Chương 496 : Cháu mới ba tuổi lại dám cướp vợ của anh trai chứ ?
Hai người đều không cần làm việc , cuộc sống thật sự vui vẻ nhàn nhã .
Ăn sáng xong , Phó Hàn Tranh xử lý một đống văn kiện , rồi cho người đưa về cho Phó Thời Khâm .
Buổi chiều cô nướng một ít bánh quy , tiếp theo lại làm bánh kem cho Phó Thời Khâm để vào tủ lạnh . Sau đó , hai người cùng nhau ở nhà uống trà chiều , xem phim “ Mắt Ưng ” cô diễn .
Chỉ có điều khi nhìn thấy cảnh cô đóng vai Hoắc Tiểu Thi mặc sườn xám ở vũ hội , định dụ dỗ một tên quan quân thì khuôn mặt lập tức đen xì lại , rất khó coi .
Chiếc sườn xám phác họa rõ nét những đường cong lả lướt của cô , mặc sườn xám xẻ tà đi lại , đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện , lại thêm bản nhạc Thượng Hải xưa cũ triền miên , cực kỳ mê hoặc .
Vy Vy nhìn sắc mặt đen kịt của anh , “ Không diễn cảnh hôn , không diễn cảnh giường chiếu , chỉ là nhảy một bài mà thôi , anh không vui cái gì ? ”
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô , “ Em còn muốn diễn cảnh hôn , cảnh giường chiếu với ai ? ”
Vy Vy dựa sát vào , cười quyến rũ , “ Diễn cảnh hôn với anh ? ”
Phó Hàn Tranh đưa tay nâng cằm cô , cúi đầu hôn lên môi cô .
Đầu tiên là dịu dàng thương tiếc , dần dần hôn sâu triền miên .
Cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh , vô cùng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh , nghịch ngợm chơi đùa môi lưỡi .
Chậm rãi , nụ hôn khiến không khí xung quanh như nóng lên .
Phó Hàn Tranh chống tay bên cạnh cô , thấp giọng hỏi , “ Giờ là diễn cảnh giường chiếu ? ”
Vy Vy bật cười , ôm lấy cổ anh , mặc cho anh bế mình về phòng ngủ .
Đã lâu không triền miên , hai người đều phá lệ trầm mê . Cả buổi chiều , trong phòng ngủ chính đều tràn ngập tiếng thở dốc , dây dưa mờ ám .
Mãi đến khi chiều tối , Phó Hàn Tranh mới rời giường nhận
điện thoại , Vy Vy tự mình chui vào phòng tắm tắm rửa , sau đó xuống tầng , chuẩn bị làm bữa tối cho hai người .
Phó Hàn Tranh nhận điện thoại xong , đi xuống phòng bếp dưới tầng làm trợ thủ cho cô gái nhỏ đang bận rộn .
Chợt nhớ lại cảnh hai người nấu cơm với nhau lần đầu tiên trong chung cư Cẩm Tú . Thời gian một năm cũng không tính là quá dài , nhưng anh lại có cảm giác bọn họ đã bên nhau rất lâu rất lâu .
Anh đứng sau côm vươn tay ôm chặt lấy cô , xúc động kêu lên , “ . . . Vy Vy . ”
Vy Vy nghiêng đầu , nghi hoặc nhìn người phía sau , “ Làm sao vậy ? ”
Phó Hàn Tranh đứng sau cô , khe khẽ nỉ non , “ Có đôi khi anh lại có cảm giác là những ngày có em bên người chỉ là một giấc mộng . ”
Trước kia anh cũng không biết , chính mình sẽ vì một người mà trái tim cứng rắn lãnh đạm sẽ mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi thế này .
Trước kia anh cũng không biết , chính mình sẽ sợ hãi mất đi cô như vậy . Bây giờ tất cả đều tốt đẹp đến mức khiến cho anh không có cảm giác chân thật , vậy nên sẽ có cảm giác mọi thứ chỉ là mộng ảo .
Vy Vy quay lại , ngoắc tay với anh , “ Cúi đầu . ”
Phó Hàn Tranh cúi đầu gần sát Vy Vy , cô bất chợt nghịch ngợm cắn lên môi anh , lùi về phía sau hỏi .
“ Đau không ? “
Phó Hàn Tranh bật cười , sờ sờ cánh môi còn có chút đau , “ Đau . ”
Vy Vy cười , “ Vậy thì không phải là nằm mơ rồi . ”
Nói xong , cô bưng thức ăn ra bàn .
Hai người vừa ăn tối xong thì Phó Thời Khâm mang theo một đám người tới . Phó Thời Dịch và Hà Trì cũng đến , phía sau bọn họ là Phó Thắng Anh cùng bà Phó , còn có bà cụ Phó . Bọn họ còn dắt Tiểu Nguyên Bảo theo .
Tiểu Nguyên Bảo vừa nhìn thấy cô , lắc lư chạy tới ôm chân cô , “ Vợ ! ”
“ Vợ ? ”
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch trợn mắt há hốc miệng nhìn Tiểu Nguyên Bảo đang ôm chân cô , cháu mới ba tuổi lại dám cướp vợ của anh trai chứ ?