hợp tác với Đế gia mà quay sang Hỏa gia không?”

Tử Long cau mày, không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc tới Hỏa gia, lẽ nào lại có liên quan đến Hỏa gia? Nhẹ nhàng lắc đầu, lẳng lặng nhìn Tư Không Huyễn, chờ đợi hắn giải thích.

Tư Không Huyễn ho khan vài tiếng, hẳn là vì chuyện xảy ra ban ngày làm hắn tổn thương nghiêm trọng. Hắn điều chỉnh một ít suy nghĩ, chậm rãi hướng Tử Long kể lại một bí mật kinh thiên.

Kỳ thật Tư Không gia ẩn cư nơi Lân Vân Hương Cảnh cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân này có quan hệ lớn lao đến Hỏa gia, ở nhiều ngàn năm trước, tổ tông của Tư Không gia sinh hoạt tại đây, ẩn cư nhân gian, tự cấp tự túc, hạnh phúc yên vui. Thế nhưng ở một đêm của sáu ngàn năm trước, đã phát sinh một chuyện, đánh vỡ toàn bộ sinh hoạt yên bình của Lân Vân Hương Cảnh.

Lúc đó, có một hỏa cầu lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bắn trúng ngay giải đất trung ương của Lân Vân Hương Cảnh, nhất thời, toàn bộ Lân Vân giống như núi lửa nóng bức, những tộc nhân có công lực yếu ớt đều chết dưới nhiệt độ cao kia, sau đó một hỏa nhân ở đâu xuất hiện, bay một vòng quanh vị trí hỏa cầu, độ nóng liền chậm rãi hạ xuống, hiện tại đã hình thành sân rộng kia.

Nhưng sự tình cũng chưa kết thúc, hỏa nhân kia lúc gần đi có nói qua, hỏa cầu mỗi trăm năm sẽ bộc phát một lần, cần phải toàn bộ Tư Không gia xuất ra toàn lực trấn áp, đồng thời mỗi thời đại đều phải thủ hộ tại đây, cho đến khi có người đến hàng phục hỏa cầu kia. Tuy rằng Tư Không gia rất không tình nguyện, thế nhưng hỏa nhân truyền cho bọn họ một loại công pháp tuyệt thế thất truyền, hơn nữa bản thân bọn họ lại không muốn rời khỏi Lân Vân Hương Cảnh, cho nên tổ tông Tư Không gia đã đồng ý yêu cầu của hỏa nhân.

Bởi vì công pháp của hỏa nhân lại cực kỳ giống Hỏa gia, cho nên Tư Không Huyễn mới quay ngược lại đầu vào Hỏa gia. Tư Không Huyễn cho rằng Hỏa gia có khả năng hàng phục hỏa cầu đầy uy lực kia. Chỉ là còn chưa kịp nhờ Hỏa gia ra tay giúp đỡ, Đế gia đã bắt đầu muốn trả thù Tư Không gia, hơn nữa làm cho Tư Không gia cảm thấy kỳ quái chính là, ngày hôm nay cũng không đúng thời gian trăm năm mà hỏa cầu bạo phát như đã định.

Tử Long nghe xong lời Tư Không Huyễn nói, thật lâu không nói chuyện, hỏa cầu này có lẽ liên quan đến Hỏa gia, bởi vì lúc hỏa cầu phát tác, không gian giới chỉ của hắn cũng rung lên một trận, lúc đó hắn cũng không có lưu ý. Nhưng hiện tại xem ra, rất có thể do Thiên Hỏa tộc điển đã cảm ứng được cái gì đó.

Tuy rằng như vậy, thế nhưng Tử Long cũng không biết Tư Không Huyễn có chịu cho hắn đi thử một lần hay không, nếu như không thành công, sẽ làm cho Lân Vân Hương Cảnh mang đến tai nạn hủy diệt, chuyện trọng yếu như vậy, Tư Không Huyễn khẳng định sẽ không dễ dàng đáp ứng.

Đột nhiên, Tử Long hình như ý thức được điều gì, vì sao Tư Không Huyễn nói cho hắn nghe bí mật liên quan đến Tư Không gia? Nghĩ đến đây, Tử Long chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tư Không Huyễn: “ Chẳng hay gia chủ nói với ta những lời này, là ngụ ý gì?”

Tư Không Huyễn sắc mặt ngưng trọng nhìn Tử Long, ý vị thâm trường nói: “ Ta từng nghe Hỏa gia chủ nói qua, ngài là quý nhân của Hỏa gia, giúp Hỏa gia dẹp yên sự bạo phát của núi lửa tại Hỏa gia, chẳng hay, ngài có biện pháp hàng phục được hỏa cầu kia không?”

Tử Long bình tĩnh mỉm cười, xem ra không cần hắn phải lãng phí thêm lời lẽ gì nữa. Chỉ là dù sao cũng là một chuyện thật nguy hiểm, không nghĩ cẩn thận sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.

“ Tư Không gia chủ, này…tuy rằng ta có cách, nhưng không thử qua, ta cũng không rõ có được hay không, nếu như xuất hiện tình huống không thể khống chế, vậy…” Tử Long tuy có lòng tin hàng phục được hỏa cầu, nhưng sự tình luôn phải đề phòng phương diện xấu nhất, mới có thể phòng bị chu toàn.

Tư Không Huyễn vừa nghe Tử Long có biện pháp, không khỏi vui mừng: “ Ngọc Long tiên sinh yên tâm, ngài có biện pháp cứ thử xem, chỉ cần Tư Không gia có thể làm được, dùng nguyên chân che đậy ngăn trở năng lượng của hỏa cầu phóng ra, sẽ không có vấn đề gì, chỉ là đối với ngài có chút nguy hiểm.”

“ Đã như vậy, ta sẽ dốc hết toàn lực. Chỉ là Tư Không gia vừa áp chế hỏa cầu phát tác, ta xem phải nghỉ ngơi đã rồi hãy nói.” Tử Long quan tâm nói. Trong lòng bắt đầu suy nghĩ, nếu chuyện này thành công thì rất tốt, Tư Không Huyễn trừ đi ẩn hoạn trong lòng, Tử Long cũng có thể thăm dò được bí mật của Thiên Hỏa tộc điển.

Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Ngọc Long tiên sinh nói rất đúng, lần này không thể làm ra sai lầm gì, hai ngày sau, chờ mọi người khôi phục lại, chúng ta thử lại xem.” Tư Không Huyễn tâm tình khá hơn gật đầu nói.

Tử Long cùng Tư Không Huyễn nhìn nhau cười, cùng nâng chén, ngửa đầu uống cạn.

Buổi tối, một vầng trăng sáng thăng lên trên ngọn cây, ánh trăng như nước, vô số đom đóm bay lượn chung quanh bụi hoa, đặc biệt mỹ lệ. Ăn xong cơm tối, Tư Không Tĩnh mang theo Hồ Dương đi du ngoạn, mà Tử Long luôn cảm giác được bên trong không gian giới chỉ truyền đến từng trận xao động, nên dùng cớ tu luyện mà từ chối lời mời.

Trở lại nhà đá, Tử Long lấy ra ba bộ tộc điển, đặt lên bàn. Ba bộ tộc điển cùng vẫn như trước, không có biến hóa gì, cũng không có phản ứng gì bất thường, xem ra là do hắn qua đa tâm. Vừa định thu hồi tộc điển, lúc này trên bìa đỏ của Thiên Hỏa tộc điển đột nhiên hiện lên một đạo quang mang màu vàng kim kéo dài, chậm rãi, hình thành một con thần long đang ngẩng đầu nuốt gió phun mây.

Tử Long vui mừng, vội vã nhìn hai bộ tộc điển còn lại, nhưng cũng không thấy xuất hiện điều gì dị thường. Cứ như vậy, Tử Long càng thêm khẳng định Thiên Hỏa tộc điển có quan hệ lớn lao với hỏa cầu do Tư Không gia trấn áp. Nếu là như thế, hai bộ tộc điển kia cũng phải có gì đã phụ trợ mở ra, có thể cũng bị một gia tộc lánh đời nào đó đang trấn áp, xem ra phải nhờ Lưu Ích Manh bói toán mới có thể tìm hiểu được manh mối nhiều hơn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Thu lại ba bộ tộc điển, Tử Long ngồi xếp bằng trên giường, vừa muốn tu luyện ám ảnh cuồng sát công pháp, trong lòng chợt dấy lên một tia bất an, hình như có chuyện gì sắp phát sinh. Đúng lúc này, một trận đập cửa gấp gáp vang lên, không đợi hắn mở miệng, người gõ cửa đã vọt vào.

“ Ngọc Long, không hay, Đế gia đã công vào rồi.” Ngữ khí của Tư Không Tĩnh vô cùng khẩn trương kinh hãi.

“ Cái gì? Công tới đúng lúc này.” Tử Long cau mày, vội vàng đứng dậy cùng Tư Không Tĩnh đi nhanh ra ngoài

Đi ra nhà đá, Tử Long chợt nghe được ở lối vào Lân Vân Hương Cảnh, từng trận tiếng huýt gió quái dị truyền đến, dưới đêm đen yên tĩnh có vẻ cực kỳ chói tai, những người của Tư Không gia đang khẩn trương hướng nơi đó chạy tới, Tử Long kéo Tư Không Tĩnh, Tật Phong Bộ xuất ra, rất nhanh đã chạy tới lối vào.

Tư Không Huyễn, Tư Không Liệt, Hồ Dương còn có những người khác của Tư Không gia đang cảnh giác nhìn chăm chú lối vào đang không ngừng hoảng động, Tư Không Huyễn thấy Tử Long đã đến, trên mặt hiện ra một tia vui mừng, bước lên phía trước: “ Ngọc Long tiên sinh, người kia thực lực rất mạnh, chúng ta vô lực chống đối, còn thỉnh tiên sinh tương trợ.”

Tử Long cau mày, sầm mặt gật đầu. Từ khí tức từ lối vào truyền đến, hắn có thể phán đoán, tuy lần này chỉ có hai người đến, thế nhưng có một người làm hắn thoáng có sự sợ hãi tận đáy lòng. Tử Long quay đầu nhìn Tư Không Huyễn trầm giọng nói: “ Tư Không gia chủ, có một người có thực lực phi thường cường đại, ta sợ rằng cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng ta sẽ làm hết sức.”

Tư Không Huyễn vừa nghe, sắc mặt khẽ biến. Kỳ thật hắn cũng biết, chỉ có hai người lại dám đến tập kích Lân Vân Hương Cảnh, trừ phi là bọn họ tự tin có thể đánh lui những người ở đây. Nhưng cho dù như vậy hắn cũng không thể làm cho Tư Không gia hủy diệt trong tay hắn. Hắn nắm chặt nắm tay, xoay người lại nói nhỏ bên tai Tư Không Tĩnh vài câu, đã thấy Tư Không Tĩnh sắc mặt đại biến, nói: “ Phụ thân, việc này…”

“ Đừng nói nữa, chỉ có thể làm như
vậy, ngươi đi đi.” Tư Không Huyễn nghiêm túc nói.

Đôi môi Tư Không Tĩnh mấp máy, nặng nề gật đầu, Tư Không Huyễn than nhẹ một tiếng, nhìn mọi người của Tư Không gia trầm giọng nói: “ Hôm nay tai họa đã đến, xuất ra lực lượng cùng lòng can đảm của các ngươi, bảo vệ gia tộc, hiện tại các ngươi đi theo Tĩnh nhi, nàng sẽ phân phó các ngươi nên làm như thế nào.”

Lời của hắn vừa nói ra, hơn một ngàn người liền quát to: “ Bảo vệ gia tộc, bảo vệ gia tộc…”

Thanh âm dần dần hạ xuống, Tư Không Tĩnh mang theo mọi người hướng giải đất trung tâm đi đến. Tử Long nghi hoặc nhìn những người này, không rõ bọn họ muốn làm gì, nhưng Tư Không Huyễn làm vậy khẳng định là có nguyên nhân. Những người kia đi rồi, ở lối vào cũng chỉ còn lại Tử Long, Tư Không Huyễn cùng Hồ Dương ba người. Lúc này tầng nham thạch tại lối vào chợt run lên, chỉ thấy hai thân ảnh bay nhanh vọt tới, đi tới trước mặt ba người, đối diện mà đứng.

Hai người kia ăn mặc khôi giáp của vũ kỹ sư, trong đó một người khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, tay cần một thanh trường đao, người còn lại khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, tướng mạo hai người phi thường tương tự, cũng không khác với Đế Ba Đoạn, xem ra hai người này là Đế gia chủ đời trước Đế Nhĩ Cư và gia chủ hiện tại Đế Võ Dạ.

“ A ha cáp…Tư Không gia chủ, đã lâu không gặp, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại thấy mặt.” Đế Võ Dạ cười lên điên cuồng, kiêu ngạo nói với Tư Không Huyễn.

“ Hừ, Đế Võ Dạ, ngươi không nên khinh người quá đáng, làm việc nên chừa chút đường đi.” Tư Không Huyễn nghiêm mặt trầm giọng nói.

“ Khinh người quá đáng? Ha ha, thật buồn cười…” Đột nhiên, ánh mắt Đế Võ Dạ rơi xuống trên người Tử Long, trong mắt nhất thời hàn quang chợt lóe: “ Ngươi, ngươi chính là Ngọc Long, là ngươi giết con ta?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Đế Nhĩ Cư đứng bên người Đế Võ Dạ chợt nghe hắn nói, nhướng mày, ánh mắt quét về phía Tử Long. Đụng vào ánh mắt của hắn, Tử Long chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt kia giống như ngưng tụ thành thực chất làm đáy lòng hắn như run lên, Tử Long không ngừng điều tiết nguyên linh, chống cự lại khí thế cường đại của Đế Nhĩ Cư, trong lòng không khỏi rùng mình, xem ra thực lực của Đế Nhĩ Cư còn trên cả mình, sợ rằng ngày hôm nay phải là một phen khổ chiến.

Mà Tư Không Huyễn cùng Hồ Dương đứng bên cạnh cũng đồng dạng cảm giác được một cỗ khí thế áp bách, không tự giác bật lui ra sau mấy bước, một trận khí huyết bốc lên, suýt nữa phun máu, điều này làm cho hai người đều khiếp sợ không thôi. Thảo nào Đế gia cuồng ngạo chỉ có hai người xông vào Lân Vân Hương Cảnh, thực lực như vậy đích xác cũng có vốn để điên cuồng.

Đế Nhĩ Cư nhìn thấy Tử Long không bị khí thế của hắn đả động, trong lòng cũng hơi kinh hãi, nghĩ hắn bế quan hơn mười năm, chỉ cầu lực lượng đề thăng, nếu không phải tôn tử Đế Ba Đoạn chết trong tay người khác, hắn cũng sẽ không xuất quan. Không nghĩ tới, vừa xuất quan liền gặp phải cao thủ, tuổi lại trẻ như vậy, điều này làm sao cho hắn không sợ hãi. Nhưng hiện tại hắn thầm nghĩ phải báo thù cho tôn tử, cũng không nghĩ tới chuyện khác, quát to một tiếng: “ Để mạng lại.”

Không hề có báo trước, Đế Nhĩ Cư liền xuất ra một quyền hướng Tử Long đánh tới, thoáng chốc, tiếng gió rít lên, nắm tay hóa làm một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã tới trước người Tử Long, dưới chân Tử Long như xuất gió, Tật Phong Bộ thi triển, thân hình vừa chuyển, tránh thoát một quyền có uy lực thật lớn của Đế Nhĩ Cư, thế nhưng Đế Nhĩ Cư cũng linh hoạt thay đổi, sau đó lại chuyển quyền, quang mang chợt lóe, một đạo nguyên chân kình khí bắn ra, thẳng tới hướng Tử Long.

