Ám Sư Thần Thoại

Nguyên Lai Là Đồ Đệ


trước sau

Hiên Viên Thế ngẩng đầu lên thở một hơi dài, cầm chén trà trên bàn, chậm rãi đưa lên miệng, nhưng lại lắc đầu thả xuống, gương mặt ưu phiền nói: “ Hỏa gia chủ, ngài cũng biết, đế quốc phát triển không ly khai Hỏa gia, thế nhưng, Đế gia lại chiếm đại bộ phận lực lượng quân sự, hai nhà các ngươi tranh đấu vô luận là ai thắng ai thua đối với đế quốc mà nói đều là tổn thất rất lớn, coi như trận tỷ thí này bỏ qua đi.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Hỏa Chính Thiên vừa nghe nhất thời chau mày, khẩu khí bình thản nói: “ Đế vương có ý tứ gì, Hỏa gia ta từ xưa tới nay đều phụ tá đế quốc, chẳng lẽ còn không bằng một Đế gia nho nhỏ hay sao?”

Tuy rằng ngữ khí của Hỏa Chính Thiên rất bình thản, thế nhưng nghe vào tai Hiên Viên Thế như là hét lớn một tiếng, nhất thời biến sắc, vội vàng nói: “ Hỏa gia chủ hiểu lầm rồi, cô vương không phải có ý đó, cho tới bây giờ cô vương đều xem Khải Minh đế quốc cũng giống như Hỏa gia, mà nếu như đế quốc nội loạn, chắc chắn sản sinh tổn thất thật lớn, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc gia, Hỏa gia từ xưa tới nay đều xem đế quốc làm trọng, nếu thực sự xuất hiện trạng huống như vậy, Hỏa gia chủ cũng không muốn thấy phải không.”

Hỏa Chính Thiên nghe Hiên Viên Thế nói vậy cũng có đạo lý, không khỏi khẽ gật đầu, tay phải ôm cằm cũng không ngẩng lên nói: “ Tuy rằng đế vương nói thật có lý, nhưng Hỏa gia ta đã tiếp nhận sự khiêu chiến của Tư Không gia, hơn nữa nếu bỏ cuộc lần tỷ thí này, uy tín của Hỏa gia ta để vào đâu.”

Hiên Viên Thế nghe khẩu khí của Hỏa Chính Thiên thì biết muốn hắn chịu bỏ cuộc thì không thể, nhưng trong lòng hắn đã sớm có đối sách, mỉm cười tự tin nói: “ Hỏa gia chủ yên tâm, cô vương tự nhiên sẽ không làm Hỏa gia mất đi uy nghiêm, đây chính là nguyên nhân đã mời hai bên cùng dự tiệc, theo cô vương biết, Tư Không gia cũng là chịu sự sai khiến của Đế gia, mới có thể đi ra khiêu chiến Hỏa gia, cô vương sẽ tìm Tư Không gia chủ nói chuyện, dù sao Tư Không thế gia cũng sinh sống bên trong Khải Minh đế quốc, tuy rằng ẩn cư trong núi, thế nhưng muốn hoàn toàn thoát ly nhân thế, cũng không có khả năng, cho nên nói...”

Hỏa Chính Thiên cũng minh bạch lời của Hiên Viên Thế, sắc mặt hòa hoãn không ít, Hiên Viên Thế thấy vậy không khỏi thở ra, tùy ý nhìn về phía Tử Long và Dương Hán Sâm, tinh mang trong mắt chợt lóe, nhẹ giọng nói: “ Không biết hai vị này là...”

“ Nga, quên giới thiệu cho đế vương, vị này chính là Ngọc Long tiên sinh và bằng hữu của hắn Dương Hán Sâm, là quý khách của Hỏa gia ta.” Hỏa Chính Thiên khẽ cười nói, hơn nữa đặc biệt cường điệu hai chữ “ quý khách”.

“ Nguyên lai là Ngọc Long tiên sinh, thấy tiên sinh tướng mạo phi phàm, cũng không phải kẻ tầm thường, ngày sau mong muốn tiên sinh thân cận nhiều hơn với hoàng thất ta.” Hiên Viên Thế đứng dậy đi tới trước mặt Tử Long cười lớn nói.

“ Đế vương quá khách khí.” Tử Long chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng nói.

Hiên Viên Thế thấy thái độ ôn hòa của Tử Long, không khỏi ho khan, che giấu sự xấu hổ của hắn, khẽ cười nói: “ Mọi người một đường bôn ba, không bằng đi nghỉ ngơi một lát, đợi đến lúc tiệc tối, cô vương sẽ khoản đãi các vị.” Dứt lời liền gọi người hầu đưa bốn người đến phòng khách.

Người hầu mang theo bốn người đi tới hướng phòng khách riêng, ở đây cũng giống như tiền điện, có bàn tròn đặt ở giữa, bên trong có cánh cửa mở rộng, bên ngoài là hoa viên, gió thổi nhè nhẹ như sóng gợn trên hồ nước.

Dương Hán Sâm nhẹ kéo Tử Long, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “ Đại ca, lúc nào có thể ăn?”

Tử Long bất đắc dĩ cười, không biết làm sao trả lời hắn, ở trong hoàng cung cũng không tiện trực tiếp sai khiến người hầu, đúng lúc này Hỏa Chính Thiên quay đầu lại, mỉm cười nhìn thoáng qua Tử Long, lập tức chỉ vào Dương Hán Sâm nói: “ Đưa vị tiên sinh này đi đến phòng ăn, hảo hảo chiêu đãi.”

Người hầu lên tiếng, liền mang theo Dương Hán Sâm lui xuống, Hỏa Chính Thiên xoay người vỗ vai Tử Long, cười khẽ nói: “ Xem ra phải để ta đưa ngươi đi tìm phòng khách thôi.”

Tử Long nhàn nhạt cười, nói: “ Hỏa gia chủ, ta nghĩ đi tản bộ, có được hay không?”

“ Nga? Cũng được, nếu như vậy cứ để cho Dĩnh Đông làm hướng đạo, ở ngoài Minh Diệu thành du lãm một phen.” Trong mắt Hỏa Chính Thiên hiện lên một tia quang mang, cười nói.

Tử Long nhìn Hỏa Dĩnh Đông khẽ gật đầu, nhẹ giọng: “ Vậy phiền Hỏa công tử.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Hỏa Dĩnh Đông thi lễ nói: “ Tiên sinh lại khách khí, ta rất quen thuộc Minh Diệu thành, nhất định sẽ làm tiên sinh thỏa mãn, mời tiên sinh.” Dứt lời liền mang theo Tử Long đi ra hoàng cung, nhưng không chú ý đến dáng tươi cười thần bí của Hỏa Chính Thiên phía sau.

Theo Hỏa Dĩnh Đông đi ra ngoài đường lớn trong Minh Diệu thành, tiếng ồn ào không ngừng truyền đến, tạo hình kỳ dị của Tử Long nhất thời rước lấy ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, mọi người thỉnh thoảng chỉ trỏ thì thầm, hắn cũng không lưu ý những người này, cũng không chút nào để ý đến. Hỏa Dĩnh Đông trái lại có chút tức giận, trong ánh mắt mang theo vẻ u oán, nhưng nhìn thấy Tử Long cũng không nói gì nên cũng không tiện phát tác, chỉ đành im lặng. Mà Hắc Vũ từ sau khi ra khỏi hoàng cung cũng không biết đã bay đi đâu, nhưng với thực lực của nó không gây chuyện thị phi đã là tốt lắm, cho nên cũng không cần phải lo lắng.

Theo Hỏa Dĩnh Đông giới thiệu, Tử Long biết hiện tại bọn họ đang đi trên con đường tới hướng đông, là con đường nổi danh nhất trong Minh Diệu thành – Thất Sắc Nhai. Mỗi khi mặt trời mọc lên, ánh dương quang sẽ xuyên thấu qua mặt đông đường cái giống như viên pha lê di động, hình thành quang mang bảy màu chiếu lên con đường, mỹ lệ giống như cầu vồng, vì vậy mới được gọi là Thất Sắc Nhai. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Nhưng Thất Sắc Nhai nổi danh cũng không phải do cảnh sắc sáng sớm, mà là ở mặt đông con đường này, có một tiểu điếm Pha Lê, nơi này là nơi sản xuất pha lê đẹp nhất trên toàn bộ đại lục, vô luận là dung hợp thủy tinh hoa nguyên tố để điều tiết pha lê, dung hợp phong tinh hoa nguyên tố linh tố thạch sưu tầm pha lê, ở đây thứ gì cần có đều có, chỉ có ngươi không nghĩ ra, chứ không có thứ mà bọn họ làm không được.

Nhưng tiểu điếm này quan trong nhất cũng không phải chế tác thủy tinh( pha lê), mà là dùng tài liệu thủy tinh chế tác ra thủy tinh cầu thay thế linh tố thạch. Loại thủy tinh cầu tuy độ bền không lâu, nhưng có được hiệu quả như linh tố thạch, thậm chí lúc sử dụng thủy tinh cầu so với linh tố thạch tương đồng thuộc tính sản sinh tinh hoa nguyên tố cũng mạnh hơn, thủy tinh cầu lại là đạo cụ không thể thiếu của bói toán sư, du lãm Minh Diệu thành, đương nhiên không thể bỏ qua nơi này, Tử Long đi cùng Hỏa Dĩnh Đông qua Thất Sắc Nhai ồn ào, rất nhanh đã đi tới trước cửa thủy tinh tiểu điếm.

Thủy tinh tiểu điếm nằm mặt đông nhưng lại chính diện lại là hướng tây, toàn bộ mặt tiền cửa hàng đều do thủy tinh tạo thành, tuy rằng như vậy nhưng bên ngoài cũng không nhìn thấy được tình cảnh bên trong, chỉ có thể nhìn thấy được bóng của mình, một thủy tinh hình tròn đường kính năm thước dày một thước đang an tĩnh huyền phù phía trên tiểu điếm, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, giống như vầng thái dương thứ hai trên bầu trời, cửa lớn tiểu điếm đóng chặt, khi Hỏa Dĩnh Đông cùng Tử Long đi tới trước cửa thì cửa thủy tinh tự động mở ngang, bên trong giắt một chuỗi phong linh bằng thủy tinh, gió nhẹ thổi qua, phát ra tiếng vang “ đinh đinh đang đang”, làm tâm tình của Tử Long cũng nhẹ đi, trở nên vô cùng dễ chịu.

Đi tới bên trong tiểu điếm, mới phát hiện ở đây rất quạnh quẽ, bởi vì nơi này chế tác bất luận là thủy tinh hay thủy tinh cầu cũng không phải là vật phổ thông, cho nên giá cả cũng rất đắt tiền, người thường căn bản là không mua nổi, mà những thế gia quý tộc muốn mua, thủy tinh tiểu điếm cũng sẽ mang tới tận nhà, cho nên mới vắng vẻ như vậy, nhưng Tử Long lại thích hoàn cảnh an tĩnh như thế, toàn bộ tiểu điếm đều trưng bày thủy tinh chế phẩm muôn màu sáng lạn, phát ra quang mang lòe lòe chói mắt, đẹp phi thường.

Hỏa Dĩnh Đông hiển nhiên rất quen thuộc lão bản nơi này, chào hỏi xong liền tùy ý ngắm nghía, Tử Long chậm rãi thưởng thức chung quanh, cầm lấy một con rồng thủy tinh, con rồng này không hề có vết tích ráp nối, sờ vào lạnh lẽo, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phát sinh quang mang màu sắc rực rỡ, rất sống động, y hệt như rồng thật hiện thế.

Đột nhiên ở phía sau, theo thanh âm thủy tinh ma sát, cửa lớn tiểu điếm chậm rãi mở ra, một nữ tử mặc trang phục màu vàng nhạt xuất hiện trong tầm nhìn của Tử Long, dung nhan quen thuộc vẫn khả ái mĩ lệ, chỉ là trên vầng trán hiện vẻ u buồn, người này rõ ràng là Tư Không Tĩnh, nhưng sau lưng nàng là một người cũng giống như đã từng quen biết, vóc người thon dài, bên hông đeo một thanh đại đao, khuôn mặt như đẽo gọt, mày kiếm mắt sáng, làm cho người ta nhìn thấy cũng có cảm giác không phải người tầm thường.

