Hắn quay đầu lại, nhìn hướng bóng tối nơi lối đi nhỏ ngoài phòng, tiếng bước chân dần dần đến gần, lộ ra thân ảnh của Hoa Nạp Đức. Hoa Nạp Đức nhìn thấy Tử Long đang đứng bên ngoài cửa, đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, làm toàn thân hắn như trầm tĩnh lại, hình như là nhận thức một người bằng hữu thân thiết đã lâu. Điều này làm cho hắn lại nhớ tới người bạn thân mất tích tại phương bắc tuyết sơn, cùng với lời nói: “ Ta sẽ trở về…” Nghĩ tới điều này trong lòng hắn lại buồn bã, cũng không biết đến khi nào mới nhìn thấy lão đại.
Tử Long thấy Hoa Nạp Đức đang nhìn mình sững sờ, biết trong lòng hắn đang nhớ tới tình bạn trước kia, sợ hắn nghĩ ra điều gì, liền nói: “ A Đức huynh…”
Lúc này Hoa Nạp Đức mới hoàn hồn, vội vã đi tới, nhẹ giọng nói: “ Ngọc Long huynh nghỉ ngơi đã khỏe, ta có chuẩn bị rượu và thức ăn sau hoa viên, hai chúng ta đối ẩm được chứ?”
“ Uống rượu ngắm hoa, hắc hắc, a Đức huynh thật là có ý thơ, được, chúng ta đi.” Tử Long giả vờ hào sảng ôm Hoa Nạp Đức đi ra sau hoa viên, trong lòng lại thầm nghĩ, a Đức a a Đức, không phải ta không muốn nhận thức cùng ngươi, chỉ là chuyện ta muốn làm thật sự nhiều lắm, hơn nữa cũng không biết khi nào sinh mệnh ta sẽ mất đi, nếu phải phân biệt, chỉ bằng không cần nhận nhau mới tốt hơn, ít nhất ở trong lòng của ngươi vẫn còn giữ được niềm hy vọng.
Hai người vừa đi vừa nói cười, đi tới hoa viên, bên trong không lớn lắm, nhưng hoa không ít, những loài hoa trong Hán Hoa đế quốc đều có thể nhìn thấy tại nơi này, hơn nữa không biết Hoa Nạp Đức dùng phương pháp gì, cho dù là buổi tối, những loài hoa vẫn nở thật tiên diễm, lúc nào cũng tỏa ra hương khí nhàn nhạt, làm lòng người hướng về. Một tòa thạch đình ưu nhã tọa lạc giữa hoa viên, bên trên còn điêu khắc rất nhiều hoa văn, bên trong đình có một chiếc bàn đá hình vuông, bày đầy món ngon, một bầu rượu, bốn chiếc ghế đá lót nệm dày đặt chung quanh.
Hai người ngồi đối diện, Hoa Nạp Đức cầm bầu rượu mở nắp, nhất thời một hương thơm phiêu tán ra, cho dù giữa trăm hoa nở rộ cũng không phủ lấp được hương thơm của rượu, hương khí thuần hậu làm thần tình Tử Long chấn động, trong mắt tinh quang chợt lóe, thốt ra: “ Quy Xà Linh, rượu ngon, dùng mật rắn trăm năm, da rắn tụ tập linh khí, dùng mai rùa của thiên niên lão quy pha chế. Loại phương pháp nhưỡng rượu này không những thất truyền đã lâu, mà tài liệu nhưỡng rượu cũng hiếm thấy, loại linh rượu này, uống lâu có thể cường thân kiện thể, càng làm thuận tâm phế, thông suốt khí huyết, có công hiệu duyên niên ích thọ, a Đức huynh từ đâu có được…” Nói tới đây hắn chợt nhớ tới thân phận của Hoa Nạp Đức, vương tử muốn có thứ gì đó không phải thật dễ dàng hay sao? Nhưng hắn không có chú ý tới lúc hắn thuộc như lòng bàn tay nói ra cách nhưỡng rượu cùng công hiệu, quang mang trong ánh mắt Hoa Nạp Đức lóe ra, trên mặt càng hiện lên biểu tình cực kỳ mừng rỡ.
“ A, đây là rượu được cất giữ đã lâu, mượn cuộc hội ngộ hôm nay, cố ý lấy ra cho Ngọc Long huynh bình phẩm.” Hoa Nạp Đức nói, đón lấy bầu rượu rót ra hai chén.
“ A Đức huynh thật sự sảng khoái, đã như vậy ta cũng không khách khí nữa, mời.” Tử Long cầm chén rượu chạm nhẹ vào chén Hoa Nạp Đức, ngửa đầu uống cạn, nhất thời một cỗ mát mẻ tinh khiết thơm ngon vào cổ họng, chậm rãi tiến nhập vào bụng, cảm giác vô cùng thoải mái, một tia thanh lương nhập tâm thần, quét sạch trọc khí, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác say mê, không chút cử động, tất cả như lọt vào khoảng không.
Thật lâu sau hắn mở mắt nhìn Hoa Nạp Đức.
Hoa Nạp Đức chỉ mỉm cười, thấy hắn mở mắt liền mở miệng nói: “ Ngọc Long huynh quả nhiên là hành gia phẩm rượu, xem ra rốt cục ta đã tìm đúng người, nhưng Ngọc Long huynh làm ta nhớ tới một người bạn tốt, hắn có tài giám định thưởng thức rượu không hề kém ngươi, nếu không phải tính cách của Ngọc Long huynh cùng người bạn của ta khác nhau quá nhiều, ta còn tưởng ngươi chính là hắn, nếu có cơ hội nhất định phải giới thiệu cho các ngươi quen nhau.”
“ Nga? Vậy thật tốt quá, có thể để a Đức huynh tán thưởng như vậy, ta còn thật muốn gặp được hắn, không biết người bạn tốt của ngươi đang ở nơi nào?” Tử Long nghe ra lời nói của Hoa Nạp Đức, hắn biết lời bình rượu vừa rồi của mình đã khiến cho Hoa Nạp Đức sinh nghi.
“ Ai, ta cũng không biết, có thể tại thiên nhai hải giác, hay là một địa phương nào đó trên đại lục…cũng có thể trước mắt…” Trong mắt hắn lóe sáng tia dị dạng chậm rãi nói.
“ Ha ha, a Đức huynh thật biết nói giỡn, nếu mời ta uống rượu ngon thế này, ta cũng không thể thất lễ, ta có hai bình rượu ngon, tuy rằng không bằng Quy Xà Linh, nhưng cũng rất thơm.” Nói xong Tử Long lấy ra một bình Bách Hoa Lộ của Y Thanh Dương đưa cho Hoa Nạp Đức.
“ Vậy đa tạ Ngọc Long huynh.” Hoa Nạp Đức mỉm cười tiếp nhận Bách Hoa Lộ.
“ Khách khí, nhưng ta có một việc cần a Đức huynh hỗ trợ?” Tử Long mượn cơ hội nói.
Hoa Nạp Đức vốn có ý nhân cơ hội nói chuyện phiêm để hỏi ra những việc mà Tử Long gặp gần đây, không nghĩ tới Tử Long lại có chuyện nhờ hắn giúp đỡ, thoáng ngẩn ra, vội vã nói: “ Ngọc Long huynh có việc cứ nói đừng ngại.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Ta nghĩ muốn hỏi a Đức huynh có biết gia tộc họ Hỏa trên Tường Vân đại lục hay không?” Tử Long cầm chén rượu, thản nhiên hỏi.
“ Nga? Không biết Ngọc Long huynh muốn tìm Hỏa gia để làm gì?” Hoa Nạp Đức vừa nghe nhắc đến Hỏa gia cũng không khỏi nhíu mày hỏi.
“ Ta cũng chỉ được người nhờ vả, muốn mang một ít đồ vật cho họ, thế nào? A Đức huynh biết Hỏa gia?” Tử Long thấy phản ứng của Hoa Nạp Đức liền biết hắn hiểu về Hỏa gia không ít,
nhưng hình như có chút cảm giác địch ý.
“ Đích xác, ta biết có một Hỏa gia, không biết có phải là nơi Ngọc Long huynh muốn tìm hay không. Hiện tại Khải Minh đế quốc dựa vào Hỏa gia mà tồn tại, thực lực của đế quốc không mạnh, thế nhưng toàn bộ gia tộc Hỏa gia đều là hỏa tinh hoa khống tố sư, năng lực khống chế hỏa tinh hoa không ai có thể so sánh, Khải Minh đế quốc cũng nhờ vậy mà có thể đứng vững bước chân trên Tường Vân đại lục, vì thế địa vị của Hỏa gia gia chủ không tầm thường, cho dù vương thất của Khải Minh đế quốc cũng không dám ở ngay trước mặt hắn lớn tiếng nói chuyện.” Hoa Nạp Đức thoáng suy nghĩ một chút mới đem lời thật nói với Tử Long.
“ Nga, thì ra là thế, thật không nghĩ tới thế lực của Hỏa gia lại to lớn như vậy, có khả năng phụ tá cho cả một quốc gia, nhưng ta cũng không xác định đó có phải là Hỏa gia mà ta muốn tìm hay không, ta còn dự định đi nhìn xem.” Tử Long chú ý sắc mặt Hoa Nạp Đức rõ ràng có chút không vui, liền hiểu hắn muốn mời chào mình góp sức cho Hán Hoa đế quốc, lo lắng mình đi tới Khải Minh đế quốc sẽ đổi ý làm việc cho họ. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long xòe tay ra, mỉm cười nói: “ A Đức huynh, ta là một người thích nhàn tản, rất không thích bị ràng buộc, con người của ta cũng không có ham mê gì, cũng không thích tiền bạc, cho nên…” Lời này của Tử Long nói ra đã rất rõ ràng, Hoa Nạp Đức đương nhiên nghe hiểu được, vô luận là Hán Hoa đế quốc hay Khải Minh đế quốc đều không thể lưu được hắn, Hoa Nạp Đức xấu hổ cười cười, giơ chén rượu lên nói: “ Ngọc Long huynh hiểu lầm rồi, vốn ta nghĩ khoản đãi huynh một chút, nhưng nếu huynh có ý muốn đi tới Khải Minh đế quốc, ngày mai ta sẽ chuẩn bị hành trình cho huynh, chỉ cần huynh đừng quên ta là được, nào, chúng ta cụng ly.”
“ Làm sao chứ, nếu ngày nào đó ta không nên an thân, ta còn muốn đến chỗ a Đức huynh tìm rượu ngon mà uống đây.” Tử Long nâng chén rượu cụng chén của hắn ngửa đầu uống cạn.
“ Ha ha…Không thành vấn đề, rượu ngon ở đây luôn sẽ chuẩn bị cho huynh, huynh đệ cứ đến bất cứ lúc nào, hay muốn mang theo ta cũng không chú ý.” Hoa Nạp Đức biết nếu đã không lưu được Tử Long, nhưng cũng không muốn mất đi vị bằng hữu này, liền hào sảng cùng hắn đối ẩm vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Tử Long đã thức dậy đi ra ngoài phòng hít thở không khí tươi mát, lẳng lặng chờ đợi Hoa Nạp Đức đến. Rất nhanh, một thị vệ đi thẳng đến trước mặt Tử Long thi lễ nói: “ Ngọc Long tiên sinh, hôm nay công tử nhà ta có việc không thể đến được, dặn tiểu nhân đến nhắn tin, mong tiên sinh bao dung. Đã chuẩn bị xong Phong Năng xa cho tiên sinh, ngay ngoài cửa, tiên sinh có thể đi bất cứ lúc nào.”
“ Tốt, trở lại nói với công tử ngươi, ta sẽ trở về, bảo hắn ta trở về sẽ tiếp tục uống rượu với hắn, ha ha.” Tử Long cười vang nói, liền hướng bên ngoài đi tới.
Tử Long bảo thị vệ quay về, một mình ngồi trên Phong Năng xa hướng Khải Minh đế quốc chạy đi, Hoa Nạp Đức chuẩn bị xe cho hắn thật xa hoa, bên trong thứ gì cũng đầy đủ, vô luận đồ dùng sinh hoạt hay thức ăn rượu ngon đều có, thậm chí còn có cả tinh tạp thông dụng trên đại lục, số lượng kim tệ bên trong khẳng định là không ít. Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi Hán Hoa đế quốc, đương nhiên ngoại trừ Ngự Thú tộc.
Trên đường thật bình an, trải qua vài tòa thành thị, Tử Long cũng không dừng lại, đều ăn ngủ trên xe. Vài ngày trôi qua, hắn đi tới Thuận Phong sơn, chỉ cần qua khỏi ngọn núi này là đã đi tới chỗ giao giới giữa Hán Hoa đế quốc và Khải Minh đế quốc, phong cảnh trong núi cũng không tệ, có vài phần tương tự như Lộc Linh sơn, điều này làm cho Tử Long chậm hơn hành trình, vừa đi vừa dừng, để nhớ lại những tháng ngày xưa kia.
Trên đỉnh Thuận Phong sơn là một mảnh đất hình nhiều cạnh, như bị gió thổi bằng, cây cỏ thưa thớt, dáng núi hơi nghiêng về phía Hán Hoa đế quốc, sườn núi trải dài một mảnh rừng rậm rộng lớn. Phong Năng xa bình ổn lướt qua ngọn núi cao hướng chân núi chạy xuống, cho dù là đường núi xóc nảy, nhưng ngồi trong xe cảm giác cũng rất thư thích, ngay khi Tử Long còn đang ngắm cảnh thì đột nhiên Phong Năng xa ngừng lại. Đây rõ ràng là do phía trước có người cản trở đầu xe, Phong Năng xa có ưu điểm rất tốt, có thể cảm ứng được phía trước có người hoạt động hay không, nếu có người sẽ tự động dừng lại, nhường cho người phía trước đi qua. Tử Long cũng không để ý tới, nghĩ rằng chỉ là người qua đường, thế nhưng một thanh âm vang lên trước xe: “ Đường này là ta mở, cây là ta trồng, muốn đi qua đường này, lưu lại tiền mãi lộ.”
Tử Long nhất thời không biết nói gì, lời dạo đầu cũ kỹ như thế mà bây giờ còn có cường đạo sử dụng, thật đúng là buồn cười, cũng không biết là cường đạo nào đui mù dám đi cướp đoạt Phong Năng xa, loại xe này tượng trưng cho thân phận cùng địa vị, người thường căn bản là không thể dùng nổi, hơn nữa người có tiền có thể lúc ra ngoài sẽ mang theo thị vệ, vì thế Tử Long đi trên đường không gặp qua cường đạo, mà cho dù có đụng phải, thấy Phong Năng xa cũng tránh xa xa, làm gì còn dám cướp, hiển nhiên hiện tại gặp phải một tên không sợ chết