Ám Sư Thần Thoại

Bạch Cung


trước sau

Tử Long cau mày, nhìn những thị vệ đang bận rộn phòng ngự bên ngoài, cảm giác chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy: “ Nếu là khiêu chiến, ta nghĩ bọn họ không có khả năng đến tập kích Hỏa gia đại viện, nhưng hiện tại các thị vệ...”

Hỏa Chính Thiên nhìn theo ánh mắt Tử Long, trầm giọng nói: “ Trong thư khiêu chiến bọn họ có nhắc tới, nếu Hỏa gia không tiếp nhận khiêu chiến, sẽ đến nhà bái phỏng, cho nên phải đề phòng thôi.”

Tử Long ra vẻ hiểu được cách làm của bọn họ, nói tiếp: “ Hỏa gia chủ muốn ta làm gì đây?”

Hỏa Chính Thiên nhìn đôi mắt màu lam đậm của Tử Long, chậm rãi nói: “ Ta nghĩ nhờ tiên sinh thay mặt Hỏa gia xuất chiến. Hơn nữa lần này bọn họ khởi sự khiêu chiến nhất định đã sớm có dự mưu, muốn mượn cơ hội thực lực vừa giảm sút sau khi áp chế hỏa sơn của Hỏa gia để khiêu chiến, nếu Hỏa gia chúng ta thất bại, danh vọng của Hỏa gia nhất định sẽ bị suy yếu trong Khải Minh đế quốc. Lúc đó bọn họ có thể danh chính ngôn thuận thay thế địa vị của Hỏa gia tại Khải Minh đế quốc. Cho nên, cuộc chiến này chỉ có thể thắng, không thể bại, không biết tiên sinh có thể giúp Hỏa gia một lần này không?”

Tử Long nhè nhẹ nhu nhu đôi mắt, trong lòng thực bất đắc dĩ, không ngờ chỉ một câu nói của Hỏa Vô Tình làm cho hắn rơi vào hoàn cảnh rắc rối này. Không giúp, nhưng chuyện đã hứa với Hỏa Vô Tình càng không thể đổi ý. Nếu giúp, bản thân mình không thể vận dụng nguyên linh, thực lực không bằng trước kia, không biết trong quá trình chiến đấu sẽ ra sao. Thực sự tiến lui đều khó, thế nhưng bất đắc dĩ chính là cũng chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai. Hắn chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói: “ Không thành vấn đề, nhưng trong cuộc chiến sẽ có nhiều chuyện ngoài ý muốn, ta không dám bảo chứng sẽ không thất bại.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Hỏa Chính Thiên thấy Tử Long đã đáp ứng ứng chiến, không khỏi mừng rỡ nói: “ Ta biết, nhưng ta tin tưởng thực lực của tiên sinh, thế nhưng còn một chuyện, không biết tiên sinh có thể đáp ứng hay không?”

“ Mời Hỏa gia chủ cứ nói.” Tử Long cúi đầu nhẹ giọng nói, nếu chuyện ứng chiến cũng đã đáp ứng, Hỏa Chính Thiên chắc cũng không còn yêu cầu gì quá đáng.

“ Lần này tiên sinh đại biểu cho Hỏa gia xuất chiến, cho nên cần phải mang danh của Hỏa gia, mà đại danh hoàng kim diện của ngài lan xa, cho nên ta mong muốn khi ngài ứng chiến có thể tháo mặt nạ, không biết...” Hỏa Chính Thiên vẫn chú ý thần tình của Tử Long, thật cẩn thận nói, kỳ thật hắn cũng biết Tử Long chưa từng tháo mặt nạ xuống, yêu cầu này thực sự cũng quá miễn cưỡng, nhưng vì Hỏa gia cũng chỉ đành làm như vậy.

Tử Long nghe được Hỏa Chính Thiên nói thì thở dài một hơi, nếu hiện tại tướng mạo của mình đã khác hẳn ngày trước, tin tưởng cũng không ai nhận ra được nữa, thì tháo mặt nạ cũng không ngại gì. Chỉ là hoàng kim diện ba chữ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã truyền tới đây, xem ra danh đầu của Chuyên Tôn Tức Mặc cũng không nhỏ, mặt nạ này sợ rằng về sau cũng không thể mang theo, nhưng công năng cải biến tướng mạo vẫn còn có thể dùng một lần, hắn nhẹ nhàng vươn tay phải chậm rãi đặt lên trên mặt nạ.

Hỏa gia phụ tử lẳng lặng chờ đợi, muốn nhìn xem vị nam tử trong lời tiên đoán rốt cục có hình dáng như thế nào, vì sao vẫn luôn luôn mang mặt nạ, dung mạo thế nào, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn Tử Long, hô hấp cũng dần chậm lại. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Rốt cục, Tử Long tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt với đường nét phân minh hiện ra ngay trước mặt Hỏa gia phụ tử, mái tóc đỏ, lông mày trắng, đôi mắt xanh đậm, còn có đôi mắt hiện rõ vẻ thâm thúy, cho dù là nam nhân cũng phải bị trầm mê. Khí chất trên người hắn không biết làm sao để hình dung, làm cho người ta không nói đẽo gọt ra, khó thể nói rõ, thân thể thon dài, phối hợp với Lam Linh chiến bào, quả thực là hoàn mỹ, khi nhìn thấy rõ, cả hai cha con đều kinh ngạc, không thể nghi ngờ trải qua vài lần tinh hoa nguyên tố túy luyện khí chất trên người hắn đã hoàn toàn cải biến.

Qua thật lâu, Hỏa Chính Thiên tỉnh táo lại, trong lòng cũng khôi phục, thực lực cường đại, bề ngoài anh tuấn, còn có khí chất u buồn, cũng chỉ có nam tử như vậy mới xưng với lời tiên đoán của các bậc tiền bối.

Tử Long đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa sổ, nhìn ngọn núi cao xa xa, nhẹ giọng hỏi: “ Chiến đấu lúc nào bắt đầu? Có bao nhiêu quy tắc, bao nhiêu người tham gia? Ở địa phương nào?”

“ Ngày mốt trong Minh Diệu thành, tam trận thắng hai, mỗi bên ra ba người, không có quy tắc gì đặc biệt, song phương chiến đấu chỉ cần có một bên chết trận, đầu hàng hoặc bỏ quyền, thì bị phán định không thể tái chiến, chiến đấu sẽ kết thúc. Đế gia đã công khai hóa trận chiến này, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến xem.” Hỏa Chính Thiên nhìn bóng lưng Tử Long trầm giọng nói.

Suy nghĩ một lúc, Tử Long không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng chợt tươi cười, xoay người lại nói: “ Tốt lắm, cho Dương Hán Sâm một danh ngạch, còn một người do Hỏa gia chọn lựa đi.”

Hỏa Chính Thiên cũng không nghĩ Tử Long muốn Dương Hán Sâm xuất thủ, tuy rằng hắn không biết Dương Hán Sâm có thực lực thế nào, nhưng nếu là Tử Long yêu cầu, thì phải theo an bài của hắn mà làm, nhìn Hỏa Dĩnh Đông, nói: “ Tốt, vậy người còn lại do Dĩnh Đông ra đấu.”

Tử Long nhìn Hỏa Dĩnh Đông, chỉ thấy hắn cúi đầu không biết suy nghĩ gì, một lát sau ngẩng lên nhìn Tử Long, lại nhìn phụ thân nói: “ Phụ thân yên tâm, Dĩnh Đông sẽ không làm cho Hỏa gia mất mặt.”

Hỏa Chính Thiên vui mừng gật đầu, nói: “ Tốt, Dĩnh Đông, một hồi cha đưa bản ghi chép do tiên sinh mang tới cho con xem, mong con có một chút tâm đắc, thời gian ra đấu cũng có được phần nắm chắc.”

Hỏa Dĩnh Đông vừa nghe, nhất thời liền hưng phấn, đó là kinh nghiệm mấy trăm năm của đế cấp cao thủ, hắn tin tưởng cho dù chỉ nhìn xem thôi cũng được ích lợi không ít, ngẫm lại liền vui vẻ, Hỏa gia đã suốt mấy trăm năm không có ai đột phá giới hạn vương cấp, mà hôm nay có được bản ghi chép của Hỏa Vô Tình, thực lực của Hỏa gia chắc chắn phải cao hơn một tầng.

Tử Long vỗ vỗ Hắc Vũ trên vai, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, nói: “ Hỏa gia chủ, không biết lúc chiến đấu ta có thể mang theo nó không?”

“ Cái này...có thể xem như sủng vật là được, nhưng ta muốn hỏi tiên sinh, con quạ đen này từ đâu tới? Nó có thể chiến đấu sao?” Ngày hôm qua Hỏa Chính Thiên cũng nhìn thấy diễm ưng mang theo Tử Long bay ra khỏi miệng núi lửa, bởi vì thời gian khẩn trương mà chưa kịp hỏi, mà nay vì lo lắng chuyện khiêu chiến của Tư Không gia nên cũng không chú ý, hiện tại tất cả đều an bài xong, mới nhớ tới sự tồn tại của nó, có chút hiếu kỳ hướng Tử Long hỏi.

Hắc Vũ vừa nghe hắn hỏi, có chút mất hứng quay đầu đi, đã có tiền lệ của Dương Hán Sâm, nó cũng không muốn tính toán với những người này, nhưng chỉ là không thích nghe người khác gọi nó là quạ đen, nói như thế nào nó cũng đường đường là Hắc Vũ Diễm Ưng, nhưng cũng phải cấp chút mặt mũi cho Tử Long. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tử Long nhìn thoáng qua Hắc Vũ đang nghiêng đầu không vui, cười cười nói: “ Hỏa gia chủ ngàn vạn lần đừng xem thường Hắc Vũ, ngày hôm qua ta phải nhờ nó mới có thể lấy được Thiên Hỏa tộc điển, nó còn lợi hại hơn cả một cường giả, ta nghĩ mặc dù là gia chủ cũng không phải là đối thủ của nó.”

Hỏa Chính Thiên vừa nghe Tử Long nói vậy thì thoáng tức giận chau mày nói: “ Không biết con quạ đen này của tiên sinh có bản lĩnh gì, có thể so sánh với cường giả, chẳng lẽ nó là thượng cổ thần nha(quạ), nhưng trong sử ký, thần nha làm sao có thể so sánh với cường giả nhân loại?”

Tử Long nhàn nhạt cười: “ Hỏa gia chủ, ngươi từng nghe nói qua Hắc Vũ Diễm Ưng?”

Vừa nghe Tử Long nói Hỏa Chính Thiên nhất thời đứng bật lên, có chút kích động nhìn Hắc Vũ, nói: “ Cái gì? Ngươi là nói nó chính là “ địa ngục trừng phạt giả” Hắc Vũ Diễm Ưng? Thảo nào, thảo nào tiên sinh tự tin như vậy, dù là thiên hạ cường giả cũng chưa chắc so được với nó, ta đương nhiên mặc cảm, thật không nghĩ tới, lúc ta còn sống lại có thể nhìn thấy được thần điểu, thực sự là tam sinh hữu hạnh.”

Hắc Vũ nghe Hỏa Chính Thiên khen ngợi, ngẩng cao đầu chim ưng, xem thường nhìn Hỏa Chính Thiên, ý bảo, vừa rồi còn gọi ta là quạ đen, hiện tại thế nào vừa nghe đại danh của ta thì sắc mặt lại thay đổi như vậy.

“ Phụ thân, cái gì là “ địa ngục trừng phạt giả” Hắc Vũ Diễm Ưng? Sao con không có nghe nói qua.” Hỏa Dĩnh Đông thấy phụ thân kinh ngạc như vậy, thần tình hiếu ký nhìn Hắc Vũ hỏi.

Ánh mắt Hỏa Chính Thiên không rời khỏi Hắc Vũ, nghe câu hỏi của con trai trầm giọng nói: “ Có người nói Hắc Vũ Diễm Ưng là sứ giả do trên trời phái tới, đối hết thảy tà ác của thế gian tiến hành nghiêm phạt, nó sinh trong địa hỏa, hàm chứa thiên địa tinh hoa, có thể phân biệt thiện ác, người ác sẽ bị hắc viêm đốt cháy sống không bằng chết, có được danh xưng “ địa ngục trừng phạt giả”, nhưng đó chỉ là thần điểu trong truyền thuyết, không nghĩ tới thực sự tồn tại trên thế gian.” Đột nhiên hắn hình như nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Tử Long nói: “ Tiên sinh, lẽ nào thiên lôi hôm qua là vì thần điểu mà tới?”

“ Đích xác, bên trong hỏa sơn có một sơn động, trong động sinh trưởng Tam Diệp Sinh Linh Quả, nó ăn vào liền dẫn tới thiên lôi.” Tử Long gật đầu chậm rãi nói.

“ Tam Diệp Sinh Linh Quả? Bên trong hỏa sơn không ngờ có linh quả?” Từng tin tức làm Hỏa Chính Thiên khiếp sợ nên không kịp phản ứng, qua một hồi lâu thì thào nói: “ Không ngờ lại đạt được đế cấp, thực sự quá kinh khủng, Ngọc Long tiên sinh, ngươi cũng biết, thần điểu nếu đạt được thánh cấp, thế gian sẽ không còn ai có thể hàng phục được nó, khi đó sẽ phát sinh một ít biến hóa thần bí, nhưng là biến hóa thế nào, ta cũng không biết, đó chỉ là lời kể lại.”

Tử Long nhíu mày, quay đầu nhìn Hắc Vũ, hắn cũng không biết nếu nó đạt tới thánh cấp, không biết nhân loại dù đạt tới thánh cấp lại có thể chống lại được nó hay không, huống chi là linh vật do trời sinh, rốt cục có bao nhiêu biến hóa thần bí, không ai biết. Nhưng đây là chuyện lâu dài, hiện tại nghĩ tới đúng là quá sớm, có thể lúc đó Hắc Vũ đạt được thánh cấp thì mình cũng đã tan mất trong nhân gian

Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một thị vệ: “ Báo gia chủ, hoàng thất đế quốc phái người đưa tới thiệp mời, thỉnh gia chủ xem qua.”

Hỏa Chính Thiên nhìn lướt qua Hắc Vũ trên vai Tử Long, hít một hơi thật dài, lớn tiếng nói: “ Đưa vào đi.”

Rất nhanh, vị thị vệ kia hai tay cầm một quyển trục màu vàng kim đi tới, chậm rãi đưa cho Hỏa Chính Thiên. Lúc này Hỏa Chính Thiên đã khôi phục lại uy nghiêm một gia chủ, chậm rãi mở quyển trục, nhìn thấy nội dung bên trong gương mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng nhẹ nhàng
khép quyển trục lại, nói với thị vệ: “ Ngươi xuống dưới đi.”

Thị vệ đi ra ngoài, Hỏa Chính Thiên ngửa đầu nhắm mắt lại, lẳng lặng trầm tư, qua hồi lâu chậm rãi mở mắt, nhìn Tử Long trầm giọng nói: “ Đế vương muốn gặp đại biểu hai bên trong cuộc tỷ thí lần này, tối mai sẽ thiết yến bên trong hoàng cung, đây rõ là không phải bổn ý của đế vương, trong đó nhất định là có âm mưu, tiên sinh thấy thế nào?”

“ Không thể nói chắc, mặc kệ là âm mưu gì, đi sẽ biết, ngày mai ta sẽ đi cùng gia chủ.” Khóe miệng Tử Long khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói.

Hỏa Chính Thiên khẽ gật đầu, nói: “ Tốt lắm, tiên sinh về trước chuẩn bị, Dĩnh Đông đưa tiên sinh về nghỉ ngơi, còn nữa, con cũng dùng thời gian này đọc ghi chép của trưởng bối, có thể đề cao luôn luôn tốt hơn.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Hỏa Dĩnh Đông nhìn Tử Long nói: “ Dạ, phụ thân.”

Ra chính điện, Tử Long cùng Hỏa Dĩnh Đông chậm rãi đi tới Chính Xan điện, tên đường đi hai người cũng không nói chuyện, nhưng chỉ có Hắc Vũ nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng còn bay lên không trung xoay quanh một hồi, rất nhanh Tử Long lại nhìn thấy thân ảnh người tới người đi trong Chính Xan điện, không cần phải nói, Dương Hán Sâm lại bắt đầu ăn nữa.

Tới ngay cửa Hỏa Dĩnh Đông thi lễ nhẹ giọng nói: “ Ngọc Long tiên sinh, Dĩnh Đông phải trở về nỗ lực tu luyện, mong muốn sẽ không kéo chân sau của ngài.”

Tử Long chỉ cười, còn chưa nói gì thì Hỏa Dĩnh Đông đã rời đi, hắn ngẩng đầu nhìn Hắc Vũ đang bay lượn trên bầu trời, trong lòng đột nhiên có chút khao khát sự tự do, có thể tùy ý bay lượn giữa không trung, gió nhẹ thổi bay, hất tung mái tóc màu đỏ của hắn, hai đôi mắt màu lam nổi bật ánh mây trời, còn có hắc ưng đang tự do bay lượn, hắn nhắm mặt lại hít sâu một hơi, đi vào Chính Xan điện.

Trong điện, Dương Hán Sâm vẫn còn ngồi trên chiếc ghế cũ, tựa hồ chưa từng động qua, trong tay đang bốc thức ăn ngốn ngấu, thấy Tử Long đi vào liền ngừng ăn, ngẩng đầu nói: “ Ngươi là đại ca của ta? Mặt nạ của ngươi đâu, nhưng nhìn thế này thì thuận mắt hơn một ít. Ngươi vừa đi đâu vậy, về trễ như thế, ta ăn sắp no rồi.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tử Long cười khổ, hắn không có biện pháp, nhẹ giọng nói: “ Ăn no thì tốt rồi, theo ta vào đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Dương Hán Sâm ứng tiếng vội vàng nuốt nhanh, đi theo hắn tới hậu điện, thấy hắn ngồi trên ghế ngay cửa sổ, ánh mắt nhìn bầu trời, thần sắc tràn ngập vẻ u buồn, cho dù là Dương Hán Sâm nhìn thấy đôi mắt kia trong bất giác cũng ngây ra, không mở miệng nói gì, chỉ là đứng nơi đó, không nhúc nhích nhìn hai mắt của hắn, trong lòng chợt an tĩnh không gì sánh được.

Một lát sau, Tử Long chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn Dương Hán Sâm, nhàn nhạt cười nói: “ Ngày mốt chúng ta đi luận võ, ngươi có hứng thú hay không?”

Dương Hán Sâm không đáp, chỉ lắc nhẹ đầu, có chút kinh ngạc nói: “ Đại ca, ánh mắt của ngươi sao giống như có ma lực, làm ta cảm thấy thật an tĩnh, đây là công pháp lợi hại gì vậy? Có thể dạy ta hay không?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tử Long mỉm cười nói: “ Làm gì có công pháp nào, ta hỏi ngươi có hứng thú với buổi luận võ ngày mốt hay không, ta đã đáp ứng Hỏa gia chủ, nếu như ngươi không muốn, ta hiện tại bảo hắn tuyển người khác.”

“ Đại ca kêu ta làm gì cũng được, không phải chỉ là luận võ sao, không thành vấn đề, nhưng trước khi luận võ phải cho ta ăn cơm no, bằng không ta sẽ không có khí lực.” Dương Hán Sâm vỗ ngực nói.

Tử Long khẽ cười lắc đầu, nhẹ giọng nói: “ Thế nào thiếu phần ngươi, yên tâm đi, tối mai ta đưa ngươi vào hoàng cung ăn tiệc, thế nào?”

Vẻ mặt Dương Hán Sâm tràn đầy chờ mong nói: “ Thực sự? Nghe nói thức ăn trong hoàng cung làm rất đẹp, ngày mai ta nhất định phải kiến thức kiến thức.” Sau đó hắn đột nhiên nhìn bờ vai trống trơn của Tử Long, lại nhìn chung quanh nói: “ Được rồi đại ca, con quạ đen của ngươi đâu?”

“ Cái gì quạ đen? Nó gọi là Hắc Vũ, bằng không nó không vui vẻ đem ngươi đi nướng thì cũng đừng trách ta không nói trước.” Tử Long nghiêm túc nói.

“ Biết rồi đại ca, nhưng không biết đem quạ đen đi nướng thịt ăn ngon không?” Dương Hán Sâm gãi đầu, liếm liếm môi nói.

Tử Long không nói gì, thật đúng là chưa từng nghe nói qua có người muốn đem Hắc Vũ Diễm Ưng đi nướng ăn, hắn thật là biết nghĩ tới, nhưng toàn bộ đại lục phỏng chừng cũng chỉ có một mình hắn dám nghĩ như vậy, Tử Long khoát tay, nói: “ Ngươi đi ăn đồ của ngươi đi, hay nhất là đừng đánh chủ ý với Hắc Vũ, bằng không xảy ra chuyện gì ta cũng mặc kệ.”

Dương Hán Sâm ngây ngô cười, lau mũi, xoay người đi ra ngoài, nhưng trong miệng vẫn còn nói thầm: “ Quạ đen nướng lên có thơm không nhỉ? Có cơ hội nếm thử.”

Ngày hôm đó, Dương Hán Sâm vẫn ăn liên tục, hương vị không ngừng từ trong Chính Xan điện truyền ra, từ lúc hắn tới, ở đây cũng đã biến thành nơi dành riêng cho hắn sử dụng, những người khác cũng không có tới, cũng không có ai quấy rối, mà Tử Long luôn luôn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, đã lâu không được an bình như vậy, xuyên qua ánh mắt không nhìn ra hắn đang vui hay buồn, chỉ có một mảnh tường hòa, thanh khiết, không nhiễm chút phong trần.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, sáng tối thay thế, trăng lặn mặt trời lên, sáng sớm ngày thứ hai, Hỏa Chính Thiên mang theo Hỏa Dĩnh Đông tới đón hai người Tử Long, không mang theo thị vệ, nhóm bốn người ngồi Phong Năng xa chạy tới Minh Diệu thành. Minh Diệu thành là thủ đô của Khải Minh đế quốc, đầu tiên bởi vì nó vô cùng phồn vinh, người đến nườm nượp, đủ loại cửa hàng, trang phục cư dân đẹp đẽ...những thứ này đều có thể nhìn ra được, Minh Diệu thành không hề thua kém Hán Nạp thành, thậm chí còn có một ít phong cách kiến trúc còn hơn Thiên Cơ tửu điếm, đều có hơn mà không kém.

Tử Long bọn họ ngồi bên trong Phong Năng xa chậm rãi chạy bên trong thành, mọi người ven đường nhìn thấy tiêu ký hỏa diễm trên xe không khỏi ngừng chân nhường đường, nhưng trên mặt bọn họ không hề có vẻ bất mãn, trái lại còn có chút mừng rỡ, có thể sau đó, trong buổi cơm chiều, có thể nhìn thấy Phong Năng xa của Hỏa gia cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán hôm đó.

Đi qua một đầu đường, rốt cục Phong Năng xa dừng lại ngay trước một tòa cung điện hình tròn, cung điện này toàn bộ màu trắng, thanh khiết như lụa mỏng, không nhiễm chút bụi trần, mười hai cây trụ ngọc thạch thô to chống đỡ, mỗi cây cột đều khắc đồ án tượng trưng cho vương quyền, quyền trượng, mão vua...hai bên là thị vệ không chút biểu tình mặc khôi giáp sáng ngời thủ hộ ngay cửa cung, nhưng cung điện này cấp cho Tử Long một loại cảm giác chỉ dồn trong một từ - lớn, giống như một tòa núi nhỏ.

Hỏa Chính Thiên mang theo ba người Tử Long xuống xe, trực tiếp hướng bên trong cung điện đi đến, thị vệ hai bên nhìn thấy hắn không khỏi lập tức thi lễ, Tử Long biết phàm là người nào muốn vào cung điện hoàng thất đều phải thông báo trước, bằng không sẽ bị chặn lại bên ngoài cửa, hôm nay Hỏa Chính Thiên đi ra vào ở đây, cũng giống như ở nhà mình, có thể nhìn ra địa vị của hắn tại Khải Minh đế quốc, mà Đế gia nhìn trúng, cũng chính là quyền thế này, mới không tiếc hợp tác cùng gia tộc lánh đời, để lật đổ Hỏa gia.

Bốn người đi vào hoàng cung, chỉ thấy đại điện rộng mở bên trong có rất nhiều người quần áo hoa lệ đang đứng, không cần nói cũng biết, những người này khẳng định là đại thần trong triều, mà ở tận cùng bên trong đại điện, trên chiếc ghế rộng rãi đang ngồi chính là đế hoàng Hiên Viên Thế của Khải Minh đế quốc. Hiên Viên Thế là một vị trung niên chừng năm mươi tuổi, thân thể hơi béo, mặt tròn mắt to, chân mày thật thô, giống như hai con trùng dán trên mắt, nhìn khuôn mặt rất phổ thông, gặp qua một lần, sẽ không nhớ được vào lần sau.

Khi mọi người nhìn thấy Tử Long, trên mặt rõ ràng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngay cả Hiên Viên Thế cũng không ngoại lệ, bọn họ chưa từng nhìn thấy qua nam tử hoàn mỹ như thế, liếc mắt có thể khẳng định đây là một người ưu tú, trong lòng lập tức nghĩ đến nữ nhi trong nhà, chỉ là không biết nam tử này có phải đang độc thân, nhưng dù có hay không cũng không quan trọng.

Tử Long theo Hỏa Chính Thiên đi tới tận bên trong đại điện, đến trước mắt Hiên Viên Thế, không đợi Hỏa Chính Thiên mở miệng, Hiên Viên Thế ho nhẹ một tiếng nói: “ Đã lâu không gặp Hỏa gia chủ, lần trước từ biệt đã qua mấy tháng, cô vương thật là tưởng niệm.”

Hỏa Chính Thiên nhàn nhạt cười, nói: “ Nhận được đế vương hậu mời, ta rất vui, ba người sau lưng ta là người sẽ ra tỷ thí, không biết người của Đế gia ở nơi nào?”

Lớp mỡ trên mặt Hiên Viên Thế rung lên, cười nói: “ Hỏa gia chủ chớ vội, người của Đế gia còn chưa tới, cô vương còn có một số việc muốn nói riêng với gia chủ.” Dứt lời hướng hai bên phất tay, mọi người trên đại điện khom lưng lui ra ngoài, chỉ còn lại Hỏa Chính Thiên, Tử Long, Dương Hán Sâm, Hỏa Dĩnh Đông cùng đế vương Hiên Viên Thế.

Hỏa Chính Thiên cau mày, đôi mắt khẽ khép, suy tư rốt cục Hiên Viên Thế có chuyện gì muốn nói, nhưng vô luận thế nào cũng không tách khỏi lần tỷ thí này, thế nhưng cụ thể là chuyện gì thì hắn nghĩ không ra.

Hiên Viên Thế an bài cho bốn người ngồi xuống, trên gương mặt mập mạp hiện lên vẻ ưu sầu nhàn nhạt, nặng nề thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “ Hỏa gia chủ, lần này cuộc tỷ thí với Tư Không thế gia thật sự ai cũng biết do Đế gia thúc giục sau lưng, làm vua của một nước, cô cương thật khó khăn, mong rằng gia chủ giải ưu dùm cô vương.”

“ Đế vương có việc cứ nói.” Hỏa Chính Thiên nhếch miệng nhàn nhạt nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện