Ám Sư Thần Thoại

Lưu Luyến


trước sau

Nương theo tiếng cười vui vẻ của năm người, sau khi bữa ăn kết thúc, Tử Long cười khẽ nói: “ Bốn vị tiền bối, các vị cũng biết hiện tại ta còn chưa đạt tới tu vi đế cấp, bởi vậy ta nghĩ muốn rời khỏi Tường Vân cấm địa, không muốn mang đến phiền phức cho các vị.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Đệ Ngũ Ngôn Phúc vừa nghe được liền đứng lên, nắm vai Tử Long gấp giọng nói: “ Ngọc Long, ở đây không tốt sao, không phải ngươi đã đáp ứng lão nhân gia sẽ ở lại nơi này ít nhất là một năm rưỡi sao, thế nào hiện tại lại đổi ý, đây không phải tính cách của ngươi, ngươi nói lão nhân gia cả ngày phải đối mặt với mấy lão bất tử này phiền não muốn chết, thật vất vả gặp được ngươi, ngươi ở lại thêm một thời gian đi.”

“ Ngươi mới là lão bất tử đó, nhưng Ngọc Long à, chúng ta cũng khó gặp được một người bạn nhỏ như ngươi có thể làm chúng ta vui vẻ, còn có thể kể lại cho chúng ta nghe chuyện thế giới bên ngoài, ngươi nghe lời lão gia hỏa Đệ Ngũ này đi, ở lại thời gian, chờ ngươi chán ở nơi này, lại đến chỗ ta, chỗ của ta cũng không kém hơn nơi này, ở chỗ ta không quen còn có chỗ của Nam Vinh Chinh, chỗ lão Hỏa thì không cần, đó không phải địa phương giành cho con người ở lại đâu.” Y Thanh Dương cũng đứng lên khuyên Tử Long.

Hỏa Vô Tình cũng không thèm tranh cãi với hắn, chỉ bình thản ngồi yên ở đó, tay cầm chén rượu uống, mà Nam Vinh Chinh cũng không nói gì, vẫn vẻ tươi cười thần bí nhìn Tử Long, ngón tay vẫn chậm rãi gõ lên bàn.

“ Bên ngoài cấm địa ta còn rất nhiều việc cần hoàn thành, có một ngày ta sẽ trở lại.” Hai tròng mắt thâm thúy của Tử Long nhìn về phía đông phương, ngữ khí kiên định nói.

Đệ Ngũ Ngôn Phúc nhìn thấy thần tình của Tử Long khẽ thở dài một hơi, buồn bã nói: “ Vậy được rồi, nếu như vậy ta cũng không giữ ngươi nữa, chỉ hy vọng ngươi nhanh chóng đề thăng thực lực của mình, đến lúc đó ngươi có thể đến ở với lão nhân gia, dù muốn ra cũng không có khả năng, ha ha.”

Tử Long gật đầu, lúc này Hỏa Vô Tình chợt đi tới bên người Tử Long, từ trong lòng lấy ra một đồ vật bằng kim chúc có hình dạng hỏa diễm đang thiêu đốt, đưa cho Tử Long nhàn nhạt nói: “ Đây là tín vật của Hỏa gia ta, tuy rằng ta ra không được, nhưng có lệnh bài, chỉ cần là người của Hỏa gia, từ gia chủ trở xuống đều sẽ nghe hiệu lệnh của ngươi.”

Tử Long nghe vậy liền đem lệnh bài đẩy trả lại cho lão, nói: “ Hỏa tiền bối, vậy ta không thể thu, tín vật trọng yếu như thế sao lại giao cho ta, tiền bối lấy lại đi.”

Hỏa Vô Tình chỉ cười cười, ở trong lòng lấy ra một quyển sách màu đỏ, nhìn qua rất cổ xưa, hắn đưa cho Tử Long nói: “ Cũng không phải đưa không cho ngươi đâu, đây là tâm huyết của ta trong mấy trăm năm ở đây, mong muốn ngươi đem nó về giao cho gia chủ Hỏa gia hiện tại, cũng mong muốn ngươi có thể giúp đỡ Hỏa gia chấn hưng, bên trong có một phong thư, là giao cho ngươi, bên trong đã nói rõ, sau khi ngươi rời khỏi đây rồi hãy xem.”

“ Được rồi, xin hỏi tiền bối, gia chủ Hỏa gia là ai, bằng không lúc đó ta giao sai người, vậy không tốt lắm.” Tử Long nghe vậy bèn nhận lấy nhét vào lòng rồi hỏi.

“ Ngươi yên tâm, trên Tường Vân đại lục chỉ có Hỏa gia của ta, chỉ cần họ Hỏa, ngươi cứ giao lệnh bài cho hắn xem, tự nhiên sẽ mang ngươi đi gặp gia chủ hiện tại.” Hỏa Vô Tình như giải quyết xong tâm nguyện thở phào nhẹ nhõm nói.

Đúng lúc này Y Thanh Dương cũng kéo Tử Long, cười ha ha nói: “ Ngọc Long, xem lão Hỏa đã tặng lễ vật cho ngươi rồi, ta cũng không thể trơ mắt nhìn, nhưng ta từ nhỏ cũng không có gia thân hay thế lực gì, cũng không có thứ gì quý trọng, chỉ có hai bình Bách Hoa Lộ ngươi mang theo trên đường để uống đi.” Nói xong xuất ra hai bình ngọc đưa cho Tử Long, Tử Long liền tạ ơn rồi thu nhận. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Đệ Ngũ Ngôn Phúc bĩu môi nhìn Y Thanh Dương lại nhìn Tử Long nói: “ Thiết, ta tưởng ngươi sẽ đưa ra bảo bối gì, chỉ đưa ra hai bình rượu, Ngọc Long, lão nhân gia không tặng gì cho ngươi, nhưng ta tin tưởng Đệ Ngũ thế gia sẽ luôn bang trợ ngươi, ngươi yên tâm đi thôi, thật hy vọng chúng ta có thể sớm gặp lại.”

“ Còn nói ta, ngươi càng không có lấy được gì ra sao?” Y Thanh Dương không cam lòng châm chọc lại một câu, cả ba lão nhân cùng quay đầu nhìn Nam Vinh Chinh, ý bảo coi ngươi làm sao.

Nam Vinh Chinh nhìn ánh mắt ba người cười cười nói: “ Các ngươi muốn biết ta muốn đưa gì sao?”

Ba người trừng mắt nhìn hắn, xoay người sang chỗ khác không thèm để ý, Nam Vinh Chinh nhìn Tử Long, ho khan một tiếng, đi tới trước người hắn, đột nhiên cấp tốc đưa tay chụp tới, Tử Long theo bản năng tránh sang bên, nhưng khi thân hình hắn vừa tránh sang phải, hắn phát hiện công kích của lão đã giảm tốc độ, lại huy tới dưới thân hắn, tốc độ nhẹ nhàng như xoa tới, Tử Long nhìn bàn tay cũng không biết có nên tránh hay không, bàn tay đột nhiên biến thành một đạo tàn ảnh, Tử Long không chút phòng bị liền bị vỗ trúng.

Trong lòng Tử Long cả kinh,
biết dù có né tránh cũng không kịp, nhưng nếu tránh không kịp thì hậu quả không cần phải nói, ngẩng đầu nhìn lão nhân, trong lòng chợt cảm khái.

“ Tiểu tử, đây là chiêu Di Huyễn Chưởng do ta tự nghĩ ra, thế nào, so với mấy lão già kia thì thực dụng hơn phải không.” Nam Vinh Chinh cười nói.

Đột nhiên một quyền của Tử Long đánh tới, Nam Vinh Chinh bật cười, vừa học vừa thực hành ngay, để xem ngươi có bản lãnh gì, vì vậy hắn đứng yên không tránh, ngay khi tốc độ của Tử Long biến chậm, thân hình hắn nhoáng lên, cấp tốc chuyển tới phía sau Tử Long, như cùng xuất chiêu một lúc, Tử Long chuyển tay, hóa quyền thành chưởng vòng lại thân hình hắn, nhẹ nhàng vỗ vào đầu vai hắn, cười nói: “ Tiền bối, đa tạ.”

Trong lòng Nam Vinh Chinh vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới chiêu thức của mình có thể thay đổi lưu sướng như thế, thiên tài, thật sự là thiên tài, ngoại trừ hai chữ này cũng không biết dùng từ nào để hình dung, Y Thanh Dương thấy dáng vẻ hắn bật cười nói: “ Ta nói Nam Vinh Chinh, ngươi dạy cho hắn lúc nào, chúng ta thật không biết nha, không nghĩ tới ngươi còn biết ra tay trước.”

“ Hay hay, ta cũng muốn dạy hắn mấy chiêu, nhưng thấy ngươi dạy chiêu này lợi hại như thế cùng không muốn bêu xấu nữa, ha ha...” Đệ Ngũ Ngôn Phúc cùng chen lời trêu chọc.

Tuy rằng trong miệng hai người đều nói vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, thật sự không ngờ lực lĩnh ngộ của Tử Long cao tới như vậy, nếu như có thêm thời gian, tiền đồ sẽ không thể hạn lượng. Nếu bọn họ biết được Tử Long vẫn đang cố gắng áp chế không cho công lực đề thăng, thật đúng không biết bọn họ sẽ có biểu tình như thế nào. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Thiên tài.” Trầm ngâm nửa khắc Nam Vinh Chinh mới thốt lên một câu nói, trong ánh mắt cũng lóe ra quang mang dị dạng, nói tiếp: “ Ngọc Long, ta còn một việc muốn nhờ ngươi, giúp ta tìm đứa con tên Nam Vinh Ngọc, nếu nó đã có hậu nhân, vậy giúp ta chiếu cố bọn họ.”

Tử Long cười khẽ gật đầu, thầm nghĩ, lần này thật hay, đi đông phương đàn sơn chẳng những không giải quyết được chuyện của hai tộc, hiện tại còn thêm chuyện của hai người khác, thực sự là ông trời không cho ta được nhàn rỗi, hắn nhìn Đệ Ngũ Ngôn Phúc nói: “ Tiền bối, phiền ngài đưa ta ra ngoài.”

“ A ha, đâu được đâu được.”

“ Ách, thôi bỏ đi, để ta tự nghĩ biện pháp.”Tử Long đột nhiên nghĩ tới lúc mới tới, tình hình Đệ Ngũ Ngôn Phúc bị hấp thu tinh thần lực khi đưa hắn xuống, liền thu hồi lời nói của mình.

Lúc này Đệ Ngũ Ngôn Phúc cũng nhìn ba người Y Thanh Dương đang nghi hoặc, ngượng ngùng cười nói: “ Đúng vậy, ngươi cũng có thể tự rèn đúc chính mình, đừng luôn cái gì cũng phiền tới lão nhân gia, đi thôi, chúng ta đưa ngươi tới vách đá, nhìn xem ngươi làm sao đi xuống.” Nói xong liền bay lên không trung, Hỏa Vô Tình cũng dùng hỏa diễm bay lên, Tử Long cùng Y Thanh Dương và Nam Vinh Chinh chỉ có thể vận bộ pháp hướng vách đá chạy đi.

Đi qua con đường quen thuộc, chỉ chốc lát bọn họ đã tới dưới vách đá. Tử Long ngẩng đầu nhìn vách đá cao trăm trượng, ngưng thần trong hai mắt, nhất thời đôi mắt màu lam đậm chợt lóe, đã tìm được mấy điểm có thể bám tay, quay đầu lại nhìn hai lão nhân cáo biệt, hai chân dùng lực, nhảy lên hơn mười trượng cao, chụp lấy vách đá nhô ra, hai chân bám vào vách đá, ở trong nháy mắt lại lần nữa nhảy lên, thân thể mềm mại phóng lên cao, thân hình linh xảo tiếp tục bám vào vách đá, qua hơn mười lần rốt cục đã lên tới đỉnh, mà lúc này, Đệ Ngũ Ngôn Phúc cùng Hỏa Vô Tình cũng đang ở trên chờ hắn.

Đệ Ngũ Ngôn Phúc vừa thấy Tử Long nhảy lên tới, cười vỗ hắn một quyền nói: “ Hảo tiểu tử, còn không ai làm giống như ngươi vậy, thật không biết ngươi còn có năng lực gì, ngay cả lão nhân gia cũng bắt đầu bội phục ngươi đó.”

“ Tiền bối quá khen, ta chỉ là chút tài mọn, cũng không thể đi xuống, bây giờ thật không biết làm sao mới tốt.” Tử Long ngượng ngùng cười nói.

“ Ngươi yên tâm, lão nhân gia đã sớm nghĩ tới, ngươi cứ trực tiếp nhảy xuống, lúc sắp xuống đất, ta sẽ thi triển một phong hành thuật làm chậm lại tốc độ của ngươi, cũng phải té thôi, phong hành thuật cũng không thể duy trì thời gian quá lâu, cũng không hút đi bao nhiêu tinh thần lực của ta, yên tâm nhảy xuống đi.” Lão nhân vỗ vai Tử Long giống như đang khuyên hắn đi tự sát.

“ Vậy làm phiền tiền bối.” Tử Long cười nói.

“ Ngươi đừng lề mề nữa, một đại nam nhân, muốn nhảy thì nhảy nhanh, bằng không lão nhân gia đổi ý coi ngươi làm sao.” Đệ Ngũ Ngôn Phúc biết Tử Long thật sự phải đi, nhưng trong lòng lại có tình cảm lưu luyến không tha, chỉ có thể giục hắn nhanh rời khỏi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện