Tư Cách Lặc Nhĩ mềm nhẹ cười, dắt tay Tử Long, chậm rãi đi lên một phiến đá hình tròn, chậm rãi, phiến đá rời khỏi mặt đất phập phềnh bay lên, sau đó hướng bên trong đi tới, ở hai bên đại môn có hai đội vệ sĩ, mỗi bên đều có tới mấy trăm người, lúc bọn họ đi qua, những người này đều đứng thẳng cúi đầu làm lễ. Đi sâu vào trong nhìn toàn cảnh đại điện, toàn bộ đại điện là phong cách kiến thiết của thời kì thượng cổ, mấy trăm cây trụ hình tròn màu đỏ thắm, bên trên đều điêu khắc đủ loại động vật kiểu dáng kì dị, bức tranh trên đỉnh đại điện là toàn bộ ảnh đồ của Không Gian Thành, từ phía trên rõ ràng thấy ra, bốn phía Không Gian Thành có từng tảng lớn rừng rậm, mà phía sau rừng rậm, là một tòa núi lớn, cảnh vật khắc giống như đúc, chỉ có tòa núi lớn, đã nhìn không rõ, không biết ai có thể điêu khắc được.
Đi ngang qua đội vệ sĩ chừng vài trăm thước, Tử Long rốt cuộc nhìn thấy rõ đại điện. Nơi này bày ra tám cái ghế, Tư Cách Lặc Nhĩ nhỏ giọng nói bên tai Tử Long: “ Ngồi ở trung ương chính là tộc trưởng, hai bên là trưởng lão, mà ghế trống là thánh nữ và thánh vương, cũng chính là vị trí của hai người chúng ta, chờ một lát bọn họ muốn hỏi cái gì, ngươi nhất định phải nói theo ý ta, có được hay không.”
Tử Long không nói gì chỉ gật đầu, nhưng đột nhiên hắn có một loại cảm giác phi thường lạ lùng, ở trước mặt chủng tộc xa xưa này, mình nhìn như một hài tử ấu trĩ, bất luận thứ gì, đều có một loại cảm giác mới mẻ nói không nên lời, vô luận là Bắc Phương Tuyết Nguyên đại điện băng tuyết, hay là Không Gian Thành, đều hoàn toàn phá vỡ sự lý giải bình thường của hắn đối với thế giới, rốt cuộc thế giới này có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết, còn có bao nhiêu việc không muốn người biết được, còn có bao nhiêu chủng tộc cổ xưa như Ngự Thú tộc ẩn giấu, nghĩ tới cảm giác của hắn càng ngày càng mãnh liệt, nhưng ở trong lòng hắn lại dâng lên sự tò mò vô cùng, muốn tìm hiểu rõ ràng tất cả. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Rất nhanh phiến đá hình tròn dưới chân đã mang theo Tử Long và Tư Cách Lặc Nhĩ đi tới trước mặt tộc trưởng, tộc trưởng cùng trưởng lão Ngự Thú tộc nhìn qua đều có hình dáng hơn sáu mươi tuổi, nhưng Tử Long biết, những người này ít nhất phải hơn ba trăm tuổi, bỗng nhiên Tử Long rất muốn biết vị thánh nữ mĩ lệ này có phải cũng là một lão thái bà gần ba trăm tuổi hay không.
Tộc trưởng và năm vị trưởng lão nhìn thấy hai người đi tới trước mắt cũng không có gì biểu thị, chỉ là cau mày nhìn chằm chằm Tử Long đánh giá, nhìn thấy mặt nạ vàng, lông mày họ càng cau chặt, Tư Cách Lặc Nhĩ phảng phất biết sự nghi hoặc của họ bèn mở miệng nói: “ Ra mắt phụ thân cùng mấy vị trưởng lão, có chuyện gì một hồi ta sẽ giải thích cho mọi người.”
Tử Long đứng nơi đó không có gì biểu thị, chỉ là trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nghĩ không ra Tư Cách Lặc Nhĩ lại là nữ nhi của tộc trưởng, nhưng vừa nghĩ nàng ta là thánh nữ, thì cũng bình thường trở lại, nhưng vị tộc trưởng này thoạt nhìn dường như cũng không có chỗ nào không ổn, rốt cuộc là bị quái bệnh gì.
Tộc trưởng không vui gật đầu, cũng không để ý tới Tử Long, phất phất tay, đột nhiên, tộc trưởng cùng năm trưởng lão, lẫn tám chiếc ghế cùng nhau biến mất, không hề có biểu hiện gì đã trống rỗng mất đi bóng dáng, Tử Long ngây người, nhìn về phía Tư Cách Lặc Nhĩ.
Thanh âm mang theo tiếng cười của Tư Cách Lặc Nhĩ từ sau mặt nạ bạc truyền đến: “ Ngươi xem được chỉ là do Ánh Tượng trận pháp huyễn hóa ra tới, tộc trưởng làm sao lại ở tầng thứ nhất của Không Gian Thành chứ, được rồi, hiện tại ta mang ngươi đi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì ngươi nghỉ ngơi xong rồi hãy nói!”
Tử Long gật đầu, thoạt nhìn Ngự Thú tộc rất có nghiên cứu về phương diện trận pháp, huyễn hóa ra tới lại giống như là thật, nhưng hiện tại Tử Long thực sự có chút mệt nhọc, thời gian trải qua long hình truyền tống trận, bị tinh hoa nguyên tố không biết dằn vặt, làm cho thể xác và tinh thần hắn uể oải.
Tư Cách Lặc Nhĩ thật tự nhiên kéo tay Tử Long, tuy rằng hắn cũng không quen, nhưng hắn biết thân phận hiện tại của hắn, trên danh nghĩa là vợ chồng với Tư Cách Lặc Nhĩ, thế nào cũng phải cho người ta thấy, hơn nữa cảm giác ấm áp từ bàn tay nàng truyền ra, làm hắn cảm thấy rất thoải mái. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Phiến đá dưới chân chậm rãi di động lên, bay tới bên trái đại điện, nơi này có một cổng vòm bằng kim chúc, bên cạnh vách tường khảm mười viên linh tố thạch như bàn cờ, Tư Cách Lặc Nhĩ sờ vào một viên, cánh cửa kim chúc hoảng động, cả hai cùng đi vào trong cửa. Làm cho Tử Long kinh ngạc chính là cửa cũng không mở
ra, nhưng nàng lại trực tiếp nắm hắn đi xuyên qua đại môn.
Đi trên hành lang thật dài, Tư Cách Lặc Nhĩ nhẹ nhàng cười: “ Đệ đệ, khả năng ngươi còn chưa thích ứng ở đây, nhưng trước mắt tất cả đều là chân thực, ngày hôm nay ngươi nên nghỉ ngơi, ta phải trở về, có một số việc chờ ta đi xử lý! Chuyện chúng ta chờ ngươi ngủ dậy rồi hãy nói, ngủ cho ngon nha.” Nói xong dừng chân, đẩy một cánh cửa bên trái, đẩy Tử Long vào phòng rồi rời khỏi.
Tử Long nhìn bốn phía gian phòng, vách tường màu lam nhạt, phong cách giản đơn cổ xưa, một loại hương vị đặc biệt phiêu đãng bên trong phòng. Đi tới trước cửa sổ, đẩy ra, một không khí tươi mát thổi vào mặt, nhìn xuống phía dưới, ở đây cao tới vài trăm thước, hắn nghĩ không ra, chỉ là trong nháy mắt đã đi cao tới mấy trăm thước, xem trận pháp thật kì diệu khó thể tưởng tượng.
Xa xa, là một khu rừng rậm rạp, mà đầu cùng rừng rậm, chính là một tòa núi lớn cao vút trong mây, hoàn toàn giống như trong bức tranh miêu tả trong đại điện, nhưng chỗ này nhìn thấy xanh mượt một mảnh, sinh cơ bừng bừng. Chỉ là làm hắn nghĩ không ra, vì sao nhìn thấy toàn bộ bức họa trong đại điện về Không Gian Thành, nhưng tất cả đều có thể rõ ràng như vậy, duy độc là ngôi núi cao này lại không thể nhìn rõ, lẽ nào nơi này có bí mật gì không muốn người biết hay sao?
Nghĩ nghĩ, một cơn buồn ngủ bỗng nhiên kéo tới, Tử Long ngáp một cái, đi tới giường, nằm xuống, nhất thời một loại cảm giác thư thích tuyệt vời truyền đến, làm hắn bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ mơ màng màng, Tử Long hình như về tới một địa phương quen thuộc mà băng lãnh, tất cả trước mắt đều không rõ, hắn không nhìn rõ được bất luận sự vật gì, chỉ là ở trước mắt hắn, một thân ảnh mĩ lệ liên tục di động, hắn muốn bắt được thân ảnh này, nhưng lại chụp vào khoảng không, thân ảnh kia vẫn luôn luôn duy trì khoảng cách nhất định với hắn, làm hắn không gặp được, nhưng lại cho hắn cảm giác được sự tồn tại thật sự.
Trong mông lung, tựa hồ có một thanh âm truyền đến, mang theo một chút u oán, một chút không muốn, thậm chí còn tiếng khóc hỗn loạn: “ Nhớ kĩ, nhất định phải trở về…nhớ kĩ, nhất định phải trở về…nhớ kĩ, nhất định phải…” Thanh âm này không ngừng quanh quẩn tại không trung, không ngừng xoay quanh, rõ ràng lọt vào tai, làm tâm tình bình tĩnh của Tử Long dần dần nổi lên một chút thương tiếc, hắn muốn la lên, há to miệng, nhưng không phát ra chút thanh âm, nhưng trong lòng hắn một thanh âm kiên định dần dần lớn lên: “ Ta nói rồi, thì nhất định sẽ làm được.”
Một trận quang mang xuất hiện, thân ảnh kia theo quang ảnh dần dần biến thành mảnh nhỏ, một trận gió thổi qua, từng mảnh từng mảnh như trang giấy bị gió thổi tán, ở không trung nghiền nát ký ức, không cách nào vá lại, chậm rãi tiêu thất biến mất, không có bất luận tung tích gì có thể để hắn tìm ra.
Tử Long bật dậy trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Ám Ảnh Cuồng Sát công pháp trong cơ thể bất giác tự vận chuyển, nguyên linh bạo loạn chạy hỗn loạn trong cơ thể, hắn cảm thấy ngực đau đớn, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy ra, hắn ngồi xếp bằng lại, tĩnh tâm, bình ổn nguyên linh bạo loạn trong cơ thể. Dần dần trong lòng linh hoạt kì ảo một mảnh, nguyên linh cũng chậm rãi lưu động trong kinh mạch, cuối cùng dung nhập vào trong linh hạch, nhưng loại tinh hoa nguyên tố không biết trong kinh mạch lại chuyển hóa thành nguyên linh, một loại đau đớn xé rách lần thứ hai truyền đến, Tử Long vội vàng đem nguyên linh hút vào linh hạch, dừng lại Ám Ảnh Cuồng Sát vận chuyển, đau đớn trong nháy mắt biến mất. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long thở ra một hơi, cười khổ: “ Xem ra trước khi tìm được biện pháp, không nên sử dụng nguyên linh nữa.”
Một luồng ánh sáng xuyên thấu cửa sổ chiếu lên mặt hắn, làm cho hắn cảm giác được một tia ấm áp.
Ngay Tử Long vừa thở dài, cánh cửa bị người mở ra, Tư Cách Lặc Nhĩ đi đến. Ngày hôm nay nàng mặc áo màu bạc, mái tóc tùy ý xõa lên vai, Tử Long nhìn không thấy biểu tình của nàng, nhưng theo dáng vẻ mà xem, hình như nàng rất hưng phấn.