Ám Sư Thần Thoại

Tư Không Thế Gia Khiêu Chiến


trước sau

Hỏa Chính Thiên hưng phấn nhìn Tử Long đã an toàn trở về nói: “ Ngọc Long tiên sinh quả nhiên là siêu nhân, không ngờ lại lấy được Thiên Hỏa tộc điển. Núi lửa đã phun, tiên sinh nên rời xa nơi này một chút.”

Tử Long gật đầu, lôi kéo Dương Hán Sâm đang đứng sững sờ nhìn diễm ưng, rất nhanh lui ra sau mấy trăm thước mới dừng lại, hắn muốn nhìn xem đám người Hỏa Chính Thiên làm sao ứng phó với việc núi lửa phun tràn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Không bao lâu, dung nham phún ra, gặp phải không khí bên ngoài liền biến thành màu đỏ thẫm. Chỉ thấy Hỏa Chính Thiên mang theo hơn mười khống tố sư hai tay không ngừng biến ảo thủ thế, trong miệng đồng loạt hét lớn: “ Cố Viêm Thuật.” Chỉ thấy một đoàn hồng quang hướng dung nham phía trước phủ tới, dung nham bị hồng quang bao trùm lập tức đình chỉ lưu động, biến thành nham thạch tản ra nhiệt lượng màu đỏ sẫm. Tuy rằng dung nham đã bị cố định, nhưng dung nham phía sau vẫn không ngừng tuôn ra, hồng quang không ngừng ập tới, lại tiếp tục cố định lại làn sóng dung nham tuôn ra. Cứ như vậy, trước mặt Hỏa Chính Thiên bọn họ nham thạch càng tích càng cao, rất nhanh cũng đã chặn được tốc độ dòng chảy dung nham, nhưng bọn họ cũng không dám thả lỏng, vẫn tiếp tục thi triển Cố Viêm Thuật không ngừng.

Sắc trời từ từ lờ mờ xuống, ánh trăng còn chưa lên, mà hỏa sơn cũng hồng quang tận trời, bầu trời bị nhuộm thành một màu hồng đỏ rực như bị hỏa thiêu. Dung nham bên trong hỏa sơn vẫn không ngừng tuôn ra, nhưng cũng đã rất chậm, mà Cố Viêm Thuật của đám người Hỏa Chính Thiên đã hình thành một tầng tường nham thạch cao tới mấy thước, từ dung nham tràn lên, bức tường cũng không ngừng tăng cao, hình thành một đạo cảnh quan, như một chiếc đèn lồng xếp màu hồng mĩ lệ.

Không lâu sau, bên trong miệng núi lửa cũng không còn dung nham tuôn ra, nhưng dung nham bị cố hóa cũng cần tới mấy tháng mới hoàn toàn đông cứng, mà lần này sau khi hỏa sơn phun trào, khả năng trong vài chục năm tới cũng sẽ không tiếp tục phun ra nữa. Đợi thêm một thời gian, nhìn thấy không còn xuất hiện dị trạng gì, tất cả mọi người cùng thở ra. Hỏa Chính Thiên ngừng phát Cố Viêm Thuật, lau vùng trán cũng đã không còn bao nhiêu mồ hôi, mang theo hơn mười khống tố sư đã kiệt sức hướng Tử Long đi tới.

Hỏa Chính Thiên hữu khí vô lực tới trước người Tử Long, nói: “ Lần này vào hỏa sơn đúng là hung hiểm phi thường, tiên sinh nhất định cũng đã mệt, có gì muốn nói, chúng ta về rồi hãy nói.”

Tử Long khẽ gật đầu, cùng đoàn người Hỏa Chính Thiên xuống núi, về tới đại viện Hỏa gia. Hỏa Chính Thiên phân phó người đưa Tử Long và Dương Hán Sâm về nghỉ ngơi, còn hắn trở về phòng nghỉ. Lúc này Hỏa Dĩnh Đông ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, còn chưa kịp chào hỏi Tử Long đã được người hầu dìu trở về phòng. Người hầu đưa hai người Tử Long đi tới hậu điện của Chính Xan điện, chỉ thấy ở đây đã được chuẩn bị hai gian phòng. Hỏa Dĩnh Đông đã xem câu nói của Dương Hán Sâm là thật tình, nên chuẩn bị sẵn. Tử Long đi vào phòng, Dương Hán Sâm cũng đi theo vào.

Con mắt Dương Hán Sâm thủy chung không rời khỏi diễm ưng trên vai Tử Long, nhẹ cau mày nói: “ Đại ca, con quạ đen này ngươi tìm ở đâu ra, nhỏ như vậy sao có thể đem ngươi bay đi, thật là kỳ quái.”

Diễm ưng nghe hắn vừa nói như thế, nhất thời hai cánh vỗ mạnh, hung hăng nhìn hắn, hình như chỉ cần hắn nói thêm câu nữa sẽ lập tức công kích ngay. Nhưng Dương Hán Sâm cũng không để ý, chỉ đưa tay định vuốt ve diễm ưng, Tử Long vội vàng ngăn trở hắn, trong lòng buồn cười, đại danh đỉnh đỉnh Hắc Vũ Diễm Ưng lại bị gọi là quạ đen, cũng khó trách nó lại có địch ý với Dương Hán Sâm, không khỏi nói: “ Đây không phải quạ đen, ngươi nghe nói qua diễm ưng không?”

“ Đương nhiên, có người nói diễm ưng là do hỏa diễm dung hợp thiên địa linh khí biến thành, thiện sử hỏa diễm, sinh tồn tại nơi nóng cháy, trời sinh tính hung mãnh, sống lẻ loi, không có đồng bạn hoặc là loài chim nào làm bạn. Lẽ nào con quạ này là diễm ưng, đại ca, ngươi đừng nói đùa, diễm ưng toàn thân đều là hỏa diễm hồng sắc, con vật nhỏ này làm gì giống diễm ưng? Đại ca thật là biết nói giỡn.” Dương Hán Sâm không hề lưu ý đến sự thị uy của diễm ưng, trong giọng nói tràn ngập vẻ không tin.

“ Không sai. Đây cũng không phải diễm ưng phổ thông, nó chính là vương giả của loài diễm ưng, không, hiện tại phải gọi là đế giả - Hắc Vũ Diễm Ưng, không biết cái tên này ngươi có nghe qua chưa?” Tử Long nhìn Hắc Vũ Diễm Ưng mỉm cười nói.

“ Cái gì? Nó là địa ngục trừng phạt giả? Vậy thì càng khoa trương, đừng cho là ta ngốc nên cái gì cũng không hiểu, xem con quạ đen là thần điểu. Thiết, ta muốn đi ăn cơm, bọn họ có lẽ đã chuẩn bị xong rồi.” Vẻ mặt Dương Hán Sâm xem thường nhìn diễm ưng, nói xong liền xoay người rời đi.

Hắc Vũ nghe hiểu lời của Dương Hán Sâm, phẫn nộ vỗ cánh, nhưng vì Tử Long ngăn cản, chỉ có thể oán hận nhìn bóng lưng Dương Hán Sâm rời đi hộc ra một ngụm hắc khí, Tử Long bất đắc dĩ lắc đầu, vuốt ve diễm ưng nhẹ nhàng nói: “ Sau này gọi ngươi là Hắc Vũ, đó là bằng hữu của ta, hắn vẫn luôn như thế, cho nên ngươi cũng không cần tức giận, không nên để ý tới hắn, cũng ngàn vạn lần không nên công kích hắn, người bình thường không chống nổi hắc viêm của ngươi đâu.”

Hắc Vũ linh thông nhân tính liền gật đầu, hình dáng này không khỏi làm Tử
Long lại nhớ đến Ba Ba. Không biết hiện tại nó đã như thế nào, a Đức về tới Hán Nạp thành, không biết có mang nó theo không, thật là có chút nhớ nó.

Đặt Hắc Vũ lên giường, Tử Long lấy ra Thiên Hỏa tộc điển, Ngự Thú tộc điển cùng Linh Phong tộc điển. Ba bộ tộc điển có bề ngoài tương tự, đều như một chiếc hộp không kẽ nứt. Nghe ý tứ của Hỏa Chính Thiên, hắn chưa từng nhìn thấy qua Thiên Hỏa tộc điển, nên phương pháp mở ra chưa chắc hắn sẽ biết, xem ra chỉ đành phải đợi, có thể ở trong tình huống nào đó vô tình mở được ra.

Lại xem kỹ một chút thân thể của chính mình, nguyên lai tử sắc thần long ở ngay ngực bây giờ lại thêm một tầng màu đỏ, ngoài ra cũng không có gì khác lúc trước. Tiểu long màu đỏ giống như chưa từng xuất hiện, không có chút phản ứng gì, không giống như tiểu long tinh thần thể của Ngự Thú tộc, có thể giao lưu lẫn nhau. Tử Long khẽ thở dài, không biết khi nào mới có thể cởi ra những mê đề này, nhưng trước tiên phải lo vấn đề của thân thể, Mộc Dịch gia rốt cục có khả năng giải trừ ám sư hạn chế hay không, nếu như thật sự không giải được, thì phải đi tới chỗ cực nam tìm Ám Nhận, để xem ám sư có cơ hội trở lại nhân thế hay không. Nghĩ nghĩ một chốc Tử Long bắt đầu ngủ thiếp đi, mà Hắc Vũ lại trừng lớn mắt quan sát bốn phía, giống như đang canh gác cho hắn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Ngày kế tiếp Tử Long rời giường rất sớm, ra khỏi phòng đi tới tiền điện, nhìn thấy tràng diện làm hắn dở khóc dở cười. Trong miệng Dương Hán Sâm còn ngậm một đoạn xương ngồi ở ngay bàn ăn mà ngủ, miệng thỉnh thoảng còn chem chép như đang ăn, bên dưới còn lưu lại một bãi nước miếng. Hắc Vũ đậu trên vai Tử Long nhìn thấy cảnh này không khỏi xoay đầu ưng sang nơi khác, hình như cho rằng Dương Hán Sâm làm cho nó cảm thấy rất mất mặt.

Tử Long nhìn thấy mấy người hầu vẻ mặt uể oải đứng hầu một bên, không khỏi thương hại nói: “ Các ngươi về nghỉ ngơi đi, đã mệt mỏi cả buổi tối, không cần để ý hắn.”

Mấy hạ nhân cảm kích nhìn Tử Long, thi lễ liền cáo lui, xem ra bọn họ đã bị Dương Hán Sâm dằn vặt đến khổ. Khi mấy hạ nhân vừa rời khỏi, một gã thị vệ đã đi đến, nhìn thấy Tử Long liền cung kính nói: “ Ngọc Long tiên sinh, gia chủ thỉnh ngài đến chính điện một lát, có chuyện quan trọng cần nói.”

Tử Long biết Hỏa Chính Thiên là vì Thiên Hỏa tộc điển, là thánh vật không được nhìn thấy trong suốt sáu ngàn năm, hiện tại lại nằm trên người hắn, khó trách Hỏa Chính Thiên lại gấp như vậy. Hắn khẽ gật đầu, quay lại nhìn Dương Hán Sâm còn đang ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu theo thị vệ đi tới hướng chính điện.

Tử Long đi ra khỏi Chính Xan điện nhất thời cảm nhận được bầu không khí không tầm thường, toàn bộ đại viện Hỏa gia đều có thị vệ tuần tra, vài tên khống tố sư cũng cuống quýt hướng chính điện chạy đi, toàn bộ tràng cảnh tràn ngập áp lực khẩn trương, điều này làm cho hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi: “ Chuyện gì vậy, đồng sự xảy ra chuyện gì sao?”

“ Cái này…tiên sinh gặp gia chủ sẽ biết, tiểu nhân không tiện nhiều lời.” Thị vệ kia biến sắc nhẹ giọng nói.

Tử Long thông cảm gật đầu, nhanh chân hướng chính điện đi tới. Đi tới chính điện, chỉ thấy Hỏa Chính Thiên đang ngồi trên ghế tận cùng bên trong, bốn phía đứng đầy người, Hỏa Dĩnh Đông cũng ở trong đó, thế nhưng trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ lo lắng, làm trong lòng Tử Long thật nghi hoặc, không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, làm Hỏa gia lại khẩn trương như vậy.

Hỏa Chính Thiên vừa nhìn thấy Tử Long giống như nhìn thấy cứu tinh, không hề để ý tới mọi người, liền mời hắn vào nội sảnh, Hỏa Dĩnh Đông cũng đi theo sát. Ba người vào nội sảnh, Hỏa Chính Thiên sắc mặt lập tức âm trầm xuống tới: “ Ngọc Long tiên sinh, ngài cũng biết, Đế gia cùng Tư Không thế gia liên hợp, hiện tại bọn họ lấy danh nghĩa Tư Không gia đưa thư khiêu chiến, nói lánh đời gia tộc muốn đi ra lịch lãm cùng luận bàn với Hỏa gia một chút, hiện tại chúng ta chẳng biết nên làm sao cho phải…”

Không đợi Hỏa Chính Thiên nói xong, Tử Long cau mày cắt đứt lời hắn: “ Hỏa gia chủ, cao thủ Hỏa gia hẳn là có rất nhiều, vì sao lại cố kỵ sự khiêu chiến của bọn họ như vậy?”

Hỏa Chính Thiên thở dài một hơi nói: “ Tiên sinh có điều chẳng biết, Hỏa gia phân cao thủ đi khắp đế quốc làm việc, mà những cao thủ còn trong nhà vì ngày hôm qua áp chế hỏa sơn phun trào cũng cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, hiện tại chỉ còn lại mười mấy người có cấp bậc nhất lưu, nhưng nếu Tư Không thế gia dám công khai hạ chiến thư, thì người ra trận khẳng định không phải tầm thường, lúc này...Hỏa gia ta thật sự là khó làm a.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện