Edit: Sơn Tra
"Thành công là theo đuổi thành công hay là hẹn ăn cơm thành công?" Im lặng mấy giây, Cố lão gia tử lại lần nữa nói ra nghi vấn.
Cố Tùy cắn răng.
Vài giây sau.
"Nếu ông muốn đi thăm mẹ của Hứa Khuynh thì chờ cháu trở về."
Cố lão gia tử muốn phản bác, sau lại ngẫm nghĩ, hẹn ăn cơm thành công và theo đuổi thành công là khác nhau một trời một vực, vậy bản thân mình cũng không có tư cách gì đi thăm mẹ của Hứa Khuynh.
Ông cụ không khỏi có chút tức giận: "Cháu ơi là cháu, mi bảo ông làm sao nói mi đây?"
"Được phụ nữ tâng bốc nhiều quen rồi, sẽ không theo đuổi phụ nữ được phải không, cho nên đáng đời mi chịu khổ."
Cố Tùy người này, nhân sinh xác thật quá thuận lợi, khả năng nhất định phải té ngã ở chỗ Hứa Khuynh.
Cố Tùy mấy năm nay đã quen thói đứng trên cao, cơ bản không ai dám nói anh ta.
Lúc này, ngón tay anh chống giữa mày, điểm điểm mấy cái.
"Vâng, ông nói đúng."
Cố lão gia tử nghe thấy ngữ điệu không chút để ý này liền biết anh không quá tiếp thu, hoặc là bản thân anh đã sớm có ý tưởng.
Ông cụ hầm hừ mà nói: "Cúp máy đây, sớm trở về một chút."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Cố Tùy bên kia cũng buông di động, tắt màn hình thuận tay ném lên mặt bàn.
Trợ lý Trần bên cạnh tiến lên đưa văn kiện.
Cao ốc CBD Hải Thành, có thể thấy được sóng nước lóng lánh trên mặt biển.
*
La Tố hiện tại nói chuyện quả thật giống như một đứa bé, Hứa Khuynh một bên giống bà thay đồ, một bên cùng bà nói chuyện phiếm, có mấy từ La Tố không nói được, Hứa Khuynh sẽ dạy bà, La Tố rất nhanh đã phản ứng được.
Mẹ con hai người hòa thuận vui vẻ, Hứa Khuynh có ba ngày nghỉ, cô tính toán sẽ dành thời gian ở cùng La Tố.
Vali hành lý cũng không đem về tiểu khu Hinh Nguyệt, trực tiếp để ở bệnh viện.
Buổi sáng ngày thứ ba.
Hứa Khuynh cầm khăn lông lau mặt cho La Tố, hai mẹ con thì thầm nói chuyện.
Cửa phòng bệnh bị gõ một cái.
Mẹ con hai người cùng ngẩng đầu, nhìn thấy ông cụ để chòm râu dài, một thân chánh khí, xách theo hộp quà đứng ở cửa.
La Tố có chút nghi hoặc, đưa mắt nhìn Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Cố lão gia tử.
"Ông nội, sao ông lại tới đây?"
Nói xong liền tiến lên phía trước giúp đỡ xách hộp quà.
Cố lão gia tử gật đầu với La Tố, sau đó nói với Hứa Khuynh: "Ông đi ngang qua nơi này nên thuận tiện đến xem."
Hứa Khuynh "vâng" một tiếng, mỉm cười dẫn lão gia tử đến trước mặt La Tố: "Mẹ, đây là…"
Cô tạm dừng lại.
Hai ngày nay La Tố cũng có hỏi đến Cố Tùy, Hứa Khuynh bèn nói Cố Tùy có việc bận, cộng thêm buổi tối hai người thỉnh thoảng có gửi voice chat, La Tố ít nhiều cũng nghe được tin tức khác của Cố Tùy, cho nên cũng không có hỏi lại nhiều.
Đàn ông bận rộn một chút cũng tốt, nói rõ sự nghiệp có thành tựu.
