2. Một ngày kỳ lạ
Đúng vào hôm đám cưới bạn tôi, trời mưa tầm tã từ sáng.
Vì phải chuẩn bị đi dự nên cực chẳng đã, tôi phải dậy từ tám giờ, giữa một buổi sáng u ám trong tiếng mưa rơi, uể oải bước dọc hành lang trong bộ đồ ngủ rồi lần xuống bếp. Giờ này thì làm gì đã có ai dậy, sáng Chủ nhật mà..., tôi tự nhủ, với tay mở cửa bếp, và ngạc nhiên thấy Mikiko đã ở đó. Nó là đứa em họ, đang ở nhờ nhà tôi để học đại học. Có lẽ gần sáng nó mới về. Mái tóc mới gội còn ướt, nó ngồi xoay lưng về phía tấm kính mờ hơi nước, hai khuỷu tay chống xuống mặt bàn, đỡ lấy khuôn mặt buồn ngủ rũ.
- Chị dậy sớm thế? Mikiko hỏi.
- Em về lúc mấy giờ thế? Tôi hỏi lại.
- Bảy giờ. Em đang định đi ngủ đây. Nó trả lời.
Phải nói là tôi rất thích khuôn mặt nó. Mắt, mũi, miệng, tất cả đều xinh xắn và cân đối. Mikiko là con gái của dì tôi. Nó có tất cả những nét mà tôi thích ở khuôn mặt những người bên họ nhà mẹ. Chỉ nhìn mặt mà nhận ngay ra họ hàng quả cũng là một điều gì đó thật kỳ lạ. Tôi bật tivi lên. Đúng vào mục dự báo thời tiết và người dẫn chương trình đang thao thao nói về cơn mưa lúc này. Nghe tiếng mưa rào rào từ bên ngoài vọng vào, bất chợt tôi có cảm giác mình đang bị nhốt dưới một đáy hang sâu nào đó và đang xem một chương trình bí mật, như thể cơn mưa này sẽ không bao giờ dứt và tôi sẽ cứ phải ở đây mãi như thế này, trong rã rời và chán nản.
- Sao hôm nay lại dậy sớm thế, chị Saku? Mikiko hỏi.
- À, hôm nay cưới Yoko mà! Tôi đáp.
- Ô, thế à? Với anh Hasegawa phải không? Mikiko hỏi tiếp.
- Ừ, họ đợi suốt cả mùa xuân dài rồi...
- À, mà hình như Yoko cũng đang đi làm nhỉ?
- Có đấy! May mặc gì đó. Thế nên nghe đâu cô ấy tự may váy cưới ình đấy.
- Ôi, thế cơ à?
- Đêm nào cũng thức khâu váy cưới nên hôm trước điện thoại, nghe giọng cô ấy có vẻ mệt mỏi lắm. Chắc cũng vì cảm thấy không thoải mái lắm nên cô ấy bảo trước ngày cưới sẽ còn đi nghe buổi biểu diễn của ban Moon Riders (một ban nhạc rock của Nhật, thành lập năm 1976 - ND) nữa kia. Có lẽ tại yêu nhau lâu quá cũng nên!
- Kỳ lạ thật. Cô ấy lúc nào cũng khó hiểu thế nhỉ! Mikiko nói.
Yoko là bạn học cấp ba của tôi. Có một dạo, hai đứa cùng thích một cậu bạn trai nên cũng hơi ngại mặt nhau đôi chút (dù rằng cuối cùng, tôi là người chiến thắng), rồi sau đó tôi có đến ngủ lại ở nhà cô ấy và nói chuyện thâu đêm. Cô ấy có nuôi trong nhà một con chó to, có cái tên rất lạ và tối đó tôi vuốt ve nó khá nhiều. Sau đó, cậu em trai còn lấy xe đưa tôi về tận nhà. Tôi vẫn còn nhớ hương vị tuyệt vời của món Spaghetti sốt trứng cá tuyết mẹ cô ấy nấu. Lần nào đến chơi, tôi cũng thấy Yoko ngồi ở phía bàn đối diện, và lần nào cũng luôn tay đan một thứ gì đó. Phải nói rằng cô