Tiên tri mỉm cười nhìn Tử Long nói: “ Thanh niên nhân, ngươi không cần vội cảm tạ, Mộc Dịch thế gia còn có điều cầu ngươi.”
“ Xin cứ nói.” Ngoài miệng Tử Long nói như vậy, nhưng trong lòng tràn ngập nghi hoặc, địa điểm của Mộc Dịch gia bí ẩn, cao thủ lại nhiều như mây, lại có tiên tri tương trợ, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra mình có thể giúp được gì cho bọn họ. Nhưng bởi vì nhờ vào nhi tử của tiên tri, nên Tử Long vẫn cho rằng mình có nợ ân tình với Mộc Dịch thế gia, cho nên hắn cũng không muốn cự tuyệt thỉnh cầu của bọn họ.
Tiên tri chậm rãi đem ngọn nguồn sự tình kể lại cho Tử Long: “ Mộc Dịch thế gia từ thượng cổ tới nay luôn ở đây, ngoại trừ mỗi một đời sẽ phái người ra ngoài lịch lãm, những tộc nhân khác chưa từng đi ra bên ngoài, cũng không cùng người ngoài tiếp xúc. Từ thượng cổ vốn có lưu truyền lại thánh vật, thế nhưng không ai biết có bộ dáng gì, chỉ biết là một quyển sách màu lục, bên trên khắc hình dạng của Sinh Mệnh thành. Sáu ngàn năm trước, một người thần bí xông vào Sinh Mệnh thành cướp thánh vật đi, đến nay không rõ ở đâu, ta nghĩ mời ngươi giúp chúng ta tìm về thánh vật.”
Thánh vật? Sách? Lẽ nào…
Nghe tiên tri miêu tả, đầu tiên Tử Long liền nghĩ tới tộc điển. Thế nhưng Mộc Dịch thế gia cũng là một bộ tộc sao? Nếu như thật cần hắn giúp đỡ, tiên tri chắc chắn sẽ nói thật với hắn, sẽ không giấu diếm Mộc Dịch thế gia vốn là một bộ tộc, vì sao lại không nói? Là hắn không biết, trên thực tế không như hắn suy đoán. Nhưng nếu là thánh vật, lại là một bộ sách, như vậy có lẽ chuyện này có liên quan tới Thiên Cơ môn, Thiên Cơ môn một mực tìm kiếm tộc điển các bộ tộc, nhất định sẽ không bỏ qua thánh vật của nơi này. Hơn nữa cũng chỉ có Thiên Cơ môn đủ thực lực cướp đi thánh vật tại Sinh Mệnh thành mà không bị phát hiện ra thân phận.
Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là suy đoán của Tử Long, hắn cũng không thể khẳng định, chuyện này có liên quan tới Thiên Cơ môn hay không. Thế nhưng nếu tiên tri đưa ra thỉnh cầu này, theo tình theo lý, hắn cũng không thể cự tuyệt: “ Ta sẽ lưu ý, nhưng ta hoài nghi thánh vật mất tích có liên quan tới Thiên Cơ môn.”
“ Nga? Vì sao tiên sinh nói vậy?” Ngôn Thiểu cau mày hỏi.
Xem phản ứng của hắn, Tử Long biết hắn hiểu biết về Thiên Cơ môn. Suy tư chốc lát, Tử Long nói: “ Trước đó không lâu ở tại Khải Minh đế quốc, ta ngẫu nhiên biết được Thiên Cơ môn tìm kiếm vài bộ sách thần bí, có thể bọn họ cũng sẽ không buông tha cho thánh vật của Mộc Dịch thế gia.”
“ Ba” Ngôn Thiểu vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng nói: “ Ta đã biết không tránh được quan hệ với Thiên Cơ môn, không biết bọn hắn từ đâu biết được nơi ẩn cư của Mộc Dịch thế gia, cứ phái người theo dõi dưới chân núi, có ý định muốn chúng ta gia nhập Thiên Cơ môn, hừ, không nghĩ tới, nguyên lai sáu ngàn năm trước là do bọn họ đánh cắp thánh vật.”
Tử Long nhìn hắn giận dữ, vội vã giải thích: “ Gia chủ, ngươi khoan kích động, đó cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, dù sao không có bằng chứng xác thực chứng minh bọn hắn đánh cắp thánh vật, hơn nữa chúng ta cũng không hiểu nhiều về Thiên Cơ môn, nên bàn bạc kỹ hơn mới tốt.”
