Edit: Sơn Tra
"Hắn ta đang mắng anh." Cho dù chỉ là một hàng ký hiệu, Hứa Khuynh cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ bên kia màn hình, cô nhắc nhở Cố Tùy.
Cố Tùy ôm cô đến bên ghế sô pha bên này, đặt cô xuống, "ừ" một tiếng.
Anh cúi người bưng chén canh giải rượu.
Múc một muỗng, đưa tới bên môi cô.
Hứa Khuynh ghé vào trên sô pha, đầu óc là một trận choáng váng.
Cô há miệng, ngậm lấy muỗng, nước canh xâm nhập cổ họng, thật ấm áp, làm cho Hứa Khuynh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nghiêng đầu nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy ngay sau đó lại múc một muỗng đưa tới.
Hứa Khuynh há miệng.
Nhất thời trong phòng khách có chút an tĩnh.
Cảm giác đau đầu của Hứa Khuynh giảm bớt rất nhiều, cô xoa xoa trán, Cố Tùy nâng mắt liếc nhìn cô, nói: "Về sau đừng nghiện rượu như thế nữa."
Hứa Khuynh cong khóe mi cười: "Tôi phát hiện loại rượu này rất thơm."
"Ừ, cách làm rượu này tương đối đặc thù, phương thức cất giữ cũng rất đặc biệt, cho nên thơm hơn so với những loại rượu trắng khác." Anh lại múc một muỗng canh khác cho cô.
Thuận tiện rút khăn giấy đưa cho Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh không nhận.
Cô có chút mất tập trung.
Cố Tùy thấy thế, tự mình lau cho cô.
Hứa Khuynh hoàn hồn, ngơ ngác mà gương mặt cương ngạnh tuấn tú của người đàn ông này.
Đột nhiên cảm thấy bên tai có chút nóng bỏng, hơn nữa tim lại ẩn ẩn đập nhanh hơn, Hứa Khuynh vùi mặt xuống sô pha.
Uống rượu, rất nhiều tâm tình che giấu đều chạy ra ngoài.
Cố Tùy nhìn cô như vậy, hỏi: "Rất đau sao?"
Hứa Khuynh là vì trốn tránh những tình cảm đó, cô lắc đầu: "Cũng không tính là đau, không đúng, vẫn có chút đau."
Cô như vậy, thoạt nhìn có nhiều thêm vài điểm nhu nhược đáng thương.
Cố Tùy đặt chén xuống, tiến đến, ôm cô vào trong ngực, Hứa Khuynh ngửi được mùi hương trên người anh.
Lập tức rụt người qua.
Cố Tùy xoa huyệt thái dương cho cô, nói: "Xem em sau này còn dám uống nữa không."
Hứa Khuynh dán môi lên cổ anh.
Hàm răng nhẹ nhàng cắn mở cổ áo anh.
Cố Tùy khựng lại.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay duỗi ra, khép cổ áo trở về.
"Đợi lát nữa nhìn em ngủ, anh phải đi."
"Đêm nay không làm."
Hứa Khuynh: "...!À."
Có lẽ là do cồn tàn sát bừa bãi.
Hứa Khuynh hỏi lại: "Trễ như thế này rồi, anh còn đi làm cái gì?"
Cố Tùy: "Có buổi hội nghị quốc tế qua video."
Hứa Khuynh: "À, thật bận rộn."
Cố Tùy cười nhẹ, đầu ngón tay tiếp tục giúp cô ấn huyệt thái dương.
Hứa Khuynh cảm thấy đau đớn dần dần giảm bớt, côn buồn ngủ cũng tập kích đến.
Cố Tùy cúi đầu nhìn cô.
Đáy mắt hàm chứa vài tia nhu tình.
Nhẹ giọng hỏi: "Em không đắp mặt nạ sao?"
Hứa Khuynh đột nhiên mở to mắt nhìn anh.
Đuôi lông mày Cố Tùy hơi giãn ra, lại phát hiện ánh mắt người phụ nữ này mang theo vài sợi tìm tòi nghiên cứu, yết hầu anh khẽ trượt xuống.
Trong đầu nghĩ, nói sai cái gì rồi?
Hứa Khuynh nâng cánh tay, khảy cổ áo sơ mi người kia, nhẹ giọng hỏi: "Là ai dạy anh phụ nữ trước khi đi ngủ nhất định phải đắp mặt nạ?"
Trong nháy mắt.
Cánh tay Cố Tùy đang ôm cô trở nên căng thẳng.
"Không có ai dạy anh hết."
Hứa Khuynh: "Nhưng anh rất thành thạo."
Đối diện lẫn nhau, biểu tình của cô thật lãnh đạm, Cố Tùy lại chỉ cảm thấy tim đập "bịch bịch bịch" như muốn va chạm với lồng ngực, lần này không phải theo kiểu động tâm, mà chính là hoảng loạn mà đập nhanh.
Chân dài của Hứa Khuynh động một cái.
Cố Tùy theo bản năng mà ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: "Thật sự không có ai dạy anh, em đã xem qua ảnh chụp anh và Ngô Thiến ở Pháp, lúc trước là do Ngô tiên sinh gửi gắm anh chiếu cố Ngô Thiến, thường ngày anh rất bận rộn, là Trần Thuận ở bên cạnh cô ta.
Ngô Thiến nháo đòi đi Châu Phi, chỗ đó có thể đi sao? Anh không cho cô ta đi, cô ta liền lợi dụng uy hiếp anh, muốn anh đưa cô ta đi dạo phố."
"Anh đáp ứng, cô ta còn nhờ anh chụp ảnh, anh cũng giúp cô ta chụp, nhưng cô ta không hài lòng lấy một tấm, lúc sau tất cả đều là do Trần Thuận chụp, đi dạo một hồi anh liền không có kiên nhẫn nên quay trở lại trong xe hút thuốc.
Cô ta mua một đống lớn mặt nạ, lại một hai lái xe anh đi lấy, anh đổi qua một chiếc xe khác, cô ta ngược lại thì hay rồi, đưa mấy cái mặt nạ này đến công ty anh, tặng cho mỗi người một hộp, hơn nữa còn không ngừng thảo luận với mấy nữ nhân viên buổi tối làm sao đắp mặt nạ mới tốt."
"Tên chó má Trần Thuận này, vậy mà còn đi theo cô ta thảo luận sôi nổi, anh lẽ ra nên để Trần Thuận đi bán mặt nạ luôn mới phải."
"Trần Thuận nói cậu ta đắp mặt nạ mà thôi, cũng không phải phạm pháp, mỗi người phụ nữ đều đắp.
À, chuyện này anh đều nhớ kỹ."
Nói xong.
Anh bóp cằm cô: "Có phải là hiểu lầm rồi không?"
Hứa Khuynh chớp mắt mấy cái.
Cô quả thật không đoán được đêm nay lại bàn tới cái đề tài này, cũng giải thích luôn chuyện ảnh chụp cho cô.
Cô há miệng thở dốc, nói: "Ừ, hiểu lầm."
Cố Tùy cười khẽ.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô.
"Về sau có chuyện gì, em cứ trực tiếp hỏi thẳng anh."
Hứa Khuynh: "Ừ."
Giây sau, Hứa Khuynh nói: "Trần Thuận cũng đắp mặt nạ sao?"
Cố Tùy: "Ừ."
Hứa Khuynh: "Quả là chàng trai tinh xảo."
Cố Tùy: "...!Em đột nhiên khen cậu ta làm cái gì? Điệu đà thấy ghê."
Hứa Khuynh: "....."
Giới giải trí có rất nhiều nam nghệ sĩ phải hoá trang mà, ngẫu nhiên vì để trang điểm cho thuận tiện cho nên đều phải làm một ít bước dưỡng da, cái này làm sao tính là điệu đà, huống hồ, Trần Thuận là một chàng trai văn nhã, đi theo bên cạnh Cố Tùy lâu ngày, Trần Thuận ít nhiều cũng có chút khí thế, không hề yếu đuối chút nào.
Hứa Khuynh nghĩ như vậy, dần dần đã có chút mệt, chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Cố Tùy thấy thế, chặn ngang bế cô đến giường lớn trong phòng ngủ, lại giúp cô đắp chăn cẩn thận.
Gò má Hứa Khuynh có chút hồng, là do bị cồn ảnh hưởng, mi mắt tinh tế, nhìn ngoan ngoãn hơn so với khi tỉnh rất nhiều.
Cố Tùy cúi người, hôn lên môi cô một cái, đứng dậy, thuận tay tắt đèn ngủ trên đầu người.
Theo sau xoay người đi ra cửa, không quên giúp cô đóng cửa phòng lại.
Vớt áo khoác trên sô pha lên, cầm theo điện thoại ra cửa.
Xuống dưới lầu.
Bước ra khỏi sảnh lớn khách sạn.
Trợ lý Trần lái xe lại đây, Cố Tùy lên xe, véo véo mi tâm.
Trợ lý Trần thông qua kính chiếu hậu nhìn ông chủ nhà mình.
"Ông chủ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Tùy bắt chéo chân dài, từ bên cạnh lấy ra điếu thuốc rồi mồi lửa cắn trong miệng, khói thuốc lượn lờ, anh phất phất tay, ý bảo lái xe.
Cũng tỏ vẻ không có việc gì.
Trợ lý Trần lúc này mới khởi động xe.
Cố Tùy nhắm mắt lại.
Mặc cho khói thuốc bao phủ.
Anh nghiêng nghiêng mà cắn thuốc lá.
Kỳ thật, anh cũng không có cách nào nói cho người khác biết.
Mới vừa nãy, trong lòng anh lại hoảng hốt tới như vậy.
Mà ứng phó với loại tình huống như thế này, biện pháp tốt nhất, chính là làm cho chính mình vĩnh viễn không dính dáng tới bất cứ hoa cỏ nào.
*
Hứa Khuynh ngủ đến hừng đông, đầu cũng không đau như vậy nữa.
Vừa mới rời khỏi giường, liền nghe thấy tiếng đập cửa, Hứa Khuynh