Biến hóa của Cô Không thành đích xác rất lớn, đi trên đường lớn trải bằng đá cẩm thạch, Tử Long liên tục nhìn xung quanh, sòng bạc, thanh lâu đã không còn tồn tại, thay vào là những cửa hàng của các thương nhân từ nơi xa đến mở ra, bọn họ vì Cô Không thành mang đến những nhu yếu phẩm cần thiết để buôn bán.
Ở đây cũng đã không còn là nơi tụ tập của đạo tặc.
Từ sau khi Cô Không thành được quyền tự trị, tại ba tập đoàn thâu, đạo, thưởng, sửa lại thành Mộng Tưởng tập đoàn chuyên tiếp thu nhiệm vụ các nơi, vô luận là quan lớn quý tộc, hay bình dân bách tính, đều có thể trở thành khách hàng của Mộng Tưởng tập đoàn, tập đoàn tiếp nhận nhiệm vụ cũng là từ việc lớn như giết người báo thù, nhỏ như tìm vật tìm người, tiền phí cũng thấp hơn Thiên Cơ tửu điếm rất nhiều, hiệu suất hoàn thành cũng tương đối cao, cho nên sinh ý coi như không tệ, đã mơ hồ trở thành tập đoàn lớn nhất Khải Minh đế quốc.
Thuộc hạ của tập đoàn vốn là đạo tặc xưa kia cùng sinh hoạt chung với nhau, nên phí dụng sẽ do Cô Không thành xuất tiền ra trả. Đương nhiên, nếu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải giao tám mươi phần trăm tiền thuê, chính vì như vậy, nên đãi ngộ của Cô Không thành mạnh hơn nhiều địa phương, nên những người kia cũng không có nửa câu oán hận.
Mà lợi nhuận của tập đoàn hoàn toàn dùng để kiến thiết Cô Không thành, Tử Long biết đây là nguồn tài chính vô cùng khổng lồ, khi hắn làm sát thủ, cũng đã biết giá trị xa xỉ, hôm nay cả một tập đoàn lớn như vậy, hơn một ngàn người, tuy rằng phải giao tám mươi phần trăm, nhưng lợi nhuận đoạt được cũng khỏi cần phải nghĩ, thảo nào Cô Không thành có thể trong thời gian ngắn lại biến hóa lớn như vậy.
Đi trên đường, nhìn thành thị đã trở nên phồn vinh, Tử Long thỏa mãn gật đầu, thành thị này đang có phương hướng phát triển ngày càng tốt, làm cho hắn làm sao không vui vẻ? Đương nhiên, hình tượng thành chủ như hắn đã sớm khắc sâu trong lòng cư dân, chỉ cần những nơi hắn đến, sẽ nghe được một mảnh thanh âm kinh hô, sau đó là hành lễ ân cần thăm hỏi.
Cuối cùng, trong Cô Không thành đều biết thành chủ trở về, mọi người đều chạy ra đường, muốn nhìn mặt của hắn, làm cho đường xá chen chúc chật chội, cuối cùng Tử Long phải đi đường vòng, mới trở lại được thành chủ phủ. Thành chủ phủ vốn là vị trí của Hỏa phủ đã được sửa sang lại, bốn phía đều mở rộng hơn rất nhiều. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Vừa vào trong phủ, liền nhìn thấy giữa đại viện có ba tòa biệt thự hình thoi, giữa sân có nguồn nước không ngừng phun lên, bọt nước tung tóe. Trước biệt thự trồng đầy hoa cỏ, tản ra hương thơm, còn có hươu nai được thả, vách tường bốn phía cao chừng hai thước, vây quanh thành chủ phủ. Bốn phía trên vách còn khảm linh tố thạch thủ hộ, cung cấp năng lượng không ngừng cho phòng hộ trận. Phòng hộ như vậy, cho dù là vương cấp cao thủ, chỉ sợ cũng không thể không tiếng động mà lẻn vào.
Tin tức truyền tới thành chủ phủ, Dương Hà và Hỏa Dĩnh Khiết kiên trì đứng ngoài cửa đợi. Vừa thấy Tử Long liền bước tới, cúi người thi lễ, cùng nói: “ Ra mắt thành chủ.” “ Ra mắt Ngọc Long tiên sinh.”