Tiên tri đang nhàn nhã uống trà, lúc này cũng tham dự: “ Thanh niên nhân, ngươi nói đúng, nhưng suy đoán của ngươi cũng rất chuẩn xác, thánh vật đích xác bị Thiên Cơ môn lấy đi.”
“ Tiên tri, lẽ nào ngài đã dự đoán ra sao? Thánh vật thật sự bị Thiên Cơ môn lấy cắp?” Ngôn Thiểu vui mừng nói.
“ Hiện tại tuy ta không dự đoán được tương lai, nhưng đối với quá khứ, cũng có thể nhìn thấy một ít, tại ngàn năm trước, ta chỉ biết thánh vật là bị Thiên Cơ môn lấy cắp, chỉ là thế lực của họ chúng ta không thể đối kháng, có nói cho các ngươi nghe cũng vô ích. Hiện tại trọng yếu nhất là mở rộng thế lực chúng ta trên đại lục, chỉ có như vậy chúng ta mới đối kháng được với Thiên Cơ môn, mới có cơ hội thu hồi thánh vật.” Tiên tri nhìn Tử Long ý vị thâm trường nói.
“ Ta đã biết, Hán Sâm hắn nói với ta, Ngọc Long tiên sinh hiện tại là thành chủ tự trị thành Cô Không, ngài là muốn chúng ta chi trì Ngọc Long tiên sinh đứng vững bước chân tại đại lục, khi thế lực phát triển đến mức có thể kháng cự Thiên Cơ môn, thì tùy thời tìm về thánh vật.” Ngôn Thiểu vỗ đùi nói.
Tử Long bất đắc dĩ nhìn hai người trước mặt, không biết nên làm gì. Hắn không thích cảm giác bị ràng buộc, hiện tại Mộc Dịch thế gia lại muốn quan hệ với hắn, hiện tại còn ngay trước mặt hắn bàn bạc kế hoạch.
Tiên tri hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tử Long, chợt tươi cười: “ Thanh niên nhân, ngươi không cần lo lắng, chúng ta cũng không yêu cầu ngươi làm gì, chỉ hi vọng ngươi giúp chúng ta thu hồi thánh vật, hơn nữa người của chúng ta đều theo lệnh ngươi, dù là ta.”
Tử Long bình tĩnh nhìn tiên tri, trong ánh mắt gợn sóng. Theo như lời là hắn đem toàn bộ Mộc Dịch thế gia đưa cho mình, nếu như hắn nguyện ý có thể sai khiến họ làm bất cứ chuyện gì, chỉ là hắn không hiểu vì sao họ lại tín nhiệm mình như vậy: “ Nếu như ta không tiếp thu lời của ngài thì sao?”
Ngôn Thiểu ở một bên cười, thẳng thắn nói: “ Vậy cũng không sao, chỉ là khi ngài cần chúng ta giúp đỡ, chỉ cần chúng ta đủ khả năng, chúng ta nhất định sẽ giúp ngài, dù sao ngài đã cứu lại tiên tri của chúng ta.”
Tử Long thản nhiên cười, hiện tại hắn biết vì sao Hán Sâm lại có tính cách như vậy, thô lỗ hào sảng, xem ra là kế thừa từ phụ thân hắn.
Chân thành, sảng khoái, dũng cảm. Đây mới là tính cách của đại nam nhân đích thực, trên người cha con họ đều thể hiện ra. Tử Long cũng không khỏi bị lây nhiễm: “ Được, ta sẽ giúp tìm về thánh vật, cho dù các vị không giúp đỡ gì cho ta.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Tử Long, tiên tri nở nụ cười, Ngôn Thiểu cũng cười.
Tiên tri đứng lên đi tới bên người Tử Long, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, dùng ánh mắt như nhìn bằng hữu, lấy ra một cây mộc bổng dài chừng ba lóng tay đưa cho hắn: “ Thanh niên nhân, ta không nhìn lầm ngươi. Đây là Ất Mộc Phạm Sam, cầm lấy, sau này ngươi có thể tự do ra vào Sinh Mệnh thành, hiệu lên toàn bộ Mộc Dịch thế gia.”
Nhìn Ất Mộc Phạm Sam trong tay tiên tri, Tử Long do dự một thoáng rồi nhận lấy, khẽ gật đầu, bảo chứng nói: “ Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm về thánh vật.”
Ngôn Thiểu sang sảng cười nói: “ Tốt, ta chuẩn bị phòng cho ngài rồi, ngài nghỉ ngơi vài ngày, chờ Minh Minh tỉnh lại, ta cho nó theo ngài đi cứu bằng hữu, thế nào?”
Việc đã đến nước này, Tử Long cũng không tiện từ chối, bái biệt tiên tri, theo Ngôn Thiểu đi tới một phòng khác. Trong gian phòng toàn bộ đều làm bằng gỗ, dù là cửa sổ cũng dùng một tầng lá mỏng chế thành. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Cũng cùng một tầng, Bách Quân vẫn như cũ ôn nhu nhìn nữu nữu đang ngủ say, thỏa mãn cười, cho nên khi cửa phòng bị mở, hắn cũng không hề phát hiện.
Thẳng đến khi người đó chỉ còn cách hắn năm bước, hắn mới xoay người lại thật nhanh phòng ngự, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Thế nhưng khi thấy rõ người đến, thì mới thả lỏng thân thể, đó chính là Ngôn Thiểu.
Ngôn Thiểu nhìn hắn gật đầu, đưa mắt ra ngoài phòng ý bảo hắn ra ngoài, liền xoay người đi ra. Bách Quân tự nhiên đi theo hắn, cũng không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
“ Ngươi biết tình huống của nữu nữu không?” Đi vào phòng đối diện, Ngôn Thiểu thần tình ngưng trọng nhìn chăm chú ánh mắt hắn nói. Hắn cũng đã hạ quyết tâm rất lớn, mới đem chuyện này nói cho Bách Quân, chỉ hi vọng Bách Quân có thể thừa nhận đả kích.
Trong lòng Bách Quân không khỏi run lên: “ Gia chủ, lẽ nào nữu nữu còn nguy hiểm sao? Không phải nàng đã không còn bị gì sao?”
“ Ngươi đừng vội, nữu nữu hiện tại không nguy hiểm, chỉ là…” Nói đến đây hắn cũng ấp úng.
Điều này làm cho Bách Quân càng thêm cấp thiết: “ Chỉ là cái gì?”
Ngôn Thiểu nhìn mặt hắn, nói thật: “ Chỉ là Huyền Ngưng Nhãn của nàng sẽ lại tái phát, dù là có Ngọc Nghĩ Noãn cũng không dùng được.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Đôi mắt Bách Quân hoảng loạn: “ Tại sao lại như vậy…lẽ nào không có biện pháp khác sao?” Nếu như nói, hắn là một thiết huyết hán tử, thì nữu nữu lại là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Ngôn Thiểu không đáp lại hỏi: “ Ngươi thấy Ngọc Long người này ra sao?”
Hiện tại Bách Quân thật nôn nóng, ý nghĩ hỗn loạn như muốn bạo liệt, nhưng vẫn không chút nghĩ ngợi nói: “ Hắn là một người bằng hữu đáng giá cho người ta xoay lưng về phía hắn mà không cần đề phòng.”
Ngôn Thiểu gật đầu, lời của Bách Quân là chính xác, chỉ cần Tử Long nói ra miệng, sẽ nhất định làm được. Nam nhân như thế, đúng là khó có được.
“ Thế giới này có một loại linh đan diệu dược có thể giúp người ta sống lại, có nó, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không chết. Hơn nữa sau khi uống nó, trăm bệnh không sinh, vạn độc đều giải, tên là sinh mệnh nguyên dịch, đối với nữu nữu, chỉ cần một giọt đủ giải quyết vấn đề.”
Nghe xong hắn nói, Bách Quân phảng phất như thấy tia sinh cơ, hai mắt bắn ra quang mang vui mừng, kích động hỏi: “ Gia chủ, xin ngài cho ta biết, ở đâu có thể tìm được sinh mệnh nguyên dịch? Vô luận địa phương nguy hiểm thế nào, ta nguyện ý tìm cho nữu nữu.”
Nhìn nam nhân này, Ngôn Thiểu cũng cảm động, nói từng chữ: “ Nó đang chảy trong thân thể Ngọc Long.”
Bách Quân giật mình, vô lực buông tay Ngôn Thiểu, trong mắt tràn ngập vẻ không tin tưởng. Nếu như nói sinh mệnh nguyên dịch tồn tại ở bất cứ nơi nguy hiểm nào trên thế gian, Bách Quân cũng sẽ không tiếc sinh mệnh đi lấy về, vì sao lại là ở trong cơ thể Tử Long. Nếu như đổi lại là người khác, hắn nhất định không chút do dự mà giết chết người kia, lấy ra sinh mệnh nguyên dịch. Thế nhưng người đó lại là Tử Long, hắn phải làm sao? Tuy rằng hắn là một người lạnh lùng vô tình, thế nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng không thể quay ngọn dao vào bằng hữu của chính mình, mặc dù người bằng hữu này hắn chỉ mới quen biết được vài ngày mà thôi.
Ngôn Thiểu nhìn ra mâu thuẫn trong lòng Bách Quân, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, cổ vũ: “ Kỳ thực, Ngọc Long là một bằng hữu đáng tín nhiệm, chỉ cần ngươi và nữu nữu đi theo bên cạnh hắn, hắn sẽ không thấy chết không cứu.”
Nhìn thần sắc có chút động dung của Bách Quân, hắn nói tiếp: “ Huống chi, Ngọc Long cũng gặp nhiều chuyện phiền phức, cũng cần sự bang trợ của ngươi.”
Bách Quân ngẩng đầu, trong mắt mang theo một tia thoải mái: “ Đa tạ gia chủ nhắc
nhở, ta sẽ giúp đỡ Ngọc Long. Nhưng ta sẽ đem tình huống của nữu nữu nói cho hắn, trừ phi chính hắn nguyện ý, bằng không ta sẽ không lấy sinh mệnh nguyên dịch từ người hắn.”
Ngôn Thiểu bóp nhẹ vai Bách Quân, đây là một hán tử quang minh lỗi lạc, làm cho hắn cũng thấy kính trọng. Tin tưởng không lâu sau, hắn chắc chắn trở thành đại trợ lực đối kháng Thiên Cơ môn.
Ban đêm tại Sinh Mệnh thành vô cùng mê người, một vầng trăng lạnh giắt trên không trung, ở một góc của bầu trời, một ngôi sao càng thêm chói sáng, khảm trên nền trời đêm, phảng phất như muốn tương tranh với mặt trăng, bao phủ toàn bộ Sinh Mệnh thành, trải lên một lớp ánh sáng màu bạc diễm ảo.
Gió nhẹ thổi, cành cây theo gió chập chờn, tiếng lá xào xạc, toàn bộ biển cây dâng lên ba đào phập phồng, Tử Long đứng trên đỉnh đại thụ ngẩng đầu nhìn lên cao, trong lúc nhất thời, không ngờ lại sinh ảo giác, phảng phất như nhìn thấy bóng của chính mình trên ngôi sao kia.
Hắn lẳng lặng đứng nơi đó, vẫn không nhúc nhích, gió nhẹ thổi bay mái tóc đỏ của hắn, áo bào phất phới, nhìn hắn vô cùng phiêu dật dưới bầu trời đêm.
Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, trong ba ngày, bình thường sẽ thấy một người hay đứng trên đỉnh đại thụ, ngẩng đầu nhìn lên tinh không, cứ nhìn mãi suốt cả đêm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Hán Sâm cùng Minh Minh rốt cục tỉnh lại, theo lời Ngôn Thiểu, thực lực bọn họ đích xác đề thăng thêm một tầng. Minh Minh cũng đáp ứng đi cùng Tử Long về cứu trị Đạm Thai Viên, đương nhiên có cả Hán Sâm, trước khi ba người rời đi, Bách Quân mang theo nữu nữu tìm đến Tử Long.
Khi Tử Long nhìn thấy tướng mạo của nữu nữu thì thật sự sửng sốt lần nữa, bởi vì thật sự là quá giống, vô luận là vóc người, mắt, tóc, hoàn toàn giống y hệt Đạm Thai Viên. Điều này càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng Tử Long, nữu nữu và Đạm Thai Viên nhất định có quan hệ mật thiết.
“ Tử Long, ta có thể đi theo ngươi không? Huyền Ngưng Nhãn của nữu nữu…” Bách Quân có chút xấu hổ nhìn Tử Long, nữu nữu là toàn bộ cuộc sống của hắn, hắn có thể buông tha tất cả vì nàng, tuy rằng hắn không biết ý nghĩa của bằng hữu là thế nào, nhưng Tử Long là người duy nhất ngoài nữu nữu và Ngôn Thiểu mà hắn nguyện ý tin tưởng.
Tử Long nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn, mỉm cười nói: “ Ta biết tác dụng phụ của Huyền Ngưng Nhãn, ngươi đã quên ta cũng có một bằng hữu cũng có Huyền Ngưng Nhãn hay sao, chờ ngươi nhìn thấy nàng, nhất định sẽ hoảng sợ. Theo ta đi thôi, nếu như bệnh tình của nữu nữu tái phát, ta nhất định sẽ hỗ trợ.”
Bách Quân cảm kích nhìn Tử Long, không biết nên nói gì cho phải, lúc này, hắn thầm nghĩ tận lực giúp đỡ Tử Long vượt qua những cửa ải khó khăn như lời Ngôn Thiểu đã nói.
Vì vậy, Tử Long, Bách Quân, nữu nữu, Hán Sâm, Minh Minh một nhóm năm người, dưới sự tiễn đưa của Ngôn Thiểu và tiên tri, rời khỏi Sinh Mệnh thành, rời khỏi đại thụ che trời kia. Ngồi lên Phong Năng xa, mấy người hướng thẳng Cô Không thành chạy tới, Bất Chu sơn cách Cô Không thành rất gần, nếu không Minh Minh ngày trước cũng không lưu lạc tới đó.
Bởi vì thân thể nữu nữu mới khỏi, còn rất suy yếu, cho nên Tử Long quyết định đến Cô Không thành nghỉ ngơi và hồi phục một phen, nhượng người Hỏa gia đưa bốn người đến Hỏa gia đại viện trước, còn mình thì đi Hán Võ học viện đón Ngả Tuyết. Nhờ vậy nữu nữu cũng không cần quá mức mệt nhọc, cũng tiết kiệm được thời gian.
Khi Phong Năng xa đi ra khỏi một mảnh rừng rậm, nhìn thấy Cô Không thành thì Tử Long có chút không tin được khi nhìn thấy thành tường cao vót, những thi thố thủ hộ đạt được tiêu chuẩn thành thị nhất lưu, nhìn không tin là Cô Không thành. Hắn thật sự phải tán dương tài năng của Dương Hà.
Cho xe đến cửa thành, một đội thị vệ sáu người canh giữ ngay cửa thành, nhìn thấy Phong Năng xa muốn đi vào trong thành, một thị vệ tiến lên ngăn cản, lớn tiếng nói: “ Vì bảo chứng an toàn cho cư dân trong thành, thỉnh xuống xe tiếp thu kiểm tra.”
Tử Long ngồi bên trong xe hài lòng gật đầu, làm thị vệ thủ thành tuân thủ chức trách nghiêm ngặt, cũng không ngang ngược kiêu ngạo, đích xác được huấn luyện kỹ càng. Nhưng Tử Long còn muốn thử xem một chút, quay đầu nhìn Bách Quân nói: “ Bách Quân, giúp một tay, xuống dưới thử bọn họ một chút.”
Bách Quân hiểu ý cười cười, Tử Long thấy hắn cười cũng không kỳ quái, mấy ngày ở chung, biết Bách Quân luôn thoải mái như vậy trước mặt nữu nữu, nhưng nhìn hắn thế này cũng thấy thuận mắt hơn.
Đẩy ra cửa xe, Bách Quân đi xuống Phong Năng xa, trong nháy mắt thu liễm vẻ tươi cười, đi tới trước người thị vệ ngăn đường, lạnh lùng nói: “ Tránh ra.”
Thị vệ kia thân thể run lên, nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “ Xin lỗi tiên sinh, đây là quy củ của Cô Không thành, thỉnh ngài hiểu cho.”
Bách Quân nhướng mày, trong ánh mắt hiện lên một tia hàn mang, trầm giọng: “ Ta nói…tránh ra.”
Trên trán thị vệ kia đã tuôn mồ hôi không ngừng, hắn biết người này hắn không khả năng đối phó. Từ trong ánh mắt lạnh lùng của hắn, hắn có thể rõ ràng nhìn ra, người kia đã xem mình giống như một người chết.
Năm thị vệ còn lại thấy thế, vội chạy đến phía sau thị vệ kia, rút kiếm, thủ thế chuẩn bị, tên thị vệ kia kiên định nhìn Bách Quân chăm chú, cân nhắc nói: “ Nếu tiên sinh cự tuyệt kiểm tra, chúng ta không tốt giao phó với cấp trên, xin tiên sinh chờ cho một chút.”
Bách Quân khép hờ hai mắt, gương mặt lạnh lùng gật đầu. Tên thị vệ kia vội vàng lấy ra một linh tố thạch màu đỏ, cố sức ném xuống mặt đất, theo một tiếng nổ to, một đạo hỏa quang mãnh liệt bay lên, tung tóe trên bầu trời, giống như là pháo hoa sáng lạn.
Ngồi trên xe Tử Long đều nhìn thấy rõ ràng. Đó là tín hiệu địch tập, bởi vì lúc hắn ở trong Tường Vân cấm địa, gặp qua Hỏa Vô Tình đã từng phát ra tín hiệu như thế, từ biểu hiện của thị vệ này mà xem, vô luận là ý tứ hay khí thế đều chính chắn, cũng không làm hổ thẹn uy vọng của Cô Không thành. Chỉ là không nghĩ ra chỉ trong mấy tháng, Dương Hà lại có thể từ trong đám đạo tặc, huấn luyện ra được những thị vệ như thế, điều này tuyệt đối vượt quá Tử Long tưởng tượng.
Chỉ chốc lát, thêm một trận tiếng chân mã thú, đoàn người xuất hiện trước mặt Bách Quân, đi đầu chính là Hỏa Thịnh Hùng cùng Hỏa Thịnh Phong.
Ghìm mã thú, Hỏa Thịnh Hùng đi tới trước người Bách Quân, lớn tiếng: “ Người nào dám đến Cô Không thành dương oai, hãy xưng tên.”
Bách Quân chắp tay mà đứng, cũng không nhìn Hỏa Thịnh Hùng, nhàn nhạt nói: “ Bách Quân.”
Nghe được Bách Quân báo tên, Hỏa Thịnh Hùng cùng Hỏa Thịnh Phong sửng sốt, trăm miệng một lời nói: “ Hung tinh Bách Quân?”
“ Đúng vậy.” Thần tình Bách Quân vẫn bảo trì vẻ lạnh lùng đạm mạc, cũng không có nhu hòa, cũng không âm lãnh.
Thân phận hung tinh, hiển nhiên làm Hỏa Thịnh Phong kinh hãi, hắn cau mày, trấn định hỏi: “ Xin hỏi các hạ, vì sao nhiễu loạn trị an Cô Không thành?”
Bách Quân dựa theo yêu cầu của Tử Long hừ một tiếng, băng lãnh nói: “ Tránh ra.”
Cử chỉ vô lễ như thế, thái độ xúc phạm, làm Hỏa Thịnh Hùng cùng Hỏa Thịnh Phong căm tức, hai người vung tay phải, hai đạo lam sắc hỏa diễm bay ra: “ Muốn chết.” Hỏa Thịnh Hùng quát, dứt lời tương hỏa diễm bay về phía Bách Quân.
“ Chậm.” Đột nhiên một thanh âm vang lên ngăn lại động tác của bọn họ.
Hai huynh đệ Hỏa gia dừng thế tiến công, nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy từ trên Phong Năng xa chậm rãi bước xuống một người. Người đó có mái tóc đỏ, lông mày trắng và đôi mắt xanh, rõ ràng là thành chủ của bọn họ.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm trong nháy mắt tiêu tán, hai người Hỏa gia không khỏi vui vẻ, thu hồi hỏa diễm, quỳ xuống nói: “ Bái kiến tiên sinh.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Mấy thị vệ phía sau nhìn thấy hình dạng Tử Long cũng quỳ xuống cùng kêu lên: “ Thuộc hạ tham kiến thành chủ.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long mỉm cười nhìn bọn họ, hài lòng nói: “ Các ngươi đứng lên, làm không tệ, không nghĩ tới ta mới rời khỏi không lâu, Cô Không thành lại có biến hóa lớn như vậy.”
Hỏa Thịnh Hùng đứng dậy đi tới trước người Tử Long, cung kính nói: “ Nhờ có phó thành chủ không ngại cực khổ, Cô Không thành mới có thành tựu như vậy. Đương nhiên, có uy danh của ngài, ai cũng phải cho ngài vài phần mặt mũi.”
Vỗ vai hắn, Tử Long cười nói: “ Đừng có vỗ mông ngựa, đi, mang ta vào thành.” Nói xong hắn đi tới bên người Bách Quân, trêu chọc: “ Không nghĩ tới danh hào của ngươi vang dội như vậy.”
Lúc còn trên xe Bách Quân đã biết hắn là thành chủ, bĩu môi nói: “ Sao so sánh được với thành chủ ngươi.”
Hai người tám lạng nửa cân, chỉ cười. Tử Long vỗ vai hắn, theo mọi người đi vào trong thành, Phong Năng xa chậm rãi theo sau bọn họ.