Ám Sư Thần Thoại

Mộc Dịch Thế Gia Truyền Kỳ


trước sau

Hai mắt màu lam đậm của Tử Long càng ánh lên sự trầm tư trong nội tâm, càng tăng thêm vẻ u buồn, mái tóc đỏ hồng theo gió nhẹ tung bay, hắn chậm rãi cúi người xuống, hướng bốn lão nhân vái thật sâu, tất cả ngôn ngữ hóa thành hai chữ: “ Cảm tạ.”

Đệ Ngũ Ngôn Phúc bước lên phía trước nâng Tử Long dậy, đẩy nhẹ hắn một quyền mỉm cười nói: “ Đứa nhỏ, cảm tạ cái gì, chỉ là đáng tiếc đàn cá trong đầm của ta thôi.”

Tử Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong đầm nước, hơn mười con cá trở mình lật bụng nổi lên, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, hắn nhìn lão nhân cười áy náy, lại nhìn hướng đế vong địa nhẹ giọng nói: “ Tiền bối, ta muốn đến nhìn đế vong địa một chút.”

Đệ Ngũ Ngôn Phúc thoáng suy nghĩ, lại nhìn ba người kia, lập tức khẽ gật đầu, hắn tin tưởng Tử Long đến đế vong địa không phải là vì nước trong đầm, biểu tình vừa rồi của Tử Long bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, đối với Mộc Dịch tiền bối, phàm là ai được nghe kể lại, đều sẽ có lòng tôn kính không gì sánh được. Nam Vinh Chinh đi tới gần Tử Long mở miệng nói: “ Để ta đưa ngươi đi, ta biết ngươi muốn hiểu rõ điều gì đó.”

Thân hình Tử Long chấn động, nhìn Nam Vinh Chinh, nhưng không nhìn ra điều gì khác thường, chính mình muốn tìm hiểu điều gì, lẽ nào hắn lại nhìn ra thân phận ám sư của mình hay sao, nhưng hắn cũng chưa từng biểu hiện ra điều gì, chỉ nhẹ gật đầu. Đệ Ngũ Ngôn Phúc nghe câu nói của Nam Vinh Chinh cũng có chút nghi hoặc, cảm giác như có chỗ nào không đúng, nhưng hắn rốt cục cũng không biết là gì. Hắn cười cười nhìn hai người nói: “ Tốt lắm, ngươi bồi Ngọc Long đi thôi, nhưng hai ngươi cần phải nhanh trở về, ta đi bắt hết cá, chờ các ngươi về cùng ăn, để cho các ngươi cũng nếm thử tay nghề của ta.”

“ Vậy thật tốt quá, ta có đem theo Bách Hoa Lộ tới, hai người đi nhanh về nhanh.” Y Thanh Dương vừa nghe sắp được ăn liền tiến lên chen lời, rước lấy một trận trợn mắt của Đệ Ngũ Ngôn Phúc.

“ Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Nam Vinh Chinh kéo Tử Long bay lên, không hề kém Đệ Ngũ Ngôn Phúc chút nào hướng đế vong địa bay đi.

Rất nhanh bọn họ đã tới sát bên đế vong địa, Tử Long đứng nơi đó, an bình nhìn chăm chú vào địa phương mĩ lệ kia, chỉ là trong lòng vẫn có một nghi vấn, vì sao nơi này chung quanh phạm vi một dặm không có thực vật gì sinh tồn?

Nam Vinh Chinh như nhìn ra sự nghi hoặc của Tử Long cười mở miệng nói: “ Ngươi có muốn biết vì sao trong cấm địa nơi nào cũng có phong cảnh thật đẹp, nhưng nơi này trong phạm vi một dặm đều là hoang vắng một mảnh?”

Tử Long cười khổ, vì sao Nam Vinh Chinh luôn hiểu được suy nghĩ của người khác đến như vậy, Nam Vinh Chinh cười hài lòng nói tiếp: “ Đó là bởi vì chúng ta thường xuyên trao đổi võ nghệ tại nơi này, ngươi cũng biết bên trong cấm địa không có sự lưu luyến gì về thế tục, nên thiếu thốn rất nhiều lạc thú, cho nên chúng ta chia làm nam bắc hai phái, bình thường ở chỗ này luận bàn võ công, tiêu pha thời gian buồn chán, cho nên mới tạo thành hình dạng hiện tại.”

Kỳ thật trong lòng Tử Long cũng mơ hồ đoán được một chút, nghe hắn giải thích thì càng thêm hiểu rõ sự việc. Hắn giương mắt nhìn hướng cổ thụ trong đầm, trên cây cành lá xanh um tươi tốt, dây leo xanh mọc những đóa hoa thật thanh nhã mĩ lệ, một đôi vợ chồng sau khi mất đi sinh mệnh cũng có thể làm bạn mãi mãi cùng nhau, gắn bó ôm ấp, đó có lẽ cũng là một loại hạnh phúc. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ cũng không thật sự chết đi, mà là thay đổi một cách sống khác, vĩnh viễn sinh hoạt với nhau, sống mãi trong Tường Vân cấm địa, có thể bất hủ, siêu thoát tới một loại ý cảnh, không còn từ ngữ nào có thể hình dung, đó như là một bức tranh, trong lơ đãng khắc vào trái tim, làm cho không ai có thể quên.

Ánh mắt của hắn dời xuống phía dưới, rơi lên tấm bia đá, chợt nghe Nam Vinh Chinh nói: “ Càn khôn vô cực, sinh tử ngoài thân, chỉ cần tâm linh tĩnh lặng, diệt hết phù hoa, tuổi thọ kết thúc có gì bi ai, dùng thân thể này, đổi thiên địa tinh hoa, tạo ra vùng đất đầy phúc trạch, hóa sinh mệnh bổn nguyên thành dịch, thuận theo thế gian, khử trừ ô trọc, tiêu tán ô uế của không gian, an linh hồn người đã chết, chỉ cần linh thiêng, dưỡng người còn sống, dùng máu đổi thành khí thuần khiết, người chết giúp người sống lại, có gì đáng tiếc rẻ, cần dùng thì cứ lấy. Đây là nội dung được khắc trên bia đá, cũng chính là lời nói trước khi tự giải của Mộc Dịch tiền bối, có rất nhiều người cho rằng đây là một đoạn thuật pháp hóa thể vi nguyên, cũng có người cho rằng đây là lời trăn trối của tiền bối trước khi chết, nhưng những lời này đã không còn ai có thể nghiệm chứng.”

Nam Vinh Chinh quay đầu nhìn Tử Long nói tiếp: “ Trên đời không chỉ có một mình tiền bối có thể lý giải sinh mệnh, theo ta được biết, hậu nhân của tiền bối cũng đều là mộc tinh hoa khống tố sư, cũng chính là y hành sư, ta nghĩ bọn họ cũng đồng dạng thông hiểu về sinh mệnh bổn nguyên.”

Tử Long giật mình, thẫn thờ nhìn hắn, lẽ nào hắn thật sự phát hiện mình là ám sư, bằng
không lại nói với mình những lời này làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng không hề có ác ý, đôi mắt vẫn thật bình tĩnh, phảng phất như nói một chuyện thật bình thường, làm cho Tử Long kinh ngạc, cũng không đoán ra dụng ý của hắn. Tử Long bình tĩnh gật đầu, không đối diện với ánh mắt hắn, ánh mắt như có thể nhìn thấu triệt tất cả sự vật, dường như không gì có thể che giấu, Tử Long không thích cảm giác như vậy, hắn quay đầu nhìn về phía đầm nước.

Xem ra ở đây không có quan hệ gì với Linh Phong cùng Ngự Thú bộ tộc, như vậy di tích ở đâu bên trong đông phương đàn sơn? Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, bên người hắn không phải có một Bách Sự Thông hay sao, có thể hắn biết cũng không chừng, nghĩ đến đây, Tử Long chuyển mắt, nói: “ Tiền bối, không biết ngài có nghe nói qua bên trong đàn sơn có di chỉ của một chủng tộc tồn tại hay không?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Nam Vinh Chinh dường như không hề kỳ quái với câu hỏi của hắn, chỉ là thần bí cười cười, nhẹ giọng nói: “ Đúng là có chuyện đó, nhưng…”

Tử Long chợt cảm thấy rùng mình, lại nữa rồi, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể làm ra hình dạng chăm chú lắng nghe, lẳng lặng chờ đợi.

Chỉ nghe Nam Vinh Chinh đắc ý nở nụ cười, nói tiếp: “ Nhưng cũng chỉ nghe thuật lại, ở nơi cực đông của cấm địa, có mấy chủng tộc sinh hoạt ở những nơi khác nhau, bọn họ năng lực cường hãn, bên ngoài còn có trăm ngàn vạn quái thú thủ hộ, cũng có người nói, người thần bí kia đều tập trung những cao thủ nơi này chính là vì phòng ngừa dị tộc bên trong đi ra nhiễu loạn thế gian, nhưng chưa ai tận mắt nhìn thấy, nên cũng không thể tin.”

Tử Long nghe thế có chút thất vọng, tuy rằng là kể lại, nhưng trong đó có khả năng cũng có vài phần chân thực, nhưng cho dù là tất cả đế cấp cao thủ liên hợp lại cũng không qua được đàn quái thú, sợ rằng cho dù chết hết cũng đừng mong đi vào, đôi mắt chợt buồn bã, đôi mắt màu lam đậm nhìn xa hướng đông phương, đó là địa phương thế nào, có gì tồn tại, có thể còn người của Linh Phong hay Ngự Thú tộc sinh tồn trong đó, cũng vĩnh viễn không ai biết được. Bỗng nhiên hắn nhớ tới Lặc Nhĩ, nhất thời tinh thần tỉnh táo, không khỏi vỗ đầu, sao tự dưng lại quên mất họ, Ngự Thú tộc có bản lĩnh ngự thú, có lẽ nàng có thể giúp mình đi vào cũng không chừng, xem ra lần sau đi vào cấm địa nhất định phải mang theo nàng, nhưng hiện tại phải giải quyết xong vấn đề ám sư hạn chế, bằng không cũng không còn thời gian, xem ra là lúc phải rời khỏi, Mộc Dịch gia tộc, đang ở nơi nào trên đại lục?

Nam Vinh Chinh nhìn vẻ mặt Tử Long không ngừng thay đổi, chỉ mỉm cười đứng nơi đó, không quấy nhiễu. Một lát sau Tử Long khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn đế vong địa trước mắt, lại cúi người thi lễ nơi an nghỉ của vị tiền bối tôn kính, xoay người lại nói: “ Tiền bối, chúng ta về thôi, cảm tạ ngài.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Nam Vinh Chinh không nói gì, chỉ cười ha ha vài tiếng, xoay người rời đi, nhìn bóng lưng hắn Tử Long nhẹ cười, trong lòng âm thầm suy nghĩ, đúng là một quái nhân, luôn tỏ vẻ thần bí, cũng không biết hắn đã nhận ra điều gì. Tử Long lắc đầu, triển khai Tật Phong bộ pháp, nhanh chóng chạy tới lãnh địa Đệ Ngũ Ngôn Phúc.

Còn chưa tới nơi đã nghe từng trận hương thơm lan tới, có mùi cá nướng còn có hương rượu, Tử Long thật muốn nếm thử thứ rượu mà ngay cả Đệ Ngũ Ngôn Phúc cùng thèm nhỏ dãi. Vì vậy nhanh chân hơn, rất nhanh chạy tới nhà gỗ, chỉ thấy bên ngoài bày một chiếc bàn gỗ, bốn người kia đã ngồi nơi đó, xoay người lại nhìn hắn.

“ Tiểu tử, còn không mau một chút, Thanh Dương lão gia hỏa sắp phát rồ rồi, lão nhân gia không áp chế được hắn nữa.” Đệ Ngũ Ngôn Phúc vừa thấy Tử Long, tâm tình vui vẻ nói.

“ Đệ Ngũ, ngươi nên giữ lại chút khẩu đức, lúc nào ta phát rồ đây, ta xem là ngươi chờ rượu của ta thôi.” Y Thanh Dương cũng không yếu kém châm chọc lại vài câu.

Tử Long cười cười, ngồi bên cạnh Đệ Ngũ Ngôn Phúc, nhìn Hỏa Vô Tình, lúc này lão đã không còn bao bọc hỏa diễm quanh thân, mặc một bộ trường bào màu đỏ như lửa, lẳng lặng nhìn hai người kia tranh cãi, khóe miệng hơi nhếch lên. Bên cạnh là thác nước, nhà gỗ, gió thổi nhẹ, rừng cây xanh mát, năm người ngồi vây quanh bàn gỗ, hình thành một bức tranh nhàn nhã thật tự tại. Không khí an nhàn như vậy vốn là thứ mà Tử Long luôn hướng tới, với hắn mà nói, an nhàn chính là xa xỉ, bởi vì còn có rất nhiều chuyện cần hắn đi hoàn thành, có thể sau một khắc yên bình này, hắn lại gặp phải sự khảo nghiệm của sinh tử, lại đau khổ giãy dụa bên lằn ranh cái chết, vậy thì có thể hưởng thụ được lúc nào thì phải hưởng thụ cho thoải mái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện