Ám Sư Thần Thoại

Ân Nhân Tư Không Gia


trước sau

“ Hừ, ngươi vọng tưởng.” Tư Không Huyễn hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó kề sát bên tai Tử Long nhẹ giọng nói: “ Ngọc Long tiên sinh, mang ta đến chỗ sân rộng, thành bại ngay lúc này.”

Tử Long cũng không biết Tư Không Huyễn rốt cục tính toán gì, thế nhưng thấy thần sắc hắn kiên định, cũng không hỏi nhiều, chỉ là muốn thoát khỏi Đế gia phụ tử cũng không phải dễ dàng. Thần thức của Đế Nhĩ Cư đã tập trung ba người, chỉ cần bọn họ có gì dị động, Tử Long tin tưởng Đế Nhĩ Cư sẽ lập tức làm ra phản ứng với tốc độ nhanh nhất.

“ Nếu như ta nói, ngươi nói ra là ai truyền thụ ảo thuật cho ngươi, ta sẽ buông tha cho Tư Không gia các ngươi, thế nào?” Lúc này Đế Nhĩ Cư không hề để ý tới Tử Long, phảng phất cái chết của tôn tử hắn cũng không có quan hệ gì tới người này, chỉ là quan tâm tới ảo thuật của Tư Không Huyễn, điều này làm cho Tử Long nhìn ra, Đế Nhĩ Cư nhất định là biết gì đó, bí mật của ảo thuật nhất định trọng yếu phi thường, bằng không sẽ không làm cho một gia chủ như hắn bỏ đi việc truy giết hung thủ giết tôn nhi mà không để ý.

Đế Võ Dạ khó hiểu nhìn phụ thân, không biết hắn vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với công pháp của Tư Không gia, thế nhưng rất rõ ràng, hắn rất e ngại kính nể Đế Nhĩ Cư, bằng không hắn đã sớm hướng Tử Long hạ sát thủ, lúc này cũng không đứng bên người Đế Nhĩ Cư mà lẳng lặng chờ đợi phụ thân hắn quyết định.

Tinh quang trong mắt Tư Không Huyễn chợt lóe, Tử Long chợt thấy vai hắn hơi trầm xuống, nhìn Tử Long nhẹ nhàng nháy mắt, nhàn nhạt cười nói: “ Được, ta nói cho ngươi, người truyền ảo thuật cho ta chính là…Ta không biết.”

Vốn Đế Nhĩ Cư đang đắc ý lắng nghe được nửa câu đầu của Tư Không Huyễn, nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới Tư Không Huyễn lại đùa giỡn hắn, một trận lửa giận dâng lên, nhưng trong nháy mắt hắn sững sờ, thần thức có chút thả lỏng, Tử Long nhân cơ hội vận khởi Tật Phong Bộ, nhanh chóng hướng phía giải đất trung ương của Lân Vân Hương Cảnh phóng đi, Hồ Dương cũng theo sát trên không trung.

Đế Nhĩ Cư đương nhiên không buông tha cho bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo phương hướng Tử Long bọn họ đi xa, nguyên chân toàn thân bắt đầu khởi động, mạnh mẽ hét lớn một tiếng, nguyên chân lập tức phá thể bay ra, hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp đánh úp về phía Tử Long, mà vùng thổ địa dưới chân hắn nhất thời bị cỗ năng lượng cường đại chấn trầm xuống tới vài thước, sau đó, phụ tử Đế Nhĩ Cư liền đuổi theo.

Rất nhanh Tử Long liền cảm giác được ở phía sau có một cỗ lực lượng cường đại kéo tới, lập tức liền tạo ra tinh thần lực bình tế. Cỗ lực lượng dần dần đến gần, làm trong lòng Tử Long càng ngày càng khiếp sợ, cỗ lực lượng này cường đại vượt qua khỏi thức thứ ba vong ba của U Minh Vong Uyên Vong Hồn Vương – Vong Ba Phá, nếu như lần này bị đánh trúng, đừng nói là mình sẽ bị thương nặng, dù là Tư Không Huyễn cũng bị liên lụy, với trạng huống hiện tại của Tư Không Huyễn, vốn không thể thừa nhận một kích như thế.

Hồ Dương đang bay trên không trung cũng chú ý tới điểm này, trong lòng âm thầm sốt ruột, hai tay khởi kết ấn, mấy động tác rất nhanh tuần hoàn, thi triển Phong Thăng thuật, một đạo thanh quang hướng hai người Tử Long trùm tới thật nhanh, Tử Long nhân cơ hội nắm chặt thân thể Tư Không Huyễn tung bay lên không trung, trong nháy mắt Tư Không Huyễn bay lên, Tử Long xoay người xuất ra bảy Nguyên Huyễn Thứ, quang mang bảy màu hướng đạo bạch quang kia nghênh đón.

“ Oanh…” Hai đạo năng lượng chạm vào nhau giữa không trung, nhất thời, một trận quang mang chói mắt nhấp nhoáng, bụi bặm tung bay, sóng năng lượng vô hình khuếch tán, những nơi nó đến đều bị tàn phá, làm cho Đế Nhĩ Cư phải dừng chân lại, chống đỡ sóng năng lượng trùng kích, mà sóng năng lượng lại đẩy lên Hồ Dương và Tư Không Huyễn trên không trung, khiến cho bọn họ càng phóng nhanh về phía trước hướng tới sân rộng trung tâm.

Thế nhưng Tử Long cũng không dễ chịu, nguyên chân cùng Nguyên Huyễn Thứ chạm vào nhau cách đó không xa, cho nên hắn phải thừa nhận áp lực lớn nhất, như có một cây búa tạ kích trúng ngực hắn, làm khí tức trong cơ thể hắn táo loạn bất an, trong lòng một trận nghẹt thở, “ phốc” một ngụm Sinh Mệnh Nguyên Dịch phun ra, rơi trên mặt đất, nhất thời những đóa hoa bị tàn héo lập tức dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được rất nhanh khôi phục như thường. Sinh Mệnh Nguyên Dịch không ngừng tuần hoàn trong cơ thể hắn, khiến cho hắn lập tức khôi phục lại. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Sóng năng lượng qua đi, Đế Nhĩ Cư và Đế Võ Dạ rất nhanh đã tới, làm Tử Long cũng không kịp nghỉ ngơi, lập tức vận khởi nguyên linh, nhìn theo bóng dáng Hồ Dương và Tư Không Huyễn, rất nhanh chạy đi.

Đế Nhĩ Cư và Đế Võ Dạ chạy tới chỗ Tử Long vừa thụ thương, đột nhiên dừng lại, nhìn những đóa hoa đang sinh trưởng, vô cùng kinh ngạc, bởi vì chịu năng lượng ảnh hưởng tàn phá, phương viên hơn mười thước đều bị phá hủy, nhưng những đóa hoa tươi ở ngay chỗ này lại sinh trưởng, Đế Nhĩ Cư cau mày, đột nhiên cười nhạt, nhìn Đế Võ Dạ gật đầu, tiếp tục đuổi theo.

Rất nhanh, Hồ Dương mang theo Tư Không Huyễn chạy tới sân rộng, chỉ thấy mọi người trong Tư Không gia đều đang ở chỗ này, dựa theo phương thức áp chế hỏa cầu đứng thẳng, thấy Tư Không Huyễn thụ thương, trên mặt đều hiện ra vẻ kinh hoảng, nhưng không ai rời khỏi cương vị của mình, chỉ là gấp rút nhìn hắn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Hai chân Tư Không Huyễn vừa chấm đất, lập tức ngồi xếp bằng tại sát biên giới sân rộng, vận khởi chút nguyên chân cuối cùng, hung hăng hướng thạch trụ trung gian đánh tới, lập tức lại một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt tái nhợt, không còn một tia khí lực, theo tiếng rầm rầm vang lên, mặt đất bắt đầu hoảng động, thạch trụ bị bắn trúng chậm rãi bay lên, độ nóng bốn phía lập tức tăng cao.

Mọi người xung quanh thấy thế liền bày ra thủ thế như buổi sáng, từng đạo bạch quang từ dưới chân bọn họ dâng lên, chỉ là trung ương không có ai chủ trì, cho nên mấy đạo quang mang gặp nhau giữa không trung, hình thành một đạo năng lượng bình tế, ngăn cản nhiệt lượng khuếch tán, lúc này Tử Long cũng đã chạy tới, đứng ngay sau lưng Tư Không Huyễn, nhìn sự biến hóa bên trong sân.

Xuyên thấu qua bình tế có thể rõ ràng nhìn thấy thạch trụ bay lên, không khí bên trong cấp tốc giảm xuống, màu sắc của bình tế cũng bắt đầu biến hồng, Tử Long tin tưởng, nếu xối nước lên bình tế, chắc chắn sẽ lập tức bốc hơi lên, như vậy có thể đoán được sức nóng của bình tế.

Dần dần, thạch trụ rời khỏi mặt đất, nổi lên không trung, đột nhiên nổ vang một tiếng, thạch trụ nổ ra, những mảnh đá tung tóe bắn lên bình tế, bình tế do ngàn người tạo ra hoảng động một trận, trên trán mỗi người đều tuôn mồ hôi đầm đìa, thân thể liên tục run lên, bọn họ tiêu hao rất nhiều nguyên chân, đá vụn tán đi, bên trong bình tế, một viên hỏa cầu màu đỏ đang huyền phù trong đó.

Đúng lúc này, Đế Nhĩ Cư và Đế Võ Dạ chạy tới, nhìn bình tế giữa sân vô cùng kinh ngạc, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy Tư Không Huyễn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cũng bất chấp chuyện gì khác, trực tiếp vọt qua. Thấy Đế gia phụ tử đã đến, thanh âm suy yếu của Tư Không Huyễn vang lên: “ Phóng.”

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng giống như vang lên sát bên tai, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, Đế gia phụ tử lại càng kinh ngạc, thấy vẻ mặt Tư Không Huyễn không hề có chút lo lắng, cảm thấy sự tình có vẻ kỳ quặc, không khỏi ngừng lại, đề phòng nhìn bốn phía. Đột nhiên, ở trước mặt bọn họ, trên bình tế xuất hiện một đạo vết nứt, thoáng qua biến mất, nhưng trong nháy mắt, hỏa quang phun dũng ra tận trời, như một đạo hỏa tiễn bắn thẳng về phía Đế gia phụ tử.

Đế Nhĩ Cư và Đế Võ Dạ chỉ cảm thấy độ nóng tăng vọt, nước trong cơ thể cấp tốc bốc hơi ra ngoài, ý thức được không thể chậm trễ, hai người nhanh chóng vận khởi nguyên linh hộ thân, thân hình lách nhanh sang bên, thế nhưng đã không còn kịp rồi, hỏa quang đã bao phủ quanh bọn họ, hai người đồng loại phun máu.

Hỏa quang tán đi, toàn thân hai cha con cháy đen, trên người bị đốt cháy, có vẻ cực kỳ buồn cười. Tuy rằng hỏa quang vẫn chưa giết chết hai người, nhưng làm bọn họ bị thương không nhẹ, Đế Võ Dạ đã hôn mê ngã xuống đất, Đế Nhĩ Cư còn đỡ hơn một chút, chỉ là hắn vẫn đứng đó, hắn cũng không biết Tư Không gia còn một đồ vật có lực công kích cường đại như vậy, bằng không vô luận thế nào cũng sẽ không đột kích Tư Không gia, với tình huống hiện tại của hắn cũng không thích hợp tiếp tục chiến đấu, liền ôm lấy Đế Võ Dạ đang nằm hôn mê trên mặt đất, nhanh chóng vận khởi chút nguyên chân cuối cùng, hướng cửa ra chạy đi. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tư Không Huyễn thấy Đế gia phụ tử rời đi vẫn chưa thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía Tử Long, gấp giọng nói: “ Ngọc Long tiên sinh, ngươi có biện pháp nào thu phục viên hỏa cầu này không, mau mau ra tay đi, bọn họ sắp sửa không chi trì được nữa.”

Tử Long nghe vậy liền nhìn về phía những người kia, quả nhiên đúng như lời Tư Không Huyễn, thân thể họ không ngừng run rẩy, duy trì năng lượng bình tế, mà bọn họ cũng đã đi tới trạng thái cuối cùng dầu hết đèn tắt. Lúc này hắn đã rõ ràng, Tư Không Huyễn dẫn dắt hỏa cầu đi công kích cha con Đế gia, thế nhưng đã làm bọn họ cũng tiêu hao chân nguyên đến mức sức cùng lực kiệt.

Tử Long cấp tốc lấy ra Thiên Hỏa tộc điển bên trong không gian giới chỉ, không đợi hắn có động tác gì, chỉ thấy hỏa cầu trong năng lượng bình tế kia phóng lên cao, phá tung bình tế. Nhất thời, mọi người phun ra một ngụm máu tươi, nhất tề hôn mê ngã xuống đất, toàn bộ sân rộng bị máu nhiễm hồng.

Hỏa cầu hướng Tử Long bay tới với tốc độ cao, mà Thiên Hỏa tộc điển trong tay Tử Long cũng nổi lên kim quang, một con kim long từ trong bìa mặt Thiên Hỏa tộc điển lao ra, miệng rồng mở lớn, một ngụm nuốt hỏa cầu vào miệng, sau đó cường quang chợt lóe, kim long lại lần nữa bay trở về Thiên Hỏa tộc điển. Mà hỏa cầu bị kim long ngậm lấy, độ nóng bốn phía liền khôi phục như thường, cho nên cũng không có vật gì bị phá hư. Những việc này chỉ là phát sinh trong tích tắc ngắn ngủi.

Tử Long cũng không nghĩ tới chuyện hỏa cầu có thể giải quyết nhanh như vậy, có chút không dám tin tưởng, cầm Thiên Hỏa tộc điển trong tay tỉ mỉ quan sát, chỉ cảm thấy kim long trên bìa mặt giống như sinh động, mở ra vừa nhìn, bên trong cũng không có phát sinh biến hóa. Thế nhưng, Tử Long biết bộ tộc điển này đã mở ra, chỉ là còn chưa tìm được phương pháp sử dụng mà thôi.

Lúc này hương cảnh đã biến thành huyết cảnh, toàn bộ không gian đều tràn ngập mùi máu tanh, làm Tử Long biết hiện tại cũng không phải thời gian suy nghĩ những chuyện này, bởi vì toàn bộ người của Tư Không gia đều bị thương không nhẹ, rất nhiều người còn đang nằm dài trên sân không ai chăm sóc. Tư Không Huyễn cũng đang rất suy yếu, không thể xử lý việc này, mà bên trong Lân Vân Hương Cảnh hiện giờ cũng chỉ còn Tử Long và Hồ Dương là bình yên vô sự.

Thấy hỏa cầu bị Tử Long thu hồi, Tư Không Huyễn thở ra một hơi dài, vật đã làm phức tạp Tư Không gia suốt mấy ngàn năm đột nhiên tiêu thất, hắn nhìn về phía Tử Long đầy vẻ cảm kích, nhưng lúc này hắn đã vô lực đứng dậy, không thể làm gì khác hơn là hướng Tử Long gật đầu.

Tử Long thu hồi Thiên Hỏa tộc điển vào trong không gian giới chỉ, đi tới bên người Tư Không Huyễn, nhìn lướt qua hơn một ngàn người trên sân, nói: “ Tư Không gia chủ, ta xem Đế gia đã bị thương nặng, sắp tới sẽ không đến tập kích Lân Vân Hương Cảnh nữa, chỉ là những người này phải làm sao xử lý?”

Tư Không Huyễn trút bỏ được gánh nặng trong lòng, tâm tình thật tốt, mỉm cười nói: “ Ngọc Long tiên sinh không cần để ý tới những việc này, chỉ cần nghỉ ngơi, bọn họ sẽ tỉnh lại, ngài về nghỉ trước, ngày mai ta sẽ đến bái tạ.”

“ Tư Không gia chủ quá khách khí, nhấc tay giúp đỡ mà thôi, không cần để trong lòng, ta dìu ngươi về.” Tử Long khẽ cười nói.

Tư Không Huyễn gật đầu, Tử Long
nhẹ nhàng nâng hắn dậy, bảo Hồ Dương dìu Tư Không Tĩnh cùng Tư Không Liệt, sử dụng Phong Năng thuật, nâng ba người về tới chỗ nhà đá của Tư Không Huyễn, dàn xếp xong cho họ, Tử Long cùng Hồ Dương trở lại nhà đá dành cho mình

Chỉ là, thần sắc Hồ Dương hình như có chút kỳ lạ, vẫn cúi đầu đi theo phía sau Tử Long, không nói một câu, lúc này Tử Long mới chú ý tới, từ sau khi Hồ Dương đi ra khỏi Cô Không thành, cũng rất ít nói chuyện, hơn nữa cũng mất đi vẻ tươi cười dĩ vãng, quay đầu lại, đôi mắt màu lam đậm nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Hồ Dương, hắn chậm rãi hỏi: “ Làm sao vậy? Có phải đi theo ta không được vui không, ta cũng không có hạn chế tự do của ngươi, lúc nào ngươi muốn đi thì cứ đi, trên đại lục có nhiều địa phương chắc ngươi cũng chưa đi qua, ngươi có thể đi du ngoạn chung quanh một phen.”

Hồ Dương đón nhận ánh mắt Tử Long, mỉm cười ôn nhu nói: “ Chủ nhân, không phải như vậy, đi theo bên người ngài cũng không phải không tốt, đơn giản là sau khi rời khỏi thành thị tội ác kia, ta đã không cần tiếp tục ngụy trang chính mình, đây mới là ta. Cho nên không cần lo lắng cho ta.” Sự quan tâm của Tử Long làm cho trong lòng nàng thập phần sung sướng. Nhưng có một chút nàng không có nói cho Tử Long, thân ảnh Dương Hà luôn không ngừng xuất hiện trước mắt nàng, làm cho nàng không biết nên làm sao mới đúng.

“ Vậy là tốt rồi. Kỳ thật ngươi không cần đi theo ta, ngươi nên tự có cuộc sống riêng của mình.” Tử Long nhìn những ngôi sao lóe ra trên bầu trời, vừa đi vừa nói với Hồ Dương, nghe Hồ Dương gọi hắn là chủ nhân, hắn luôn luôn có điểm không được tự nhiên, hắn đã nói nhiều lần đừng gọi hắn là chủ nhân, thế nhưng Hồ Dương vẫn không chịu thay đổi, hắn cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cứ để mặc nàng.

Hồ Dương nghe Tử Long nói, trong lòng nhất thời ấm áp, ngoại trừ Dương Hà, Tử Long là người thứ nhất suy nghĩ cho nàng, môi khẽ máy, nàng cười ngọt ngào nhẹ giọng nói: “ Chủ nhân, tự do của ta là do ngài cấp cho, theo ngài cũng do ta tự nguyện, ngài không cần lo lắng cho ta.”

Tử Long khẽ thở dài, cũng không nói thêm gì, trở lại nhà đá ngồi xếp bằng trên giường, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Thiên Hỏa tộc điển, vừa cẩn thận nhìn một chút, vẫn không phát hiện ra dị tượng gì, nhưng hiện tại nếu đã mở ra, chỉ đành đợi lúc gặp Hỏa Chính Thiên, để cho hắn nhìn thử một chút. Chuyện của Tư Không gia cũng đã giải quyết xong, ngày mai sẽ rời khỏi. Nghĩ đến đây, Tử Long thu hồi tộc điển, nhắm lại hai mắt, bắt đầu tu luyện ám ảnh công pháp. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Thời gian luôn ngắn ngủi, một đêm đã nhanh chóng trôi qua, ánh mặt trời lại chiếu khắp đại địa, Tử Long thu công thở một hơi, chậm rãi mở mắt lắc đầu. Hắn nhiều lần quan sát trạng huống trong cơ thể mà lý giải, từ sau khi công lực đề thăng tới tầng thứ sáu, hắn đã đạt tới bình cảnh, muốn tiến thêm một bước cũng phi thường khó khăn, đây cũng còn cần theo lời sư phụ có “ ngộ”, nếu muốn đề cao hơn tầng thứ sáu, chỉ đành nhìn thời cơ thôi. “ Không phải không được, chỉ là chưa tới thời gian.” Những lời này của Bạch Thanh Vân hắn luôn nhớ mãi trong lòng.

Tử Long chậm rãi đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, đẩy cửa phòng ra, một trận hương thơm lan đến, làm tinh thần hắn thật rung động. Lân Vân Hương Cảnh không hổ xưng là hương cảnh, chỉ cần thời gian một đêm, mùi máu tanh trải rộng bên trong đã toàn bộ tan hết, hoa tươi tản mát ra hương thơm tràn ngập bên trong…

Tiếng cửa mở, tiếng bước chân mềm mại truyền đến, Tử Long xoay người lại, gương mắt trắng nõn của Hồ Dương hiện ra, Tử Long nhìn nàng mỉm cười, nói: “ Thế nào, nghỉ ngơi khỏe chứ? Ở đây đã không còn chuyện gì nữa, thu xếp xong, ngày hôm nay chúng ta đi thôi.”

Hồ Dương khẽ gật đầu, dáng tươi cười sáng lạn hiện lên, không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Tử Long, nàng lại cảm thấy dễ chịu, hình như chuyện gì cũng không còn quan trọng, phiền não đều bị dứt bỏ: “ Chủ nhân, Đế gia sẽ không trở lại nữa sao?”

“ Ngày hôm qua hai cha con bọn họ bị thương không nhẹ, tạm thời sẽ không còn ý công kích Tư Không gia, huống hồ, nhìn thấy qua uy lực của hỏa cầu, bọn họ có muốn trở lại cũng phải tỉ mỉ lo lắng.” Tử Long mỉm cười nhìn Hồ Dương nói.

“ Phải đi rồi, thật là có điểm luyến tiếc cảnh sắc mỹ lệ này.” Hồ Dương nhìn biển hoa phía xa xa, trên mặt tràn đầy thần tình hướng tới, ôn nhu nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Vậy ngươi cũng có thể vĩnh viễn ở lại đây, ta nghĩ, Tư Không gia chủ hẳn sẽ không làm khó đâu.” Tử Long khẽ cười nói.

Hồ Dương thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “ Ta sẽ không rời khỏi chủ nhân, cho dù chết cũng không.”

Tử Long ngạc nhiên, hôm nay tâm tình hắn không tệ, khó có cơ hội chịu mở miệng vui đùa, không nghĩ tới Hồ Dương lại có phản ứng mạnh như vậy, xấu hổ sờ sờ mũi: “ Được rồi, chúng ta đi chào từ biệt Tư Không gia chủ.” Nói xong cũng không quay đầu, hướng nhà đá của Tư Không Huyễn đi đến, chỉ là hắn không có chú ý tới, ở phía sau hắn, trên mặt Hồ Dương hiện ra một vẻ tươi cười kì lạ…

Hai người vừa mới đi tới trước cửa, chỉ thấy Tư Không Tĩnh vẻ mặt tái nhợt từ trong đi ra, nhìn thấy hai người, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười: “ Ngọc Long, ta đang muốn tới tìm hai người, không nghĩ hai người đến sớm như vậy, ngày hôm qua thực sự là vô cùng cảm tạ.”

“ Chỉ là tiện tay thôi, không cần phải tạ ơn, huống hồ chúng ta là bằng hữu, ngươi không cần khách khí.” Tử Long lộ ra nụ cười, chậm rãi nói.

“ Ngươi không biết, những gì ngươi đã làm cho Tư Không gia, đủ cho chúng ta đời đời cảm kích, ngươi cũng không cần từ chối, phụ thân đang chờ ngươi, chúng ta đi vào thôi.” Tư Không Tĩnh vẻ mặt sáng lạn tươi cười nhìn Tử Long nói. Lúc này địa vị Tử Long trong lòng nàng càng nâng cao hơn một bước, là Tử Long giúp đỡ gia tộc của nàng, Tử Long đã tha thứ những gì nàng che giấu, mà nàng cũng nhớ nàng còn chưa kịp thỉnh cầu hắn giúp đỡ. Nàng biết Tử Long không để ý những chuyện này, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ phần ân tình đó. Đây là lúc Tư Không Tĩnh đang tìm cách đáp lại.

Tử Long đương nhiên không biết Tư Không Tĩnh đang suy nghĩ việc gì, nhưng làm hắn kinh ngạc chính là nàng ta vốn luôn náo động, không ngờ còn có thể ôn nhu như thế, chỉ cười cười không nói thêm gì, theo Tư Không Tĩnh đi vào nhà đá.

Bọn họ mới vừa đi vào, Tư Không Huyễn đã nghênh đón, tuy thần thái còn có chút uể oải, nhưng không che giấu được vẻ mặt vui sướng: “ Ngọc Long tiên sinh, lại phải cảm tạ ngài lần nữa, ngài là ân nhân của chúng tôi, nếu có gì cần Tư Không gia xuất lực, thỉnh ngài cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ tận lực mà làm.”

“ Tư Không gia chủ nói quá lời, làm ta cũng cảm thấy xấu hổ, ta đến chào từ biệt, nếu Lân Vân Hương Cảnh không còn chuyện gì nữa, chúng ta cũng nên rời đi.” Tử Long cười nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Ngài phải đi sao? Sao được chứ, ngài giúp Tư Không gia giải quyết sự khó khăn suốt bao nhiêu năm qua của Tư Không gia, làm sao nói đi là đi, nếu như truyền ra ngoài, Hỏa gia sẽ nhìn Tư Không gia ra sao, không được, ngài nhất định phải ở thêm một thời gian, ta cần phải khoản đãi ngài thật tốt.” Tư Không Huyễn nghe Tử Long phải đi liền kéo tay hắn, không ngừng nháy mắt cho Tư Không Tĩnh.

Tư Không Tĩnh hiểu ý tiến tới nói: “ Đúng vậy, Ngọc Long, ngươi không nên đi vội, ở thêm mấy ngày đi, huống hồ lỡ Đế gia trở lại thì phải làm sao, thực lực của bọn họ ngươi cũng biết rồi đó, hỏa cầu đã bị ngươi thu phục, chúng ta không có gì để chống lại, ngươi đừng đi.”

“ Ách, việc này là do ta còn có một chuyện trọng yếu phải làm, huống hồ trong Minh Diệu thành còn có người đang đợi ta, nếu có cơ hội, ta sẽ tới bái phỏng.” Bị Tư Không Huyễn cùng Tư Không Tĩnh lôi kéo, Tử Long cũng thấy ngại, nhưng vẫn chối từ nói.

Nếu đã lưu không được, vậy phải đổi cách báo ân, Tư Không Huyễn nghĩ nghĩ, lại nói: “ Như vậy đi, nếu ngài phải đi, thì cho Tĩnh nhi theo bồi bên người ngài, có thể chiếu cố sinh hoạt hàng ngày, như vậy được chứ.”

Tư Không Tĩnh nghe Tư Không Huyễn nói vậy, gương mặt nhất thời đỏ lên, cúi đầu không nói, được đi theo bên người Tử Long dĩ nhiên là nàng cam tâm tình nguyện.

“ Ách, Tĩnh nhi thương thế chưa lành, không cần đâu, ta có thể tự chiếu cố mình, đa tạ gia chủ quan tâm.” Tử Long cảm thấy phiền muộn trong lòng, Tư Không Huyễn cứ như muốn đem nữ nhi của mình đem bán, nhưng người bên cạnh mình đã quá nhiều, hơn nữa phiền phức còn không ít, nguy hiểm cứ tới liên tục, cho nên hắn cự tuyệt “ hảo ý” của Tư Không Huyễn.

Tư Không Tĩnh nghe Tử Long thoái thác, có chút thất vọng nhìn hắn, thế nhưng Tử Long gọi tiếng “ Tĩnh nhi” khiến cho nàng dâng lên một tình cảm kỳ dị, nói: “ Nếu như vậy, chờ khi thương thế ta lành lại ta có thể đến tìm ngươi được chứ?”

Tử Long nghe Tư Không Tĩnh nói như vậy, cũng không tiện từ chối, nếu hắn nói không, không phải là làm tổn thương mặt mũi của một nữ tử, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng: “ Vậy được rồi, chúng ta cũng không quấy rối nữa, hiện tại phải xuất phát, nếu có chuyện gì, tìm Hỏa gia chủ là có thể tìm được ta.”

Tư Không Huyễn đúng là tìm cách đẩy nữ nhi cho Tử Long, thấy Tử Long không đồng ý, không khỏi có chút tiếc hận: “ Nếu tiên sinh có việc trong người, ta cũng không tiện giữ lại, lúc nào ngài có thời gian thì phải đến thăm Lân Vân Hương Cảnh, ta nghĩ không có hỏa cầu, Tư Không gia nhất định có thể hưng thịnh trở lại, khi đó ta sẽ hảo hảo chiêu đãi tiên sinh.”

Hai bên lại khách sáo vài câu, cha con Tư Không Huyễn lại tiễn hai người rời khỏi hương cảnh, lúc này bên tai Tử Long mới an tĩnh lại, thở ra một hơi, mang theo Hồ Dương theo đường cũ trở về. Rất nhanh bọn họ đã đi ra Lân Vân sơn. May là Phong Năng xa vẫn còn chỗ cũ, như vậy bọn họ cũng không cần phải đi bộ về Minh Diệu thành…

Qua không bao lâu, hai người về tới Minh Diệu thành, dọc theo đường đi vẫn bình an, Đế gia cũng không phái người mai phục gần Lân Vân sơn, Tử Long điều khiển Phong Năng xa trực tiếp dừng trước cửa thủy tinh tiểu điếm, khi hai người bước xuống, chỉ thấy Tả Chấn Lôi đi ra đón, nhìn thoáng qua Hồ Dương, lập tức tươi cười nói: “ Tiên sinh, nhanh như vậy mà ngài đã trở lại.”

Thấy ánh mắt Tả Chấn Lôi nhìn Hồ Dương, Tử Long nhàn nhạt nói: “ Nàng là bằng hữu của ta, không biết tiểu thư của ngươi đang ở đâu?”

“ Nga, tiểu thư đang ở trong mật thất luyện chế thủy tinh cầu, bây giờ còn chưa thích hợp quấy rầy, Đạm tiểu thư cũng ở đó, ngài không cần lo lắng, khả năng tối nay đã xong, ta đưa hai vị vào nội sảnh nghỉ ngơi.” Tả Chấn Lôi nhẹ nhàng gật đầu, cười nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện