- Em thèm ăn đồ nướng quá! Em tôi nói.
- Đồ nướng ư? Tất cả đều ngạc nhiên.
- Ơ kìa! Chị không nhớ à? Mình ăn món đó với mẹ ở quán Ito bữa trước đấy thôi! Có thịt này, sò này... thả vào chảo sắt nghe đánh "Xèo!" một cái ấy!
- Nhớ rồi! Có chảo sắt nhưng không phải món okonomiaki đúng không?
- Đúng món đó đấy! Hì... hì...
- Được thôi! Tối nay chúng ta sẽ ăn món đó! Mì Sợi nói.
Thế rồi, khi những dải sáng rực rỡ màu vàng cam phản chiếu trên những ô cửa sổ khách sạn tắt dần, bất chấp chúng tôi có muốn níu giữ đến mấy, tất cả đều bất giác buông một tiếng thở dài.
- Anh còn nhớ chứ? Trên bãi biển bên đó, bọn mình thường cùng chào tạm biệt như những lời cầu nguyện khi một ngày đang dần qua... Mì Sợi khẽ nói.
- Ừ!
Mesmer vừa thong thả bước đi, vừa khẽ gật đầu.
- Nhưng em không hề thấy buồn, vì nghĩ sau đó vẫn còn một đêm dài. Và em cứ thế mê mải chơi suốt đêm, mệt tới mức không còn biết đến buồn nữa, cho đến khi đổ huỵch xuống giường. Thế mà sáng ra, thấy ánh mặt trời chiếu vào là em lại tỉnh dậy ngay. Vì vậy, thời khắc vẫy chào một ngày đang đi qua đúng là chỉ có lúc này, bình yên như một khoảng lặng, và tất thảy đều làm cho ta luyến tiếc.
- Ừ!
Quán đồ nướng khá sang chúng tôi tìm được nằm trong một khách sạn lớn. Mesmer nói sẽ đãi tất cả chúng tôi để cảm ơn đã tổ chức cuộc gặp mặt này. Thế là cả nhóm bốn người trông chẳng giống ai, với giày dép ướt nhẹp dính đầy cát bắt đầu luôn tay xì xèo nướng đủ thứ. Đánh đổ canh ngao cũng cười, không biết người ngoài nhìn vào sẽ thấy chúng tôi thế nào nữa. Cuối bữa, nghe chuyện Robocop 3 của Mesmer, cả bọn lại cười ngặt nghẽo, đến nỗi Mì Sợi làm đổ cả lọ đựng xì dầu trên bàn. Đó là một buổi tối thật vui, dù có chuyện gì đi nữa.
Ngồi trong xe trên đường về, tất cả chúng tôi đều im lặng.
- Em ngủ đi!
Nghe Mì Sợi nói vậy, đang ngồi bên ghế lái, em tôi đáp:
- Không! Ngủ thì phí quá! Đến điểm dừng xe tiếp theo em sẽ uống cà phê.
Ngồi ở ghế sau, nghe mẩu hội thoại đó, cả tôi và Mesmer đều có một cảm giác thật ấm áp. Lâu lắm rồi, tôi mới lại thấy ấm áp dịu ngọt đến vậy và tự nhiên muốn cảm ơn những người vừa ình cảm giác ấy. Thế nên, khi một chiếc xe tải to đùng, sáng rực đèn màu trang trí, với dòng chữ "Sao băng" trên thùng xe chạy vượt chúng tôi với tiếng động cơ ầm ĩ, tôi đã lẩm bẩm "Cầu cho tất cả những người này sẽ không bao giờ phải buồn khổ!" Đêm vẫn khắc từng nhịp thời gian một cách không nương nhẹ và quang cảnh quen thuộc của Tokyo với những ánh đèn màu quảng cáo dần hiện ra. Xe của chúng tôi vẫn không hề giảm tốc độ, len lỏi qua những khúc cua khó trong lòng thành phố.
- Bao giờ anh đi? Mì Sợi bất giác hỏi.
- Ngày kia! Mesmer trả lời.
- Em không còn giận anh chuyện bỏ em đâu nhé! Mì Sợi cười nói.
- Điêu nào! Chính em bỏ anh thì có!
- Ai bỏ ai cũng thế thôi! Đằng nào thì cũng chia tay. Từ giờ, chúng ta sẽ là bạn nhé! Mì Sợi nói.
- Ừ! Mesmer khẽ đáp.
- Dù có làm việc gì như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có bạn bè là được. Mong muốn không phải xấu hổ với bạn bè luôn nâng bước ta!
- Ừ!
- Hôm nay thật là vui! Em tôi nói.
Chúng tôi chia tay nhau ở Shibuya.
- Em sẽ không bao giờ quên cảm giác không muốn rời xa này!
- Anh sẽ luôn đợi em ở California! Mesmer nói với em tôi. Khi lớn hơn sẽ không cần phải cố để ở lại trong nước nữa đâu!
- Vâng!
- Mọi người cũng đến nữa nhé! Nói rồi bóng Mesmer khuất dần vào đêm.
Dáng người liêu xiêu nhìn từ phía lưng mờ dần sau cửa soát vé. Lọ Lem đói khổ lang thang trong đêm chính là Mesmer chứ không phải ai khác, tôi nhủ thầm. Mì Sợi chở chúng tôi về tận đầu phố rồi tươi cười vẫy tay tạm biệt. Tôi và em tôi cùng bước về nhà, nơi mẹ tôi và Mikiko đang đợi. Khi nãy tôi gọi điện từ ga, mẹ tôi bảo:
- Mẹ đang đợi đây! Hồi nãy, Mikiko mua về bao nhiêu là kẹo. Con không cần mua gì nữa đâu nhé!
Ngay lúc ấy, cả tâm trạng buồn rầu và nỗi nhớ biển trong tôi cùng vợi đi một lượng như nhau, dù cánh tay cháy nắng của tôi vẫn đang còn đau rát, dù cát trên bãi biển hồi chiều vẫn đang còn lạo xạo trong giày và dù mới đây thôi, chỉ cần nhắm mắt lại là khuôn mặt tươi cười của những con người đó vẫn còn hiện lên rõ mồn một cùng với tiếng sóng biển. Tự nhiên tôi cảm giác rất rõ mình trở lại làm một đứa trẻ. Tôi nhớ lại cái cảm giác thổn thức khi đến thăm nhà người bà con ở xa, ham chơi đến nỗi khóc váng lên trên tàu điện dọc đường về. Giây phút nhớ lại chuyện đó, tôi bỗng có một cảm giác thật ấm áp, hơn cả sự hồi tưởng mà tôi trải qua dạo nọ.
Đêm hôm Mesmer lên đường, tôi ở phòng Ryuchiro. Chẳng hiểu sao, tợ nhiên hai chúng tôi lại bị hút vào bộ phim Cuốn theo chiều gió mà Ryuchiro tình cờ thuê về cốt chỉ để làm nhạc nền cho buổi tối hôm đó, đến nỗi bốn giờ sáng mới đi ngủ. Nói rõ ra thì Ryuchiro ngủ trên giường, còn tôi trải đệm nằm dưới.
- Buồn ngủ nhỉ!
- Ừ, buồn ngủ thật! Nhưng tại sao bọn mình lại xem kỹ thế nhỉ? Em chưa xem bao giờ à?
- Đâu có! Em xem tới ba lần rồi!
- Thế hả?
- Buồn ngủ quá! Đến nỗi chẳng còn hứng làm chuyện đó nữa!
- Có lẽ đây chính là "tình yêu phi tình dục" chăng?
- Không phải! "Vợ chồng già" chứ!
- Không dám đâu! Chẳng qua chỉ tại buồn ngủ thôi!
- Nhưng này anh, tại sao cả buổi tối nay lại là "Cuốn theo chiều gió" chứ nhỉ? Phim hay đến thế chăng?
- Quả là xứng danh danh tác!
Đầu óc nặng trĩu vì buồn ngủ, chúng tôi còn cố đưa đẩy thêm mấy câu như thế rồi ngủ thiếp lúc nào không hay.
Và rồi, tôi thấy mình đang ở một nơi giống như đại sảnh ngập nắng của một khách sạn. Có thể trông thấy bầu trời xanh vợi qua lớp kính trong trên trần. Ánh mặt trời hào phóng chiếu qua đó xuống sảnh,