Rốt cục Tử Long nhớ tới hắn chính là Khổng Kỳ đã từng gặp tại vũ kỹ tràng của Hán Võ học viện, không nghĩ tới lại gặp hai người nơi này, lúc bọn họ đi vào, cũng không hẹn cùng nhìn về phía Tử Long, trên mặt Tư Không Tĩnh nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ, nhưng chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh khôi phục lại như cũ, chỉ là trong ánh mắt tràn ngập nỗi nghi hoặc.

Nàng chậm rãi đi tới bên người Tử Long, nhẹ nháy đôi mắt đẹp nhìn hắn, ngay sau đó cất tiếng như thiên lại chi âm: “ Vị tiên sinh này, có phải chúng ta từng gặp qua ở nơi nào không?”

Nàng vừa nói như thế, sắc mặt Khổng Kỳ ở phía sau lập tức đại biến, có chút tức giận nói: “ Tĩnh nhi tiểu thư, không nên quấy rối người khác, chúng ta xem bên này.”

Khóe miệng Tử Long hơi nhếch lên khẽ cười, nhẹ giọng nói: “ Không quan hệ, nhưng vị tiểu thư mĩ lệ này, chúng ta hình như không có gặp qua, ta nghĩ nàng nhận lầm người.”

Tư Không Tĩnh giơ lên bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ trán, cúi đầu như đang suy tư, sau đó chợt ngẩng lên, chỉ Tử Long lớn tiếng kêu lên: “ A, ngươi là Tử Long, không sai, ngươi khẳng định là Tử Long, tuy rằng tuấn tú hơn trước đây, mái tóc màu mắt cũng khác, nhưng ngươi cho ta cảm giác tuyệt đối là không sai.”

Thân hình Tử Long chấn động, không nghĩ tới trực giác của Tư Không Tĩnh lại nhạy cảm như vậy, nhưng hắn vẫn không tỏ chút phản ứng, chỉ mỉm cười nhẹ giọng nói: “ Tiểu thư, nàng nhận sai người, tuy rằng trong tên của ta cũng có một chữ “ Long” nhưng ta gọi là Hỏa Ngọc Long, nhưng có thể nhận thức vị tiểu thư xinh đẹp như nàng, thực sự là tam sinh hữu hạnh.”

Khổng Kỳ lập tức bước về phía trước, trầm giọng hỏi: “ Ngươi là người của Hỏa gia?”

“ Thế nào? Là người Hỏa gia không được sao?” Không đợi Tử Long trả lời, Hỏa Dĩnh Đông vốn đang đứng xem bên góc phòng đã đi tới, sắc mặt tức giận nói.

“ Nếu đã là người của Hỏa gia, hẳn là biết Tư Không thế gia, vì này chính là tiểu thư của Tư Không gia, Tư Không Tĩnh, hừ, ngày mai là ngày tỷ thí, ta nghĩ hai vị cũng vì
vậy mà đến Minh Diệu thành, Tư Không Kỳ ta muốn lĩnh giáo một chút sự lợi hại của Hỏa gia.” Khổng Kỳ hừ lạnh một tiếng đứng ngay trước mặt Tư Không Tĩnh lớn tiếng nói.

Hỏa Dĩnh Đông vừa nghe tới Tư Không gia lập tức nhíu mày, tay phải vung về phía sau, trầm giọng nói: “ Nếu như vậy chúng ta ra ngoài, ở đây nếu có vết máu, vậy không đẹp mắt đâu.”

Khổng Kỳ lớn tiếng quát: “ Được.” Liền đi ra, Tư Không Tĩnh cũng không phản đối, ở phía sau lẳng lặng đi theo, chỉ là lúc ra cửa, như lơ đãng quay đầu lại nhìn Tử Long, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.

Hỏa Dĩnh Đông quay đầu lại, nhìn Tử Long, kiên định nói: “ Ngọc Long tiên sinh, cho ta thử xem, ngày hôm nay đế vương đã nói chuyện với phụ thân ngài cũng đã nghe, nếu tỷ thí ngày mai không cần nữa, thì cũng phải áp chế dáng vẻ bệ vệ của bọn họ một chút, bằng không mặt mũi Hỏa gia để đâu.”

Tử Long khẽ gật đầu, chỉ là hắn không rõ, vì sao Khổng Kỳ lại dùng thân phận của Tư Không gia xuất hiện, hai người đi ra khỏi thủy tinh tiểu điếm, đi tới Thất Sắc Nhai, lúc này là giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu xuống có chút nóng bức, nhưng đối với Tử Long mà nói không có tác dụng gì, hai thủy, hoa tinh hoa nguyên tố không ngừng điều tiết nhiệt độ tự nhiên của cơ thể, luôn luôn bảo trì cảm giác thư thích, mà đối với hỏa tinh hoa khống tố sư như Hỏa Dĩnh Đông mà nói, khí trời như vậy lại rất tốt.

Tử Long và Tư Không Tĩnh đứng hai bên quan đạo rộng rãi, mà Hỏa Dĩnh Đông cùng Khổng Kỳ lại đứng đối diện trên đường, người đi đường thấy có náo nhiệt liền tụ lại xem, thủy tinh tiểu điếm vốn đang quạnh quẽ trở nên đông như trẩy hội, bên tai vang lên tiếng nghị luận không ngừng, thậm chí có người còn cố ý đánh cuộc, tìm người đến cùng đổ chú. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tử Long cười khổ nhìn Tư Không Tĩnh đứng đối diện, chỉ thấy nàng ta nhíu chặt mày, ánh mắt không hề rời khỏi mình, chỉ là ánh mắt của nàng tan rã, hiển nhiên là đang suy nghĩ rất dữ, lực chú ý vốn không đặt lên trận đấu, Khổng Kỳ hét lớn một tiếng, nàng nhất thời tỉnh táo lại, thấy Tử Long nhìn nàng, không khỏi mỉm cười, ánh mắt chuyển qua trên cuộc chiến của hai người giữa sân.

Chỉ thấy Khổng Kỳ giành rat ay trước, hai chân khom xuống, nhảy dựng lên, ở không trung rút nhanh đại đao, hướng Hỏa Dĩnh Đông chém tới, thế nhưng không đợi thân đao chém xuống, chỉ thấy Hỏa Dĩnh Đông rất nhanh làm ra mấy thủ thế, một đoàn hỏa diễm nhất thời từ trong ngón tay phun ra, thân hình Khổng Kỳ chợt lóe, tránh thoát một bên, nhưng công kích của Hỏa Dĩnh Đông cũng không hề ngừng lại, ba đạo hỏa cầu từ ba phương hướng khác nhau đánh úp về phía Khổng Kỳ, hỏa cầu vừa ra, lập tức một cỗ sóng nhiệt truyền đến, làm mọi người đang vây xem không khỏi phải lui về sau mấy bước, tránh né sóng nhiệt tập kích, mà thân đao của Khổng Kỳ cũng vừa chuyển, mở rộng lại hợp, chém nát ba hỏa cầu ngay giữa không trung. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Động tác đẹp mà tiêu sái nhất thời làm vang lên những tiếng vỗ tay khen hay, nhất là người đổ chú trên người hắn càng liều mạng hò hét trợ uy, làm trên mặt Khổng Kỳ hiện lên vẻ tươi cười, đại đao vung thẳng chỉ Hỏa Dĩnh Đông, có chút khinh miệt nói: “ Thế nào? Người của Hỏa gia chỉ có bao nhiêu bản lãnh đó sao?”

Hỏa Dĩnh Đông cười nhạt, nhàn nhạt nói: “ Đừng đắc ý quá sớm, trò hay còn phía sau.” Dứt lời hai tay dằn xuống, mãnh liệt vung mạnh xuống dưới, nhất thời toàn thân dấy lên hồng sắc hỏa diễm, hướng phía trước nhảy tới, nổi lên không trung, toàn bộ sân lập tức biến thành một mảnh màu hồng, độ nóng chợt bay lên, nhìn thấy một màn này, đoàn người đang vây xem hò hét lập tức an tĩnh một mảnh, tất cả mọi người bị hỏa tinh hoa khống tố thuật thần kỳ như vậy làm khiếp sợ vô cùng, trong lòng mỗi người đều đang nói thầm: “ Đây là thật sự việc nhân loại có thể làm được hay sao?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tử Long giật mình, không nghĩ tới Hỏa Dĩnh Đông chỉ dùng một ngày đêm thời gian lại có thể lĩnh ngộ kinh nghiệm của Hỏa Vô Tình đến mức như thế, Hỏa Dĩnh Đông thật đúng là trời sinh thông tuệ, chỉ cần xem liền hiểu, ngay cả như thế, cũng làm cho Tử Long cảm thấy thật có chút khó tin.

Khổng Kỳ nhìn Hỏa Dĩnh Đông đang trôi nổi trong vùng hỏa diễm, chân mày cau chặt lại, nhẹ tay xoa mồ hôi tuôn trên trán, lập tức hai tay nắm chặt, nguyên chân lưu chuyển toàn thân, chống lại nhiệt độ cao từ Hỏa Dĩnh Đông tràn ra, ngay sau đó đại đao phát ra bạch sắc quang mang nhàn nhạt quấn quanh trước người.

Thân hình Hỏa Dĩnh Đông vừa chuyển giữa không trung, hướng Khổng Kỳ đánh tới, mặt đất tung bụi mù, cùng với khí tức cực nóng làm người vây quanh bốn phía phải che lại mặt mũi, nhắm nghiền hai mắt, nhưng bụi tung vào mặt lại có cảm giác nóng cháy đau đớn, làm khó chịu đến cực điểm, không tự giác với lui ra sau mấy bước, chỉ nghe “ oanh” một tiếng, đá vụn hướng bốn phía không ngừng vọt ra, đả thương một ít người có thân thể yếu ớt.

Mọi người vừa mở mắt ra, hình ảnh xuất hiện trước mắt làm bọn họ sững sờ không nhúc nhích, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, chỉ thấy con đường mà hai người chiến đấu hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi, đá cẩm thạch lát trên đất đã bị lực đạo thật lớn cắt ra một khe rãnh thật sâu, đá vụn lả tả, như là một người bị một đạo vết sẹo cắt ngang trên mặt, mà Hỏa Dĩnh Đông vẫn đang phiêu phù giữa bầu trời, Khổng Kỳ lại té trên mặt đất, toàn thân cháy đen chẳng biết sống chết.

Tuy rằng Tử Long không rõ hoàn cảnh lúc đó, thế nhưng lúc Hỏa Dĩnh Đông làm tung bụi mù, thần thức của hắn lập tức bao trùm nơi hai người chiến đấu, cho nên động tác mỗi người đều không thoát khỏi sự quan sát của hắn, khi Hỏa Dĩnh Đông nhằm phía Khổng Kỳ thì Khổng Kỳ vung đao lên, thân đao bám theo nguyên chân, nhắm ngay Hỏa Dĩnh Đông chém tới, Hỏa Dĩnh Đông thấy không ổn, hỏa diễm dưới chân bốc lên hừng hực, thân hình hơi nghiêng khó khăn tránh khỏi lực đạo một kích thật lớn kia, đại đao trực tiếp chém lên mặt đất, nguyên chân nhất thời bung ra, ngạnh sanh chém ngang một khe nứt trên đường, mà Hỏa Dĩnh Đông nhân cơ hội giơ lên tay phải, một đoàn hỏa diễm thẳng tắp kích lên người Khổng Kỳ...

Tư Không Tĩnh vừa thấy Khổng Kỳ ngã xuống đất liền kinh hô một tiếng, lập tức chạy qua, tỷ mỷ kiểm tra một chút, phát hiện hắn chỉ bị bỏng mà không bị thêm gì khác, không khỏi thở nhẹ một hơi, cảm kích nhìn thoáng qua Hỏa Dĩnh Đông đang đáp xuống bên người Tử Long, nàng biết đây là hắn đã hạ thủ lưu tình, bằng không với khí thế vừa rồi, sợ rằng Khổng Kỳ đã sớm hóa thành tro tàn.

Tử Long chậm rãi đi tới bên người Tư Không Tĩnh, nhìn thoáng qua Khổng Kỳ bị cháy đen, nhẹ giọng nói: “ Thực sự xin lỗi, làm bằng hữu của nàng bị thương, nhưng nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao, tối nay hoàng cung có tiệc tối, mong muốn có thể gặp lại tiểu thư.”

Tư Không Tĩnh khẽ gật đầu, ôn nhu nói: “ Không thể trách các ngươi, đây là hắn đưa ra, ngươi thật sự không phải là Tử Long sao?”

“ Thỉnh tiểu thư nhớ kỹ tên của ta, Hỏa Ngọc Long, nga, còn có, xin hỏi phương danh tiểu thư?” Tử Long mỉm cười giả ra bộ dáng của một thế gia công tử nói.

“ Ta là Tư Không Tĩnh, thực sự rất xin lỗi, nhưng người rất giống một bằng hữu của ta, chỉ là mái tóc và màu mắt khác nhau, nếu như đều biến thành màu đen, khẳng định chính là Tử Long rồi.” Tư Không Tĩnh nhìn Tử Long nhẹ giọng nói, trong lòng nghĩ, tính cách người này không giống Tử Long, nếu là Tử Long khẳng định sẽ không nói chuyện như vậy, nhưng nàng vẫn có một tia nghi vấn, lẽ nào thế gian thật sự có hai người giống nhau đến như vậy sao?

Đang trong lúc bọn họ còn nói chuyện, từ Thất Sắc Nhai có một già một trẻ đi tới, vạch đoàn người ra, vừa thấy Khổng Kỳ nằm trên mặt đất liền bước tới chậm rãi nâng hắn lên, trong đó một người nhìn qua chừng sáu mươi tuổi, mái tóc bạc nhẹ nhàng phiêu động, người trẻ có tuổi tác cỡ Tư Không Tĩnh, tướng mạo cũng có chút tương tự, có lẽ là huynh muội hay tỷ đệ.

Lão giả tóc bạc đỡ Khổng Kỳ nhìn thoáng qua Tử Long, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, thế gian lại có một nam tử hoàn mỹ như vậy, thật làm cho người ta không tưởng được, nhưng lại nhớ tới Khổng Kỳ đang hôn mê, không khỏi quay đầu hỏi Tư Không Tĩnh: “ Chuyện gì xảy ra, vì sao hắn bị thương?”

Không đợi Tư Không Tĩnh trả lời, Tử Long tiến lên thi lễ, nhẹ giọng nói: “ Lão nhân gia, thật sự xin lỗi, tiên sinh này cùng bằng hữu của ta tỷ thí, kết quả không cẩn thận thụ thương, là bằng hữu của ta xuất thủ quá nặng, mong rằng lão nhân gia thứ lỗi.”

Lão nhân tóc bạc chau mày nhìn Tư Không Tĩnh, Tư Không Tĩnh nhỏ giọng cúi đầu nói: “ Đúng vậy, nhưng vị tiên sinh này đã hạ thủ lưu tình, bằng không...”

“ Thật sự xin lỗi hai vị tiên sinh, tiểu đồ thật sự lỗ mãng, vị tiên sinh này có thể hạ thủ lưu tình thật sự vô cùng cảm kích, chẳng hay tôn tính đại danh của hai vị là gì, ngày khác Tư Không Huyễn ta sẽ hồi báo.” Tinh quang trong mắt lão nhân tóc bạc chợt lóe, mỉm cười nói.

Tiểu đồ? Nguyên lai Khổng Kỳ là đồ đệ của Tư Không gia, thảo nào, nhưng nhìn ra Tư Không Huyễn khẳng định là gia chủ của Tư Không gia, có thể hắn là phụ thân của Tư Không Tĩnh, thực sự làm cho người ta không tưởng được, Tử Long mỉm cười thi lễ nói: “ Nguyên lai là Tư Không tiền bối, ta Hỏa Ngọc Long, vị này là Hỏa Dĩnh Đông, chuyện này chúng ta cũng có chỗ sai, rốt cục huề nhau, mong hiểu cho.”

“ Nguyên lai các ngươi là người của Hỏa gia, vậy được rồi, sự tình đã qua, cũng không cần tính toán, chúng ta về trước, tiệc tối hôm nay tái kiến.” Tư Không Huyễn vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, cười lạnh nói với hai người, nói xong liền đỡ Khổng Kỳ quay đầu đi, Tư Không Tĩnh áy náy nhìn Tử Long, cũng xoay người đi theo


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện