Trong lúc nhất thời bầu không khí trong phòng có vẻ có chút nặng nề, tuy rằng Hoa Nạp Đức giảng thuật cũng không có sự phập phồng kinh tâm động phách, thế nhưng bản thân những người lâm vào trong đó có thể nghĩ tới cái chết ly kỳ của mọi người khi không cách nào xuyên qua nơi đó. Mọi người trong phòng yên lặng dừng lại động tác, rơi vào trong trầm tư.
Biểu tình trên mặt mọi người không giống nhau, tuy rằng Bồ Thai Dũng Yến là một chấp pháp sư, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, nghe lời thuật của Hoa Nạp Đức thì nhớ tới đội hữu của mình từ trên cao rơi xuống óc văng tung tóe, nên thống khổ nhắm mắt lại. Mà Thác Bạt Quyền cũng chau mày thất thần, sắc mặt thật khó xem. Chỉ có Chuyên Tôn Tức Mặc vẫn dùng ánh mắt phẫn hận như trước nhìn chằm chằm Tử Long.
Lúc này Tử Long đang suy nghĩ lí do vì sao không có bất cứ loại vũ khí nào có thể xuyên qua vách đá kia, suy đoán có phải bên trong có bí mật gì mà không ai biết, có lẽ có trận pháp thiết trí bên trong đó cũng không chừng. Hắn cảm thấy rất tiếc hận đối với cái chết của đội hữu, nghĩ đến còn một đội không biết ra sao, có lẽ cũng đã tổn thất thảm trọng.
Hoa Nạp Đức nhìn thấy bầu không khí nặng nề, không khỏi hòa hoãn nói: “ Ngọc Long huynh, ngươi cũng kể lại xem tổ của ngươi như thế nào, thật muốn biết Ngọc Long huynh đã gặp phải chuyện gì mà biến thành hình dạng này, tạo hình mới này của ngươi thoạt nhìn...Ân...tương đương đặc biệt, còn khá hơn dáng vẻ quê mùa trước kia, ha hả...” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long không biết Hoa Nạp Đức đang vô ý hay cố ý ám chỉ gì với hắn, nhưng lúc này cũng chỉ giả vờ hồ đồ, hắn không thể kể lại chuyện bên trong Tường Vân cấm địa, vì vậy hắn cũng phá lên cười nói với Hoa Nạp Đức: “ Nga, phải, ha ha, ta cũng cho rằng như thế, xem ra cần phải bảo trì một chút, kỳ thật ta cũng không gặp phải thứ gì, chỉ là vài con quái thú, trên người chúng không biết có chất độc gì, sau khi bị nhiễm vài ngày, liền biến thành như vậy, may là ta có học chút y thuật, bằng không các ngươi đúng là không thấy được ta nữa.” Nói xong còn giả vờ sửa sang bộ dáng mới.
“ Nguyên lai là như vậy, thật không biết Ngọc Long huynh khôi phục như thế nào rồi, độc tố trên người còn không, không bằng ta thỉnh một dã liệu sư tới trị liệu cho huynh một chút.” Tuy rằng nghe Tử Long nói thật dễ dàng, thế nhưng quá trình dám chắc tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế, Hoa Nạp Đức đã xem hắn như huynh đệ, nghe được việc hắn trúng độc lập tức liền khẩn trương. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ A, không cần, không cần, chút vết thương nhỏ ấy cũng không có gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, mấy ngày nay bận rộn, ta còn thật chưa được ngủ qua một giấc ngon...” Tử Long thấy Hoa Nạp Đức khẩn trương như thế, trong lòng ấm áp, liền nói.
Hoa Nạp Đức cũng nghe ra ý tứ của Tử Long, liền hiểu ý cười cười: “ Thân thể Tử Long huynh không khỏe cần phải nghỉ ngơi nhiều, một hồi sau ta sẽ chuẩn bị tiệc tẩy trần cho ngươi, người đâu, đưa Ngọc Long tiên sinh tới phòng khách nghỉ ngơi.”
“ Không cần, tự chúng ta dẫn hắn đi thôi, không phiền tới Hoa tiên sinh nữa.” Lặc Nhĩ đứng lên nói, không chờ Hoa Nạp Đức nói chuyện liền đưa Tử Long đi ra nội sảnh. Lập tức nghe được Chuyên Tôn Tức Mặc hừ lạnh một tiếng, Tử Long mỉm cười cũng không để trong lòng, đi theo hai tỷ muội ra ngoài, hắn biết hai người nhất định có chuyện muốn nói với hắn.
Hai người dẫn Tử Long vào trong một căn phòng sạch sẽ, trong phòng hương thơm thoang thoảng, đều là màu hồng, màn tơ ngỗng màu hồng phấn lẫn vào những hoa văn mĩ lệ, trên vách tường trang trí tao nhã, không cần phải nói hắn biết đây là phòng của Lặc Cầm, cũng chỉ có tiểu nha đầu mới trang trí kiểu trẻ con như thế.
Vừa vào phòng hai người đẩy Tử Long ngồi lên giường, chia ra ngồi hai bên, Lặc Nhĩ quan tâm nói: “ Tử Long, rốt cục ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi làm chúng ta lo muốn chết, còn người từ trên bay xuống lại là ai? Vì sao hắn mạnh mẽ như thế, một động tác mà chúng ta đã không thể cử động, hắn làm gì ngươi?”
Nghe nàng nói một hơi không ngừng làm hắn cũng không biết nên nói thế nào, bèn mỉm cười: “ Nga, Đệ Ngũ tiền bối nói gì với các ngươi?”
“ Ngươi nói là người đó sao? Hắn nói chúng ta biết ngươi có chuyện phải làm, muốn chúng ta đi về trước, còn bảo chúng ta không được nói ra chuyện này, bằng không ngươi sẽ mất mạng, chúng ta sợ hắn đối với ngươi bất lợi, thế nhưng động thủ lại phát hiện đánh không lại hắn, chúng ta đợi ngươi suốt nhiều ngày vẫn không thấy về, không thể làm gì khác hơn là quay lại đây. Hoa Nạp Đức bọn họ đã về sớm hơn, chúng ta sợ ngươi gặp chuyện không may, nên không nói hắn nghe sự thật, chỉ là nói đi tới vách đá cao trăm trượng, Sở Sinh bọn họ tiêu hao tinh thần lực đưa ngươi đi tới nhưng chưa thấy ngươi về. Tỷ tỷ sốt ruột muốn chết, ngươi xem ngươi xem, bọn ta gầy thế này, còn ngươi? Rốt cục làm sao vậy? Nhưng nói thật, mái tóc đỏ với đôi mắt xanh đậm này thật sự rất mê người.” Lặc Cầm ở một bên xen lời nói.
Tử Long cười khổ, tiểu nha đầu này vẫn cứ như thế, hắn nhìn gương mặt tiều tụy của Lặc Nhĩ, tình cảm ấm áp tràn đầy trong lòng, ánh mắt của hắn làm nàng vui vẻ, hai gò má ửng đỏ cúi đầu nhẹ giọng nói: “ Ta không có gì đâu, ngươi nói chuyện của ngươi đi.”
Tử Long mỉm cười nói: “ Kỳ thật cũng không có
gì, người các ngươi nhìn thấy là người của Linh Phong tộc, hắn muốn ta hỗ trợ, làm sao lại hại ta. Về phần vì sao ta biến thành hình dạng này, thật là khó nói lắm, ta cũng không tìm được di chỉ, nơi đó chỉ là lao ngục của các cao thủ, bên trong toàn bộ đều là đế cấp cao thủ.”
Nghe đến đó cả hai nàng đều chấn động, điều này thật khó tin, tin tức quá mức kinh người, hai nàng không rõ vì sao nơi này lại biến thành lao ngục của đế cấp cao thủ? Tử Long rất hiểu phản ứng của hai nàng, bởi vì lúc hắn vừa biết cũng có phản ứng này, hắn ho nhẹ một chút, làm hai người tỉnh táo lại rồi nói tiếp: “ Nhưng họ có thuật lại, ở nơi sâu trong cấm địa đích xác có tồn tại mấy di chỉ, bên ngoài di chỉ là do ngàn vạn quái thú thủ hộ, cho dù những cao thủ bên trong hợp lực cũng không thể xuyên qua, cho nên ta về trước, Lặc Nhĩ, ngự thú sư có thể sai khiến những quái thú này không?”
“ Điều này, không có thử qua, ta không biết, nhưng ta có nắm chắc rất lớn, bởi vì ta còn vũ khí bí mật.” Lặc Nhĩ đã khôi phục bình tĩnh, thần bí nhìn Tử Long cười.
Tử Long nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, nhàn nhạt cười nói: “ Nga, vậy lần sau ta mang ngươi đi vào, nhìn xem có thành công hay không, nếu như có thể, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”
Lặc Nhĩ gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu, ngẩng đầu nói: “ Được rồi, Tử Long, trọng tộc có chuyện lớn xảy ra, Trục Dũng trưởng lão hắn có ý đồ phản loạn, muốn làm tộc trưởng, đã bị trưởng lão khác áp chế, nhưng hai người chúng ta phải trở lại chủ trì đại cuộc, nếu hiện tại ngươi an toàn về tới thì chúng ta phải đi thôi. Chuyện này không cần ngươi nhúng tay, ngươi chỉ lo giúp ta tìm kiếm tin tức quan hệ đến bổn tộc, ta sẽ mau chóng tìm lại ngươi.”
“ Thế nhưng hai người các ngươi...”
Lặc Nhĩ biết Tử Long lo lắng cho hai nàng, thoải mái nói: “ Ngươi cứ yên tâm đi, nói như thế nào ta cũng là thánh nữ trong tộc, chỉ cần ta trở lại sẽ không có vấn đề gì, mặt nạ thánh vương và thánh nữ có sự cảm ứng, đến lúc đó ta sẽ tìm ngươi sau, tất cả chính ngươi cẩn thận, chúng ta một lát sẽ xuất phát, đã dừng lại vài ngày rồi, thật không biết hiện tại trong tộc đã thế nào.”
“ Vậy được rồi, các ngươi cũng phải cẩn thận, ta sẽ tận lực đi tìm tin tức của bổn tộc.” Thấy hai nàng kiên trì, Tử Long cũng không nói thêm, cho dù hắn theo hai nàng trở lại cũng không thể giải quyết được gì, trái lại sẽ để cho Trục Dũng trưởng lão nắm được điểm yếu. Hơn nữa còn đang có rất nhiều nhiệm vụ trong người, thực sự không rảnh phân tâm, hai nàng quay về so ra còn an toàn hơn đi theo mình, đối mặt những nguy hiểm không biết trước, hắn không cách bảo chứng sự an toàn của người bên cạnh.
Lặc Nhĩ lưu luyến nhìn Tử Long, ôn nhu nói: “ Chúng ta đã thu thập xong, hiện tại trực tiếp đi, ngươi cũng không cần tiễn, ta trực tiếp dùng phượng hoàng của ta bay trở về phương bắc tuyết nguyên, yên tâm đi, ta sẽ trở về rất nhanh thôi.” Nói xong lôi kéo Lặc Cầm đi ra phía ngoài, Lặc Cầm quay đầu giảo hoạt nở nụ cười nói: “ Chúng ta đi đây, ngươi phải tự chiếu cố cho mình, còn có, ngàn vạn lần không được trêu chọc cô gái khác, bằng không chúng ta sẽ không tha cho ngươi...” Không đợi nàng nói xong, đã bị Lặc Nhĩ cắt lời, bị kéo đi nhanh. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tử Long bất đắc dĩ cười cười, hai nàng thật ôn nhu tinh nghịch làm trong lòng hắn thật ấm áp, chí ít cũng có người lo lắng cho mình, mà hai nàng cũng là người đáng giá cho mình bảo hộ, mặc kệ là thê tử hay bằng hữu, chí ít mình không cô độc. Tử Long không hề phát hiện, kỳ thật bất tri bất giác hắn đã bị sự ôn nhu của Lặc Nhĩ cùng sự hoạt bát của Lặc Cầm cải biến rất nhiều, chí ít ở trước mặt các nàng, Tử Long đã mở nội tâm, xem hai nàng là người đáng tin tưởng.
Đột nhiên nhớ tới một câu nói, đang ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi, hắn ngã ngửa người ra, nằm thẳng trên giường, chỉ còn lại một mình hắn, đợi hỏi a Đức về chuyện của Hỏa gia, còn bây giờ thì phải ngủ một giấc. Từ sau khi tiến nhập cấm địa, còn chưa ngủ ngon được một lần, Sinh Mệnh Nguyên Dịch giúp tinh thần hắn dư thừa, nhưng vẫn có cảm giác mỏi mệt buồn ngủ, lắc nhẹ đầu, không suy nghĩ thêm, chỉ chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Khi hắn lại mở mắt, sắc trời đã tối, hoạt động thân thể một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ngoài cửa là một hành lang lộ thiên. Tử Long nhìn lên màn đêm, ánh trăng sáng nhô cao, chiếu khu nhà ở mông lung, ban đêm tĩnh lặng làm tất cả thanh âm thật rõ ràng, tiếng chim gõ kiến khe khẽ trên cây, tiếng gió mát thổi qua tàng lá, tiểu động vật chạy nhảy bên ngoài...Hắn đang chìm đắm bên trong, chợt có tiếng bước chân rất nhỏ cắt đứt luồng ý nghĩ của hắn