Lúc này Dương Hà vẫn mặc nam trang, hình dạng như một công tử, chỉ là thân thể gầy gò không ít, sắc mặt cũng không tốt lắm. Xem ra vì Cô Không thành, nàng đã bỏ ra rất nhiều sức lực. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long nhìn Dương Hà, đối với công lao của nàng làm ra lời khen: “ Làm thật không sai, không nghĩ tới Cô Không thành cũng có ngày hưng thịnh như vậy.”
Được Tử Long tán thưởng, Dương Hà cảm thấy rất vui mừng, mỉm cười nói: “ Cũng nhờ Hỏa đại nhân tương trợ, bằng không, bằng lực một mình ta, cũng không giải quyết được nhiều chuyện như vậy.”
“ Dương phó thành chủ khách khí, đây đều là kết quả nỗ lực của ngươi, ta chỉ là giúp đỡ một ít mà thôi.” Hỏa Dĩnh Khiết thoái thác.
Tử Long cắt đứt lời nhún nhường của hai người: “ Được rồi, các ngươi cũng đừng khách khí nữa, nói ra thật xấu hổ, ta thân là thành chủ, nhưng đem mọi việc ném cho các ngươi, thực sự là khổ cực các ngươi.”
“ Thành chủ, ngài không nên nói vậy, hiện tại Mộng Tưởng tập đoàn có nhiều đại hộ khách, tất cả đều là mộ danh ngài mà đến, cho nên công lao lớn nhất chính là ngài.” Dương Hà mỉm cười nói.
“ Chúng ta không nói những chuyện này nữa, ta giới thiệu vài bằng hữu cho các ngươi, một hồi còn chút việc cần làm, Hán Sâm và Minh Minh các ngươi đều nhận thức, đây là nữu nữu, vị này là Hung Tinh Bách Quân.” Tử Long giới thiệu những người đứng phía sau.
“ Bách Quân?”
Nghe tên, Hỏa Dĩnh Khiết và Dương Hà đều lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu đánh giá Bách Quân cẩn thận, nghi hoặc vì sao hắn đi chung với Tử Long, mà nữ tử gọi là nữu nữ lại giống y hệt Đạm Thai Viên. Nếu không phải nàng có khí chất nhu nhược, bọn họ sẽ khẳng định nàng là Đạm Thai Viên.
Thấy hình dạng khó hiểu của hai người, Tử Long cũng không giải thích, mấy người liền đi vào trong, tiến vào phòng khách trò chuyện thật lâu.
Dương Hà nói cho Tử Long, Hỏa Dĩnh Khiết ba người ở biệt thự phía đông, còn nàng cùng mấy tỷ muội ở biệt thự bên phải, mà mặt sau cùng là lưu cho Tử Long, dù là Tử Long không thường ở Cô Không thành. Hiện tại bọn họ ở lại nơi này chỉ để làm việc, còn nơi ở của Thưởng Thánh tập đoàn trước kia thì trở thành nơi tiếp thu nhiệm vụ cho Mộng Tưởng tập đoàn.
Cô Không thành đều đang phát triển hết sức trật tự gọn gàng, theo như vậy, đến cuối năm tổng kết thì Cô Không thành nhất định sẽ biến thành thành thị có năng lực kinh tế cực mạnh trên đại lục.
Lúc báo cáo cho Tử Long những việc này, Dương Hà vẫn luôn lộ vẻ tươi cười, nhưng cuối cùng lại hiện ra một tia u buồn, nàng nhìn Tử Long, thấp giọng hỏi: “ Thành chủ, Hồ Dương ở đâu? Nàng…sao nàng không cùng ngài về đây?”
Nhìn nữ nhân kiên cường này, Tử Long biết, nàng thủy chung vẫn chưa quên Hồ Dương, không khỏi than nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “ Nàng ở Hỏa gia, rất tốt, ngươi không cần lo lắng, lần sau ta sẽ dẫn nàng trở về.”
Dương Hà cười khổ, trầm thấp nói: “ Nàng trở về thì sao? Đã quên ta, có lẽ sẽ vui vẻ hơn.”
Ngoại trừ Tử Long, không ai biết chuyện giữa Hồ Dương và Dương Hà, bọn họ đều nghi hoặc nhìn hai người, không rõ đang nói gì. Mà Bách Quân và nữu nữu càng không biết Hồ Dương là ai, nên không ai chen lời.
Nên khuyên bảo Dương Hà bỏ qua, hay hứa hẹn khuyên Hồ Dương tha thứ? Tử Long cũng không biết nên làm sao mới đúng.
Kỳ thực Tử Long biết, trong lòng Hồ Dương cũng không hề có hận, bởi vì lòng của nàng đã chết. Rời đi Cô Không thành, Hồ Dương đã cho rằng là nô tỳ của hắn, loại phương pháp này chính là muốn làm cho bản thân quên đi quá khứ.
Tử Long rõ ràng, vô luận là Hồ Dương hay là Dương Hà, đều là người đáng thương không thoát khỏi số phận an bày, số phận hai người ảm đạm âm u, cũng có lẽ hiện tại là kết cục tốt nhất. Chỉ là bọn họ cũng chưa từng vui sướng.
Điều này càng làm Tử Long tăng thêm quyết tâm đánh vỡ số phận an bày.
Hồi lâu, Dương Hà xua đi tối tăm trong lòng, mỉm cười nói: “ Thành chủ, ngài nói có chuyện muốn trao đổi với chúng ta, là chuyện gì?”
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn mọi người, Tử Long chậm rãi nói: “ La Nhuận thành của Hán Hoa đế quốc các ngươi biết không? Hiện tại cũng đã trở thành tự trị thành.”
Dương Hà đột nhiên nghĩ tới, không xác định nói: “ Không phải ngài muốn nói, thành chủ của La Nhuận thành chính là ngài chứ?”
Tử Long nhìn Dương Hà, cười nói: “ Sao ngươi biết? Nói thật, ta tên là Tử Long, Ngọc Long chỉ là che giấu thân phận mà thôi.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Ngoại trừ Bách Quân, mọi người đều kinh ngạc.
Nếu như nói giết vương cấp cao thủ là một kỳ tích, như vậy phương pháp trị liệu thuật trị liệu cho toàn bọ cư dân của La Nhuận thành là một kỳ tích khác. Chuyện đã phát sinh tại La Nhuận thành hôm nay đã truyền khắp đại lục, tên Tử Long đã nổi tiếng, mọi người đều biết Tử Long có hình dạng cực kỳ phổ thông, không giống như tóc đỏ mắt xanh dễ nhận rõ hiện tại.
Cho nên không ai xem hai người là một, thế nhưng Tử Long lại cho mọi người biết, hai người sáng tạo kỳ tích thật ra cũng chỉ là một người.
Bỏ ra Ngự Thú tộc, Linh Phong tộc, Thiên Hỏa tộc, Mộc Dịch thế gia, Tư Không thế gia những lực lượng này không nói, chỉ cần Tử Long có hai tòa tự trị thành, cũng không có bất luận kẻ nào dám coi thường, huống chi còn được những gia tộc có thực lực làm hậu thuẫn. Cho dù hắn gây ra điều gì tại Châu Lặc đế quốc, nếu như muốn xử phạt hắn, thì đế vương cũng phải nghĩ đến hậu quả. Thế nhưng chỉ có Tử Long hiểu rõ, hắn còn một địch nhân thần bí có thực lực mạnh nhất trên thế giới này, Thiên Cơ môn.
Một lát sau, Dương Hà tỉnh lại, dùng ánh mắt sùng kính nhìn Tử Long, kích động nói: “ Ý của ngài, là muốn đem những nhân tài của Cô Không thành thống trị La Nhuận thành?”
Tử Long gật đầu cười: “ Không sai, trong vòng một năm ta phải trọn vẹn có một đội ngũ thống trị thành thị, ngươi có thể làm được hay không?”
“ Thành chủ, hiện tại ta phát hiện, ta đã làm ra quyết định chính xác cỡ nào, có thể theo ngài, so với việc làm đầu lĩnh một tập đoàn thì thống khoái hơn. Ngài yên tâm, chỉ một năm, ta bảo chứng sẽ cho ngài thấy một đội ngũ thống trị La Nhuận thành thật hoàn hảo.” Dương Hà nhìn Tử Long cam đoan.
Tốt lắm, chuyện này giao cho ngươi làm.” Tử Long đối với hiệu suất làm việc của Dương Hà thật yên tâm, trực tiếp đem công việc giao cho nàng. Lại chuyển ánh mắt qua Hỏa Dĩnh Khiết: “ Ta cũng muốn nhờ ngươi giúp một tay, đưa mấy người bọn họ đến Hỏa gia, hiện tại ta còn một số việc muốn đi Hán Hoa đế quốc, qua vài ngày sẽ chạy về.”
Hỏa Dĩnh Khiết nghe Tử Long phân phó, gật đầu nói: “ Ngọc Long tiên sinh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa bọn họ đến an toàn, nói thật, đã mười năm ta không có về nhà, thật là tưởng niệm, đa tạ tiên sinh thành toàn.”
Khi hết thảy đều dàn xếp xong, Tử Long nhớ tới chuyện Thiên Cơ tửu điếm, liền nói cho bọn họ nghe chuyện Thiên Cơ môn muốn thu nạp mà bị mình cự tuyệt liền cho người tập kích ám sát. Mọi người nghe xong không ngừng cau mày, bọn họ đều rất rõ ràng, tuy hiện tại Tử Long là thành chủ hai tòa tự trị thành,
thế nhưng so với Thiên Cơ môn, còn rất yếu ớt, vốn không thể đối kháng.
Tin tức thành thủ trở về đã truyền ra, Tử Long nghĩ Thiên Cơ môn đã nắm giữ hành tung của hắn, bèn nhìn Dương Hà hỏi: “ Lão bản Thiên Cơ tửu điếm có phải gọi là Lưu Sâm, hắn là người thế nào?”
“ Lưu Sâm biệt hiệu Mộc Tam, thái độ làm người thập phần giả dối, còn là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, nhưng đây đều là bề ngoài, chúng ta âm thầm điều tra qua hắn. Khoảng chừng ở hai mươi năm trước, hắn là sát thủ nổi danh của đại lục, được xưng Sát Thần. Đứng vị trí thứ hai trong sát thủ bảng, chỉ dưới Thần Sát Bạch Thanh Vân. Bởi vậy hắn được chiêu nhập Thiên Cơ môn, theo tính cách hắn, ta dám nói, tuyệt đối là nam nhân trong nam nhân, sẽ không sợ hãi sinh tử, càng không thể uy hiếp lợi dụ, cho nên muốn đối phó hắn, trừ phi…giết hắn.” Dương Hà chậm rãi nói.
Nghe xong Dương Hà phân tích, Tử Long nhẹ nhu khóe mắt, đăm chiêu nói: “ Có khả năng cho hắn hướng về chúng ta không.”
Dương Hà suy nghĩ một chút, xuất hai chữ: “ Rất khó.”
“ Đại ca, không bằng ta giúp ngươi giết hắn.” Hán Sâm thấy hình dáng của Tử Long, đĩnh đạc nói.
Tử Long nhìn hắn lộ ra một tia cười khổ, nói: “ Ngươi cho là người có thể đứng thứ hai trên sát thủ bảng, là tùy tiện có thể giết chết sao? Huống chi, giết hắn, sẽ đánh cỏ động rắn, thực lực của chúng ta không thể đối kháng cùng Thiên Cơ môn, tất cả còn cần bàn bạc kỹ hơn.”
“ Thành chủ nói rất đúng, có người nói ở hai mươi năm trước, hắn và Bạch Thanh Vân là bằng hữu tốt nhất, được người gọi là “ Khủng Phố Song Sát”, hai người từng cùng nhau hợp tác, chỉ trong một kích đã đem vương cấp cao thủ nổi danh của Hán Hoa đế quốc, giết chết. Cũng không biết vì sao hai người cùng lúc rút lui khỏi giới sát thủ, đây vẫn là mê đề, thẳng đến khi chúng ta điều tra thân phận Lưu Sâm mới biết được hắn là Sát Thần. Một người như vậy chúng ta không biết hắn có được bao nhiêu thực lực, cho dù là thành chủ, cũng không nhất định giết được hắn, huống chi, Thần Sát Bạch Thanh Vân rất có khả năng ở chung với hắn.” Dương Hà phân tích.
Bạch Thanh Vân? Dương Hà không ngờ lại nói vậy, đây đúng là buồn cười, Tử Long đã chính mình chôn cất sư phụ. Nhưng nghe được tên sư phụ, không khỏi có chút hoài niệm ngày thơ ấu. Đột nhiên trong mắt hắn hiện lên một đạo tinh quang, trong lòng có quyết định, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười tự tin, nhìn mọi người nói: “ Chuyện Lưu Sâm, để ta giải quyết.”
“ Giết người, đừng quên ta.” Bên cạnh truyền đến thanh âm lạnh lùng của Bách Quân, phảng phất như âm phong đến từ cửu u địa ngục, ngoài Tử Long, những người khác đều run lên, trong lòng mọi người không khỏi lại đánh giá thực lực của hắn.
“ Thành chủ, chúng ta không biết thực lực của hắn, không nên đi mạo hiêm, bằng không để ta phái trước vài người thử xem.” Không đợi Tử Long nói, Dương Hà giành nói trước.
Tử Long mỉm cười, dễ dàng nói: “ Ta cũng không muốn đi giết hắn, các ngươi làm gì vậy.” Sau đó nhìn Dương Hà nói: “ Giúp ta chiêu đãi bằng hữu, ta rất nhanh sẽ trở lại.” Không để ý tới vẻ nghi hoặc của mọi người, hắn đứng dậy đi ra thành chủ phủ. Bách Quân nhìn bóng lưng hắn rời đi, rất muốn theo sau, nhưng nhớ tới biểu tình tự tin của hắn, Bách Quân liền thu hồi bước chân.
Hôm nay Thiên Cơ tửu điếm không còn giống lần đầu tiên Tử Long đến, nguyên bản hoàn cảnh xa hoa lãng phí cũng đã hoàn toàn thay đổi, vẻ dâm ô bên trong cũng biến mất, nữ hầu cũng thay quần áo đoan trang tề chỉnh. Trong đại sảnh vẫn ngồi nhiều người, nhưng những người này là thương nhân từ nơi khác tới, rất ít cư dân của Cô Không thành, hay là đạo tặc đến tiêu ma thời gian, điều này làm Tử Long phải bội phục thủ đoạn của Dương Hà.
Tử Long bước tới cửa lớn của Thiên Cơ tửu điếm, chợt nghe một nữ nhân kinh hô: “ A, thành chủ tới.” Một tiếng thét kinh hãi làm mọi người giật mình ghé mắt, hơn mười mấy ánh mắt tập trung nhìn Tử Long, may là hắn đã thói quen. Chỉ là hắn nghĩ mình xuất hiện thôi có cần làm như quái thú mà nhìn đến thế hay không? Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Mọi người đều đứng lên, khom người hành lễ. Mọi người nghe nói qua Tử Long đã giết vương cấp cao thủ, đều nghe nói hắn có mái tóc màu đỏ, nhưng không nghĩ tới hắn lại trẻ tuổi như vậy.
Tử Long nhìn mọi người phất tay, ý bảo bọn họ đừng khách khí, sau đó chỉ thấy Lưu Sâm vội vã đi ra. Hắn vẫn như trước, trên mặt vẫn tươi cười, thân thể phảng phất như khom xuống chín mươi độ, không ai nghĩ ra, người như vậy ở hai mươi năm trước lại bài danh đệ nhị sát thủ Sát Thần. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Lưu Sâm bước nhanh tới, cười nói: “ Không biết thành chủ giá lâm, không tiếp đón từ xa, chẳng hay thành chủ muốn dùng cơm, hay có chuyện gì?”
“ Lưu lão bản, không có việc gì ta không thể tới sao? Lẽ nào ở đây không chào đón ta sao?” Sau đó Tử Long thấp giọng nói bên tai hắn: “ Ta có việc muốn tìm ngài, ngài xem…”
Lưu Sâm không nghĩ tới Tử Long lại dùng từ ngài, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó vừa cười vừa nói: “ Thành chủ sao nói vậy, được ngài quang lâm tiểu điếm, là vinh hạnh của chúng ta, sao có thể không chào đón, mời thành chủ vào trong.” Nói xong hắn mang theo Tử Long đến phòng quý khách.
Đi vào phòng quý khách làm bằng hoàng kim, Lưu Sâm đóng cửa, nhìn Tử Long cung kính nói: “ Chẳng hay thành chủ tìm tiểu nhân có chuyện gì muốn nói?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Khóe miệng Tử Long mỉm cười, nhìn chăm chú Lưu Sâm, chậm rãi nói: “ Sát Thần Mộc Tam.”
Lưu Sâm nghi hoặc nhìn Tử Long, trên mặt không có biểu tình gì dị dạng, khó hiểu hỏi: “ Thành chủ, ngài muốn nói gì, tiểu nhân nghe không rõ.”
Thực sự là cao thủ ngụy trang, bị vạch trần mà trên mặt không chút nào biến hóa. Đột nhiên, dưới chân Tử Long nổi lên kim sắc quang mang, Tật Phong bộ pháp thi triển, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt tới bên người Lưu Sâm rồi quay lại tại chỗ, kim quang thu liễm, một loạt động tác chỉ phát sinh trong chớp mắt, Tử Long phảng phất như chưa hề động qua.
Đương nhiên, Lưu Sâm đều xem rõ từng động tác của hắn. Khi Tử Long ra bước đầu tiên thì thân hình Lưu Sâm khẽ run, thốt ra: “ Ám sư?”
Nhìn Lưu Sâm đang kinh ngạc, Tử Long mỉm cười nói: “ Không sai, sư phó của ta tên là…Bạch Thanh Vân.”
Nghe được ba chữ Bạch Thanh Vân, thân hình Lưu Sâm lại nhẹ run lên, lập tức, nương theo tiếng cười như chuông vang, Lưu Sâm chậm rãi đứng thẳng, nhất thời một cỗ khí thế như biển từ trên thân thể hắn phát ra, làm Tử Long nhịn không được lui ra sau một bước.
“ Ha ha, không ngờ ngươi là đồ đệ của lão Bạch, không sai, ánh mắt lão Bạch không tệ, thu đồ đệ tốt, sư phụ của ngươi hiện tại thế nào?”
Nhìn hai mắt thâm thúy của Lưu Sâm, Tử Long khom người thi lễ nói: “ Tiền bối quá khen, sư phụ ta…đã qua đời ba năm trước.”
Trong tích tắc, dáng tươi cười đọng lại trên mặt Lưu Sâm, vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt như không tin được. Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua, hồi lâu sau, Lưu Sâm nhẹ lắc đầu, thần tình bi thương, trong miệng thì thào: “ Đáng tiếc, đáng tiếc, lão bằng hữu, không nghĩ tới ngươi lại đi trước ta, ta không có dịp gặp mặt ngươi lần cuối.”
Nhìn vẻ bi thương của Lưu Sâm, trong lòng Tử Long nảy lên sự thương cảm, sư phụ… “ Tiền bối, ngài đừng khổ sở, lúc sư phụ đi đã không còn gì tiếc nuối.”
Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn Tử Long, trong mắt tràn đầy tình cảm thân thiết: “ Hắn đích xác không nên có tiếc nuối, có được đồ đệ như ngươi, hắn cũng nên vui mừng, ngươi có thể nói cho ta biết, ám sư công pháp đã đạt tới tầng thứ mấy không?”
Chân tình lưu lộ cũng không cần biểu lộ ra ngoài, Tử Long biết người này đúng là bằng hữu của sư phụ, không chút giấu diếm nói: “ Tầng thứ sáu.”
Lưu Sâm ngây ra, tựa hồ không tin, mặt mang dị sắc nói: “ Ngươi nói tầng thứ sáu, ám sư công pháp tầng thứ sáu?”
Tử Long xác định gật đầu, Lưu Sâm kinh ngạc, cẩn thận đánh giá, thì thào: “ Vậy ngươi biết hạn chế của ám sư không?”
Tử Long gật đầu nói: “ Ta biết, nhưng ta đã tìm được biện pháp giải quyết, hiện tại cho dù đạt tới tầng thứ chín cũng sẽ không vì võ công đề thăng mà chết.”
“ Ha ha…” Đột nhiên Lưu Sâm cười ha hả, cười vô cùng hài lòng: “ Lão Bạch, có đồ đệ như vậy, ngươi trên trời có linh thiêng đã có thể an nghỉ, rốt cục có người hoàn thành tâm nguyện cho ngươi, thực sự là nghĩ không ra, bao nhiêu năm, lại có người có thể đạt được đỉnh cao võ học, ha ha…”
Chỉ chốc lát, Lưu Sâm bình phục tâm tình kích động, vỗ vai Tử Long, mỉm cười nói: “ Tiểu tử, ngươi không chỉ muốn tới tìm ta ôn chuyện cũ, nói đi, rốt cục vì chuyện gì mà đến?”
Tử Long mỉm cười, không chút giấu diếm nói: “ Ngài hẳn là biết ta vì sao mà đến.”