Hứa Khuynh ngay sau đó cười nói: "Mẹ, đây là ông nội của Cố Tùy."
La Tố vừa nghe liền lập tức muốn xuống giường.
Cố lão gia tử thấy thế thì nhanh chóng nói: "Không cần đứng dậy, chính là tiện đường tới, nhìn bà xem, gần đây thấy thế nào?"
La Tố khảy tóc, mỉm cười: "Tốt."
Cố lão gia tử liếc mắt nhìn Hứa Khuynh một cái.
Hứa Khuynh kéo ghế dựa ra cho ông cụ, nói: "Mẹ cháu mới vừa tỉnh lại, còn chưa thể nói chuyện được, hiện tại đang trong quá trình khôi phục, cho nên giống đứa bé mới vừa biết nói, không có cách nào nói dài, chỉ có thể bậc ra được mấy từ."
"Ồ, không có việc gì, chuyện này cứ từ từ."
Tiếp theo, Cố lão gia tử nhỏ giọng hỏi: "Mẹ cháu biết Cố Tùy sao?"
Hứa Khuynh sửng sốt.
Cô thấp giọng: "Lúc bà ấy tỉnh lại đã nhìn thấy Cố Tùy ở đây, bà ấy hiểu lầm cho nên cháu liền thuận thế để bà ấy tiếp tục hiểu lầm, cháu cảm thấy người muốn tồn tại cần phải có hy vọng."
Cố lão gia tử vừa nghe đã cảm thấy vui mừng.
"Đúng vậy, người muốn tồn tại cần phải có hy vọng."
Ông cụ kéo ghế dựa đi đến chỗ La Tố.
"Bà thông gia à."
Hứa Khuynh: "....."
Cô thấp giọng gọi: "Ông nội."
Đáng tiếc, Cố lão gia tử không có trả lời cô, dựa gần giường bệnh, cùng La Tố nói chuyện phiếm.
La Tố kinh ngạc, ngay sau đó liền nhoẻn miệng cười.
Lễ phép mà đáp lại.
Bà liên tiếp nhìn về phía Hứa Khuynh.
Ánh mắt kia chính là, không phải bạn trai sao? Sao lại gọi bà thông gia?
Hứa Khuynh không biết nên nói thế nào.
Cô xoa xoa cái trán.
Vừa nâng mắt đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia đang tiến vào, trông anh có vẻ phong trần mệt mỏi, hẳn là vừa mới xuống máy bay.
Hứa Khuynh lập tức đi lên phía trước, túm chặt cánh tay anh.
Cố Tùy rũ mắt, mỉm cười ôm eo cô.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Khuynh nhón chân, nhỏ giọng: "Ông nội gọi mẹ tôi là bà thông gia."
Cố Tùy mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía hai vị trưởng bối bên kia: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Hứa Khuynh: "....."
Nháy mắt nhớ tới giấy hôn thú kia của hai người.
Cố Tùy cười khẽ, ôm eo cô tiến vào phòng bệnh, anh thuận tay đưa áo khoác cho chị Tiêu, chị Tiêu cũng tự nhiên mà nhận lấy, treo lên giá.
Hứa Khuynh nhìn động tác tự nhiên kia của chị Tiêu.
Được rồi.
Tên đàn ông này quá tự nhiên.
Cố Tùy đi lên, một bên xắn ống tay áo, một bên lên tiếng gọi ông nội, theo sau hỏi La Tố: "Dì thấy khá hơn chút nào không?"
La Tố nhìn thấy Cố Tùy tới liền vui vẻ.
Bà gật đầu: "Rất nhiều."
"Vậy về sau chúng ta có thể giao lưu rồi." Cố Tùy cong cong khóe môi, mặt mày ôn hòa, bộ dáng con rể lịch sự văn nhã.
La Tố còn có thể không vui sao, bà nói: "Ừ, có thể nói."
Cố Tùy ngay sau đó lại nói: "Chủ nhiệm Khương nói không đến nửa năm nữa là đã có thể về nhà rồi, quay về con sẽ cho người thu xếp chỗ ở."
La Tố cười: "Cùng Hứa Khuynh."
Cố Tùy nâng đôi mắt, nhìn về phía Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh nhướng mày.
Cố Tùy lại cúi đầu cười cười, nói với La Tố: "Vâng, cùng Hứa Khuynh."
Cố lão gia tử ở đối diện, nhìn thằng cháu nhà mình đối đáp trôi chảy với mẹ Hứa Khuynh, dáng vẻ nắm chắc phần thắng, đây mới là bản tính của nó.
Thằng này chỉ có ở trước mặt Hứa Khuynh mới mất mặt như vậy.
Cố lão gia tử quay trở lại hỏi Hứa Khuynh: "Mọi người giữa trưa làm sao ăn cơm?"
Hứa Khuynh cười: "Cháu đã đặt thức ăn ở một nhà hàng gần đây rồi, lát nữa sẽ đưa tới, ông và Cố Tùy cũng ở lại ăn cơm đi."
Cố lão gia tử: "Ông còn định mời mọi người ăn cơm đây, cháu cái đứa nhỏ này, vậy ông nội liền ở lại đây cọ cơm."
Hứa Khuynh mỉm cười, mi mắt cong cong: "Vâng."
Cố Tùy đứng ở đối diện, đôi mắt dừng trên người Hứa Khuynh.
Nhìn cô cười đến mặt mày xán lạn, khóe môi anh cũng bất giác cong lên theo, đáy mắt mang theo mấy phần ôn nhu.
La Tố cũng bởi vì bầu không khí này mà tâm tình trở nên kích động, bà nhìn ra ông nội của Cố Tùy thích Hứa Khuynh, bà chỉ cảm thấy trời cao đang chiếu cố một nhà bọn họ.
Hứa Khuynh nói chuyện với lão gia tử xong, đôi mắt vừa nhấc lên.
Liền đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của người đàn ông kia.
Hứa Khuynh giật mình trong lòng.
Đầu ngón tay khảy vạt áo len.
May mắn thay, lúc này, di động của cô vang lên, cô xoay người cầm lấy, đưa mắt nhìn.
Là người đưa cơm của nhà hàng gọi đến, Hứa Khuynh lập tức đi ra phía cửa, nói: "Trực tiếp đưa đến là được."
"Được."
Mới vừa nói xong, cửa thang liền mở, nhân viên nhà hàng xách theo cơm đi tới.
Hứa Khuynh đón tiếp người tiến vào, là hai nhân viên cùng một quản lý, quản lý nhìn thấy Cố Tùy thì sửng sốt một chút.
Theo sau gọi: "Cố tiên sinh."
Cố Tùy gật đầu.
Quản lý ngay sau đó nói: "Trở về tôi sẽ bảo nhà hàng đưa chút điểm tâm ngọt tới đây, cảm ơn cô đã ủng hộ cho nhà hàng."
Hắn ta đặt thức ăn xuống, nói với Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cười: "Được, cảm ơn."
Cô nhìn sang Cố Tùy, phỏng chừng là nhờ phúc của người này đây mà.
Nhân viên đưa cơm đi rồi, Hứa Khuynh tiến lên phía trước, Cố Tùy cũng xắn cao tay áo, hỗ trợ đỡ La Tố xuống dưới.
La Tố hiện tại vẫn chưa thể tự mình ngồi được, còn cần mượn máy móc, cố định xong thân thể, sau đó đặt chân lên xe, đẩy đến bên cạnh bàn.
Bàn này là loại bàn tròn.
Vừa vặn đủ cho năm người ngồi.
Cố lão gia tử nhìn một bàn này, đột nhiên có chút cảm khái: "Nếu cơm tất niên có thể ăn như thế này thì tốt rồi."
Cố Tùy gắp đồ ăn cho Hứa Khuynh.
Lại liếc nhìn lão gia tử một cái.
Cố lão gia tử cũng nhìn Cố Tùy, ánh mắt tỏ vẻ, mi nhanh chóng nỗ lực đi!
Cố Tùy: "....."
Anh thu mắt, lười phản ứng.
Bữa cơm này có thể nói là lần cao hứng nhất kể từ sau khi La Tố tỉnh lại, bà nhìn Cố Tùy săn sóc, nhìn mọi phương diện của Cố Tùy đều tốt, trong lòng cũng xem như được an ủi.
Ăn cơm xong, thu dọn sạch sẽ bàn ăn.
Hứa Khuynh cùng Cố lão gia tử ở cùng La Tố một lát, cô bưng ly nước trái cây đã uống được một nửa lên, nhìn ra ngoài ban công, Cố Tùy đang đứng đó nghe điện thoại, khóe miệng còn cắn thuốc lá.
Hứa Khuynh đi đến mở cửa ra, cũng đi vào ban công.
Cô bưng ly nước trái cây, dựa vào lan can, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Kỳ thật cảnh sắc này cũng không quá tốt.
Đối diện cũng là khu nằm viện.
Nhiều người mặc đồ bệnh nhân ra ra vào vào, có người đầu quấn băng vải, có người ngồi xe lăn, treo bình nước biển, cũng có người nằm trên giường bệnh di động, đang đắp chăn sọc xanh trắng, rất áp lực.
Hứa Khuynh nhấp nước trái cây, lẳng lặng mà nhìn hàng trăm sắc thái nhân sinh dưới lầu.
Hôm nay cô mặc áo len màu đỏ, lộ một bên bả vai trắng nõn nà, trên bả vai còn có dây áo trong màu đen.
Cố Tùy cúp điện thoại, gỡ thuốc lá trên khóe môi, bước lên, ấn xuống bả vai Hứa Khuynh, chuyển người qua, cúi đầu lấp kín môi cô.
Đầu lưỡi mang theo mùi thuốc lá lùa vào.
Là mùi hương bạc hà mát.
Hứa Khuynh đột nhiên nắm chặt cái ly.
Bàn tay Cố Tùy đáp trên lan can, trên đầu ngón tay là khói thuốc lượn lờ, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy lan can cực kỳ đẹp mắt.
Hứa Khuynh bị anh hôn đến ngửa đầu, cổ thiên nga tinh tế trắng nõn.
Đầu lưỡi Cố Tùy hung hăng mà khuấy đảo.
Mút cô.
Hôn xong.
Anh cắn lên vành tai cô: "Đêm nay em phải lên máy bay sao?"
Hứa Khuynh: "Ừ, không phải anh cũng thế sao?"
Cố Tùy cất giọng trầm thấp khàn khàn: "Gần đây rất bận rộn."
Hợp tác với Đồng Dịch lâm vào cục diện bế tắc, Chu Khôn người này thật không được, bên ngoài còn có những tư bản khác như hổ rình mồi muốn thừa dịp hai người bọn họ đấu đá lẫn nhau mà "ngư ông đắc lợi".
Cố Tùy biết rõ muốn bắt lấy Đồng Dịch, phải tập hợp vòng thế gia Hải Thành, cho nên gần đây xã giao rất nhiều, bọn họ xã giao sẽ không lấy rượu là chính, mà là càng nhiều hình thức, càng nhiều phương thức, phương thức đánh cờ còn cao cấp hơn.
Việc này cũng làm cho Cố Tùy tiêu tốn khá nhiều tâm tư.
Vì thế mới bận rộn như vậy.
Hứa Khuynh: "Ừ."
Cố Tùy kẹp thuốc lá tay kia, khảy phần tóc mai của Hứa Khuynh, nói: "Đi thôi."
Nói xong, anh dẫn đầu mở cửa ban công ra.
Hứa Khuynh uống xong nửa ly nước trái cây, đi theo sau lưng anh vào phòng bệnh.
La Tố cần phải ngủ trưa, bà còn đang cố chống đỡ, Cố Tùy lấy