Trong lòng Tử Long cả kinh, nguyên chân xuất thể, đây là tượng trưng cho đế cấp cao thủ, không nghĩ tới Đế Nhĩ Cư đã là một gã đế cấp cao thủ, hắn không dám sơ ý, thân pháp ám sư xuất ra, dùng một góc độ khó thể tin tránh thoát ra ngoài, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích, nguyên chân kình khí nhất thời kích lên mặt đất “ oanh” một tiếng vang lên, bụi mù tung lên trời. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Đột nhiên, mấy đạo thanh quang hiện lên, trực tiếp đánh úp về phía Đế Nhĩ Cư, ngăn trở hắn tiếp tục hướng Tử Long công kích, thân hình Đế Nhĩ Cư thoáng lên, nắm tay sáng lóe bạch quang rất nhanh kích hạ mấy đạo thanh quang, nhất thời tiếng vang rầm rầm không ngừng vọng bên tai.

Tử Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồ Dương đang lạnh lùng cảnh giác nhìn Đế Nhĩ Cư, trong hai tay đã huyễn hóa ra hai đạo phong nhận, nếu như Đế Nhĩ Cư lại có động tác gì, phong nhận chắc chắn sẽ bay ra. Tử Long nhân cơ hội này điều động nguyên linh, Nguyên Huyễn Thứ thi triển, nhất thời bảy đạo Nguyên Huyễn Thứ màu sắc khác nhau bắt đầu bay nhanh chuyển động, hình thành một đạo Nguyên Huyễn Thứ Tế có thể công cũng có thể thủ, hai mắt hắn ngưng trọng nhìn Đế Nhĩ Cư, không hề có chút ý tứ muốn lùi bước.

Đế Nhĩ Cư thấy Tử Long xuất ra chiêu thức, nhướng mày không biết đó là công pháp gì, không giống khống tố thuật, cũng không phải vũ kỹ, điều này làm trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc, nhưng thực lực hai người thực sự chênh lệch, làm Đế Nhĩ Cư không chút lo lắng, chỉ liếc mắt nhìn Nguyên Huyễn Thứ chuyển động trước người Tử Long, hét lớn một tiếng, song quyền đều xuất hiện, hai đạo nguyên chân kình khí hướng Tử Long bay tới. Mà cùng lúc đó, Đế Võ Dạ cũng đã bắt đầu hành động, nguyên chân kình khí đang hướng Tử Long đánh tới, chắn ngang đường lui của hắn.

“ Ngọc Long tiên sinh cẩn thận.” Cùng lúc đó, thanh âm Tư Không Huyễn vang lên. Tử Long đã sớm cảm thụ được hai cỗ năng lượng đang hướng hắn kéo tới, hai chân nhún xuống, lập tức nhảy về phía trước, nhất thời nhảy lên cao mấy trượng, nhưng cũng vừa vặn tránh thoát hai luồng kình khí công kích tới.

Đế Võ Dạ thấy Tử Long bay lên trời, khóe miệng hơi nhếch lên, hai quyền nắm chặt, nổi lên một đạo bạch quang, đánh mạnh về phía Tử Long “ huyễn”, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, cảnh sắc trước mặt Đế Võ Dạ biến đổi, nguyên bản ban đêm ánh trăng thật sáng lại trở nên đen kịt một mảnh, cuồng phong lạnh lùng thổi tới, có một loại cảm giác lạnh thấu xương, làm toàn thân hắn bất giác run lên, đối với biến hóa đột ngột này, trong lòng hắn nghi hoặc không ngớt.

Đế Võ Dạ cảnh giác nhìn bốn phía, quay đầu nhìn lại, thấy Tử Long ở cách đó không xa hướng hắn đi tới, hắn cười nhạt, bước chân thật nhanh, quyền trái tung ra hướng Tử Long đánh tới, thế nhưng khi tới sát trước người Tử Long, không ngờ lại bị Tử Long tiếp được, nguyên chân liền tán đi. Trên mặt Đế Võ Dạ hiện ra một tia biểu tình nghi hoặc, nhưng cừu nhân gặp lại, lửa hận đỏ mắt, sự đau thương mất con làm hắn không thể nghĩ nhiều, cấp tốc rút nắm tay về, hai chân nhún mạnh, quay người đá mạnh về phía Tử Long.

Chỉ nghe Tử Long kêu nhẹ một tiếng, quả đấm đẩy ra một cước nặng ngàn cân.

Trong lòng Đế Võ Dạ vô cùng khiếp sợ, không nghĩ tới thực lực Tử Long lại cao như vậy, ở trên đại lục từ khi nào lại xuất hiện cao thủ như thế, thảo nào Đế Ba Đoạn lại chết trên tay người này, nghĩ đến con trai, trong lòng hắn đau xót, hai mắt nhất thời trở nên đỏ bừng, hai tay nắm chặt, nguyên chân cấp tốc vận chuyển khắp toàn thân, năng lượng đề thăng đến cao nhất, nhất thời chung quanh thân thể hắn nổi lên lốc xoáy, cuồn cuộn tốc lên những thứ chung quanh người hắn trong phạm vi mười thước, hình thành một đạo lốc xoáy tận trời, cũng dùng chiêu thức giống như Đế Ba Đoạn, chỉ là trên khí thế, phải lớn hơn Đế Ba Đoạn gấp mười lần. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Cuồng Bạo Loạn Hình Quyền.” Thanh âm kinh ngạc của Tử Long truyền vào trong tai Đế Võ Dạ, Đế Võ Dạ cười lạnh: “ Nếu biết còn không mau bó tay chịu trói, có thể còn lưu cho ngươi được toàn thây.”

Thế nhưng Tử Long cũng không hề để ý tới, chỉ cau mày nhìn chung quanh, sự khinh thường như vậy làm Đế Võ Dạ giận dữ, điên cuồng hét lên một tiếng, hướng Tử Long đánh tới.

“ Chờ một chút.” Tử Long thốt lên một câu, một đạo kình khí kéo tới, định trụ thân hình Đế Võ Dạ, ràng buộc lại động tác của hắn. Gió xoáy xung quanh thân thể chợt dừng lại, chỉ thấy hai tay Tử Long đặt ngay trước ngực, dần dần nhấp nhoáng một đạo cường quang, thật mạnh hướng ngay phía trước đánh ra, một tiếng hét lớn, quanh quẩn chung quanh không gian tối đen: “ Phá…”

Đế Võ Dạ chỉ thấy bóng đen bốn phía vặn vẹo một trận, trong giây lát hắn lại thấy mình đang ở trong Lân Vân Hương Cảnh, nhưng đứng đối diện với hắn không phải là Tử Long, mà chính là phụ thân của hắn Đế Nhĩ Cư, mà Tư Không Huyễn đứng cách đó không xa “ phốc” một ngụm máu phun ra, sắc mặt vô cùng tái nhợt, biến hóa như vậy làm Đế Võ Dạ có chút ngây ngốc, không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đế Nhĩ Cư.

Đế Nhĩ Cư xoay người nhìn Tư Không Huyễn đang phun máu, Hồ Dương và Tử Long đang đỡ hắn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không tỏ vẻ gì, lạnh lùng cười: “ Hừ, thật không nghĩ tới, dĩ nhiên có người biết sử dụng ảo thuật, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, thi triển ảo thuật đối với ta cũng vô ích.” Ảo thuật cũng là lợi dụng tinh thần lực sản sinh ảo giác cho người khác, Huyễn Thính, thậm chí có thể ảnh hưởng hệ thần kinh tạo ra cảm giác tương ứng, nhưng tinh thần lực của Tư Không Huyễn kém xa Đế Nhĩ Cư, cho nên mới bị phản phệ.

Đế Nhĩ Cư nhìn Tư Không Huyễn, tinh quang trong mắt hiện lên, khẽ vuốt râu nói: “ Ta đối với việc ngươi học được ảo thuật từ đâu cảm thấy rất hứng thú.”

Tử Long cũng cảm thấy kinh ngạc đối với công pháp thần kỳ như vậy, xem ra người từng áp chế hỏa cầu, cấp cho Tư Không gia công pháp, nhưng nghe khẩu khí của Đế Nhĩ Cư, rất am hiểu về ảo thuật, lẽ nào…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện