Chương 579 : Khổ sở thế mà anh còn ôm , còn hôn được
Vy Vy miễn cưỡng tựa vào người anh , dò hỏi , “ Anh đến khi nào vậy ? ”
“ Vừa mới tới một lúc . ”
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu , hôn lên trán cô , “ Chờ lâu lắm à ? ”
Anh cũng muốn nhanh chóng lại đây , nhưng cho dù bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới , bay cũng phải mất hơn mười mấy giờ .
Cũng may , máy bay vừa hạ cánh liền nhận được tin tìm thấy cô . Mới vừa chạy tới nơi này liền thấy cô .
“ Không , em nghĩ là mai mới về được . ” Vy Vy cười nói .
Theo cô tính , cho dù lấy thời gian nhanh nhất để tìm kiếm , ngày mai mới có thể tìm được bọn họ . Vậy mà người của anh đã tìm được họ trong ngày hôm nay , thực sự là quá ngoài dự kiến .
Phó Hàn Tranh , “ Làm sao có thể để em chờ lâu vậy được ?
Hơn nữa , anh còn biết Cố Tư Đình lặng lẽ tới Úc .
Vy Vy ngẩng đầu nhìn anh , cười nói , “ Vừa nghĩ tới anh vừa chờ nên cũng không thấy lâu lắm . ”
Khóe miệng Phó Hàn Tranh không tự giác cong lên mấy phần , bàn tay nắm tay cô cũng chặt hơn vài phần .
Sau khi không liên lạc được với cô , lại nhận được tin Cố Tư Đình đến đây , trời mới biết trên đường tới đây anh lo lắng như thế nào .
Mặc dù theo tình huống thực tế , Cố Tư Đình không có khả năng lại bắt cô , nhưng anh vẫn sợ hãi tình huống không tốt xảy ra . May mà bây giờ cô đã khỏe mạnh trở lại .
Hai người ở trên xe đợi không đến mười phút , xe cũng đã dừng lại ở khách sạn .
Lái xe mở cửa , “ Anh Phó , đến khách sạn rồi ạ . ”
Hai người trở về phòng , trong phòng đã bày đầy một bàn ăn . Cô vội vã đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm , khi đi ra Phó hàn Tranh đã múc cho cô một bát cháo , ấm áp hợp
khẩu vị .
“ Ăn một bát cháo trước đã rồi hãy ăn cái khác . ”
Vy Vy nhìn một bàn cá , thịt , đùi gà ngon miệng , vẫn là ăn bát cháo Phó Hàn Tranh đưa tới trước . Nhưng cô ăn được hai miếng , nhớ tới anh cũng vừa tới đây , khẳng định trên đường cũng không ăn cái gì . Vì thế , quả quyết buông bát , múc cho anh một bát .
“ Đừng nhìn em , anh cũng ăn đi . ”
Phó Hàn Tranh nhận lấy , nhưng không vội vã ăn mà mỉm cười nhìn cô bận bịu lấp đầy bụng .
Di động đổ chuông , anh buông bát nhìn tin trong di động , là Lôi Ninh báo cáo hành trình này của bọn họ .
Anh mím môi nhìn cô gái đang vùi đầu ăn cơm ở đối diện , buông di động xuống nhưng không hỏi cô cái gì .
Qua một lúc lâu , Vy Vy cũng lấp đầy bụng , vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy bát cháo của người đàn ông đối diện vẫn còn nguyên .
“ Còn không ăn , chờ em bón cho anh à ? ”
Vy Vy lau miệng , nâng mặt cười tủm tỉm nhìn bạn trai đã hơn mười ngày qua không gặp .
Phó Hàn Tranh liếc mắt nhìn cô , bưng bát lên hỏi , “ Còn muốn ăn thứ gì khác không ? ”
Vy Vy suy nghĩ một lúc , kéo ghế dựa đến bên cạnh anh , nghiêng người nhẹ nhàng mổ lên môi anh một cái .
“ Muốn ăn món điểm tâm là anh có được không ? “
Phó Hàn Tranh bỏ bát xuống , một tay giữ cằm cô , hôn lên môi cô , một tay kéo người vào trong ngực , làm nụ hôn sâu thêm .
Sau bao ngày gặp lại , Vy Vy cũng không nhịn được mà nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh , mặc cho anh bế mình về phòng ngủ . Cho đến khi ngã xuống giường , áo khoác của cô bị lột ra , cô đột nhiên nghĩ tới gì đó . Sau đó , lăn mình đến mép giường bò xuống giường , thở hổn hển nói .
“ Chờ một chút ! ”
Phó Hàn Tranh nhíu mày , “ Làm sao vậy ? ”
Vy Vy mếu máo , “ Em . . . Em chưa tắm “
Mấy ngày nay luôn ở khu không người phía Bắc , làm gì có nơi để tắm , trên người đều đã mốc meo
Khổ thân cô , thế mà anh còn ôm , còn hôn được .