Chương 304 : Em muốn anh , bây giờ ( 2 )
Trả lời anh là nụ hôn của cô , giống như . . . một lời mời không tiếng . Trước đây không phải anh chưa từng thử nhưng ôm hôn thì có thể , thậm chí ngủ cùng một giường đều được , nhưng cô luôn từ chối bước cuối cùng kia , sao hôm nay lại chủ động như thế này ?
Chỉ có điều anh chưa kịp suy nghĩ thì đã bị cô trêu chọc tới mức tâm viên ý mã .
Phó Hàn Tranh khống chế lại quyền chủ động , hôn thật sâu lên đôi môi anh đào mềm mại của cô gái , lần này không giống như vừa rồi lướt qua liền dừng mà là mạnh mẽ xâm chiếm . .
Vy Vy bị hôn đến mức toàn thân cũng mềm nhũn , cảm thấy khóa váy sau lưng đã bị kéo ra , không kịp thở dốc yêu cầu , “ Đừng ở đây . . . Quay về . . . Về phòng . . . ”
Vừa rồi vô cớ gây rối như vậy đã không thể kéo dài nổi nữa . Nếu còn tiếp tục như vậy thì dù Phó Hàn Tranh có chiều chuộng cô cũng sẽ nghi ngờ động cơ của cô , cho nên chỉ có thể bất cứ giá nào . Việc có thể rời sự chú ý của đàn ông vào một chuyện nào đó , không thể nghi ngờ là làm tình .
Phó Hàn Tranh bỏ xuống khóa váy đã kéo được một nửa , đáp ứng yêu cầu của cô , bế cô lên rời khỏi phòng làm việc . Dọc đường đôi môi mỏng tiếp tục hôn cô , đến khi thả người xuống giường mới buông tha đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của cô gái . “ Thật sự không hối hận ? ”
Vy Vy cười nũng nịu , “ Vì sao phải hối hận ? ”
Đáy mắt Phó Hàn Tranh ảnh lên những tia lửa vui sướng , đôi môi mỏng không tiếng động hôn lên môi cô , vừa hôn vừa cởi áo khoác Tây trang . . .
Khóa váy sau lưng bị kéo hẳn xuống , tay anh thuận thế dò vào sau lưng ,
tham lam vuốt ve da thịt tinh tế như tơ lụa của cô gái . Hôn đã không thể thỏa mãn đôi môi mỏng nữa , môi anh miết dọc theo cằm đến cổ , từng tấc từng tấc đi xuống tới vai .
Vy Vy rụt bả vai , duỗi tay bắt lại cánh tay anh , có chút khó xử nhíu mày .
Phó Hàn Tranh dừng lại , mắt đen u ám , hơi thở thô ráp nóng rực , “ Hối hận ? ”
Vy Vy cắn môi , khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng , “ Có thể hay không . . . Nhẹ một chút , lần trước . . . Lần trước rất đau . . . ”
Cô không có kinh nghiệm , lần duy nhất cũng là lần cô vừa sống lại trên người Mộ Vy Vy . Lần đó thực sự không gọi là vui sướng , thậm chí có thể nói là tàn phá .
Phó Hàn Tranh áy náy đưa tay giữ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô gái , dịu dàng hôn lên . Trong lòng suy nghĩ , cô vẫn luôn từ chối chuyện này là vì lần trước anh không đủ dịu dàng .
Đối với một cô gái mới mười tám tuổi lại còn là lần đầu tiên , biểu hiện của anh thực sự không tốt . Vì thế anh thả chậm tốc độ , quan tâm tới từng phản ứng của cô , chậm rãi trêu chọc cô cho tới khi cô ý loạn tình mê . . .
Dần dần tiết tấu hô hấp của Vy Vy bắt đầu rối loạn , thỉnh thoảng không kìm nén được mà rên thành tiếng , thân thể không ngừng bị thúc giục sinh ra dục niệm xa lạ khiến cô vừa mê muội vừa sợ hãi .
Chỉ có điều đã tới một bước này cô đã không thể lùi bước . Cô tin , nếu cô tiếp tục từ chối , Phó Hàn Tranh nhất định sẽ không ép buộc cô , nhưng mà anh chắc chắn sẽ về phòng làm việc tiếp tục cho người đi bắt Nguyên Mộng .
“ Ngoan , cởi quần áo giúp anh . ” Hơi thở nóng bỏng của anh phun ở bên tai , lỗ tai của Vy Vy khẽ run lên , rụt cổ lại , nhưng vẫn nghe lời sờ soạng nút áo sơ mi , giúp anh cởi từng viên một .
Cởi áo sơ mi ra , người đàn ông được một tấc lại đòi tiến thêm một thước , cầm tay cô để ở thắt lưng da của mình .
“ Còn ở đây nữa . ”