Chương 396 : Ánh mắt nhìn người của cô ấy không kém như em đâu
Đêm qua vẫn còn là núi lửa sắp phun trào , đến giờ mới có mấy tiếng trôi qua , liền tắt lửa rồi ?
Anh ta hiểu anh trai anh ta ăn chay đã nhiều năm , khó khăn lắm mới gặp được người hợp khẩu vị , nhưng cũng không thể vì sắc đẹp mà không có nguyên tắc như thế chứ .
Mộ Vy Vy trở về liền cùng anh cãi nhau , lại cùng anh lăn giường vài lần , thế là sau cơn mưa trời lại sáng ?
Thế mấy ngày vừa qua , bọn họ tăng ca làm việc điều tra chuyện này đều là chơi bời à ?
Phó Hàn Tranh khẽ nâng mắt , “ Em nói cái gì ? ”
“ Em . . . ” Phó Thời Khâm cố nặn ra một nụ cười , ôn tồn nói , “ Cô ấy không thẳng thắn , không phải càng đáng nghi sao ? ”
“ Cô ấy không muốn nói thì thôi . ” Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói .Chẳng lẽ , còn áp dụng 18 loại tra khảo để cậy miệng cô sao ?
“ Cứ như vậy thôi ? ” Phó Thời Khâm kìm nén một hơi , muốn chửi anh lại không dám chửi , mà không nói gì thì cực kỳ khó chịu .
“ Cô ấy không có quan hệ khác thường với người kia , em cũng đừng hỏi cô ấy . ” Phó Hàn Tranh dặn dò .
Phó Thời Khâm , “ Cô ấy nói vậy ? ”
“ Ừ . ” Phó Hàn Tranh đáp .
“ Em . . . ” Phó Thời Khâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào anh trai nhà mình , bàn tay vì tức giận mà phát run , “ Anh sẽ không sợ tên mặt trắng kia thực sự khiến anh đội nón xanh sao ? ”
Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn cùng Mộ Vy Vy ném thức ăn cho chó , khoe ân ái chứ ?
“ Em muốn nói , anh còn không bằng người kia ? ” Ánh mắt Phó Hàn Tranh khẽ đảo qua .
“ Em nói là chẳng may . . . Chẳng may đó , anh biết câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không ? ”
Phó Thời Khâm bị anh nhìn đến run rẩy , nói chuyện cũng không khỏi nói lắp .
“ Ánh mắt nhìn người của cô ấy không kém như
em đâu . ”
Phó Hàn Tranh nhấp một ngụm cà phê , đứng dậy chuẩn bị đi làm .
“ Em . . . ” Phó Thời Khâm đấm đấm lồng ngực khó chịu , ngầm an ủi chính mình .
Thôi , chắc không phải anh ruột đâu , anh ấy là được nhặt về .
Phó Hàn Tranh đi làm , Vy Vy ở nhà ngủ đến không biết trời trăng là gì . Mãi đến chiều , mới miễn cưỡng tỉnh dậy , nhưng chân cô đã mềm nhũn không thể nhấc lên được . Khó khăn lắm mới xuống giường mặc được quần áo , đang lo xem phải xuống tầng như thế nào thì người giúp việc đến gõ cửa .
“ Cô Mộ , cô tỉnh chưa ? ”
Vy Vy , “ Vào đi . ”
Người giúp việc mở cửa tiến vào , hỏi , “ Cô có cần gì không ạ ? ”
Vy Vy cắn răng , hiện tại cô cần hai cái gậy chống để xuống tầng , được chứ ?
“ Có gì ăn không ? ”
“ Cậu cả đã dặn dò chúng tôi chuẩn bị trước , bây giờ bưng lên cho cô ạ ? ”
Vy Vy cầu còn không được gật đầu , tự mình đến ban công nhỏ ở sát phòng ngủ , làm tổ ở trên ghế sofa hưởng thụ ánh mặt trời .
Kỳ thật , tối hôm qua chính cô cũng không nghĩ tới Phó Hàn Tranh sẽ không hỏi cô nữa , dù sao thì lấy tính tình của anh , phát hiện ra chuyện như vậy sẽ không dễ dàng để yên .
Cô không nói , anh vẫn sẽ có thể âm thầm tiếp tục điều tra . Xem ra , lần sau gặp mặt Nguyên Mộng và sư phụ nhất định phải càng thêm cẩn thận .
Một mình ăn cơm , nghỉ ngơi hơn một giờ , khôi phục lại một chút tinh thần liền nhờ người đưa hành lý lên tầng .
Đang sắp xếp được một nửa , nhìn thấy hộp nhẫn đặt bên trong , giơ tay cầm lấy . Sau đó , ngồi bệt lên thảm , lấy ra nhìn . Chiếc nhẫn cực kỳ xinh đẹp tinh xảo . Cô xem một hồi , thử đeo lên tay , duỗi bàn tay ra rồi thưởng thức .
Phó Hàn Tranh nói , nếu ngày nào đó muốn kết hôn thì đeo chiếc nhẫn này vào rồi nói cho anh biết , cô sẽ trở thành mợ Phó .
“ Mợ Phó ? ” Vy Vy cười khẽ , lẩm bẩm , “ Ừm , nghe qua . . . Giống như cũng không tệ. ”
Phó Hàn Tranh trở về , đi đến ngoài cửa vừa lúc nghe thấy , liền đi vào hỏi , “ Cái gì không tồi ? ”
Vy Vy cuống quýt giấu tay ra sau lưng , nghĩ muốn cởi nhẫn ra , nhưng vì quá sốt ruột nên cô càng không rút ra được .