“Anh… anh muốn làm gì?”
Bị Trần Viễn lôi vào trong phòng, hơn nữa còn đem cửa phòng khóa chặt.
Nhất thời, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi lộ ra vẻ hoảng hốt, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.
Nhưng mà, Trần Viễn lại rất điềm tĩnh, tự mình đi đến chỗ ghế sô pha chậm rãi ngồi xuống.
Sau đó, anh mới vỗ nhẹ về phía vị trí chỗ ngồi bên cạnh, nhìn lấy Lý Tiến nói ra.
“Đừng sợ, tôi cũng không muốn làm gì anh cả.
Chúng ta có thể chậm rãi trò chuyện với nhau, được không?”
Mặc dù là Trần Viễn đang hỏi, nhưng ánh mắt của anh lại như lưới dao đâm thẳng vào trong lồng ngực của Lý Tiến, để cho Lý Tiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Tôi… tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.
Chú… chú tôi là đảng ủy viên ban chấp hành đảng ủy của thành phố.
Nếu anh dám làm gì tôi, chú tôi… chú tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Ha ha ha, anh cần gì phải làm vậy chứ? Nào, lại đây, tôi sẽ không đánh anh đâu, đừng sợ!”
Lời này Trần Viễn vừa mới nói ra, thân hình của Lý Tiến càng thêm sợ hãi, phải vội vàng lùi lại phía sau thêm mấy bước.
Lúc này, trong lòng của Lý Tiến chỉ muốn mắng to một tiếng.
Hắn chưa từng thấy ai lại muốn nói chuyện với nhau, trên tay lại cầm theo một con dao găm.
Đây rõ ràng là hành động uy hiếp một cách trần trụi.
Mặc dù biết rõ, Trần Viễn chắc chắn sẽ không dám giết mình.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc lần trước bị Trần Viễn đánh cho một trận, trong lòng của Lý Tiến đã nhịn không được, chỉ muốn chạy trốn ra khỏi phòng.
Đáng tiếc, cửa phòng lúc này đã bị đóng lại.
Hơn nữa, vị trí mà Trần Viễn đang ngồi lại vừa vặn chắn ngay vị trí chính diện.
Chính vì thế, mặc dù trong lòng đang rất hoảng sợ, nhưng Lý Tiến cũng không có biện pháp nào khác.
Hắn chỉ có thể cố nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Sau đó, hắn dùng lấy ánh mắt run rẩy, nhìn lấy Trần Viễn.
“Rốt cuộc… anh… anh muốn làm gì?”
Đến lúc này, Trần Viễn cũng không muốn tiếp tục đe dọa Lý Tiến nữa.
Anh chậm rãi nâng người đứng dậy.
Sau đó, anh đi tới trước mặt của Lý Tiến, cười nói.
“Tôi không muốn gì cả.
Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc anh và thư ký Kim có quan hệ gì với nhau?”
Lần này, thần sắc của Lý Tiến không khỏi lộ ra mấy phần quái dị.
Thế nhưng, sau khi thấy được con dao trên tay của Trần Viễn đưa tới phía trước mặt mình, hắn liền nhịn không được, vội vàng nói ra.
“Không… không có quan hệ gì cả.
Tôi… tôi chỉ muốn lợi dụng cô ta, đánh cắp một số tài liệu bí mật của tập đoàn Thành Phát.
Nhưng mà, việc này cũng chưa xảy ra.
Thế nên, anh có thể buông tha cho tôi một lần được không?”
Đến lúc này, Lý Tiến cũng không dám cứng đối cứng với Trần Viễn, hắn chỉ có thể cúi người, hướng về phía Trần Viễn cầu xin tha thứ.
Nhưng mà, Trần Viễn không có lập tức đáp lại hắn ta.
Ánh mắt của anh khẽ đảo ở trên người của Lý Tiến một vòng.
Sau đó, anh đột nhiên đưa tay lên, vỗ nhẹ lên trên mặt của Lý Tiến một trận.
“Kỳ thật, tôi cũng không muốn hỏi anh việc này.
Đây là tự anh nói ra với tôi.
Thế nên, sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng không thể trách tôi được, đúng không?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa móc lấy điện thoại, quơ quơ ra phía trước mặt của Lý Tiến.
Vừa nhìn thấy màn hình điện thoại, lại nghe được đoạn âm thanh từ trong điện thoại phát ra.
Nhất thời, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi biến đến trắng bệch.
“Mày…”
“Thế nào?”
Ngay lúc Lý Tiến dự định lên tiếng mắng cho Trần Viễn một trận.
Đột nhiên, nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, Lý Tiến lập tức đem lời nói ở trong miệng nhanh chóng nuốt xuông lại.
“Được rồi, chuyện này tôi đã làm xong.
Hiện tại, anh và thư ký Kim, muốn làm sao thì làm, tôi cũng không có thời gian quan tâm.
Nhưng mà, tôi muốn nhắc nhở với anh một chút.
Tiêu Hân Hân là vợ tôi, anh còn dám làm chuyện xấu với cô ấy, thì hậu quả của anh sẽ giống như chiếc ly này.”
Âm thanh vừa dứt, Trần Viễn liền đem chiếc ly thủy tinh đặt ở bên cạnh, trực tiếp dùng tay bóp nát.
Nhưng dường như vẫn chưa đủ lực uy hiếp, anh lại lần nữa xan nắn, để cho toàn bộ mảnh vỡ của thủy tinh đều hóa thành bột mịn.
Lúc này, Trần Viễn mới gật đầu hài lòng, nhìn lấy Lý Tiến cười cười.
Mà chứng kiến toàn bộ chuyện này, sắc mặt của Lý Tiến đã trở nên trắng như tờ giấy.
Hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tưởng ra, Trần Viễn làm sao có thể làm ra được chuyện như vậy.
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến, Trần Viễn dùng bàn tay vừa rồi xóa nắn ở trên người mình, Lý Tiến liền nhịn không được, không khỏi rùng mình một cái.
Chuyện này thật sự quá mức đáng sợ, cho dù là ai cũng không thể nào chịu đựng được.
“Được rồi, đi thôi!”
Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Lý Tiến, trong lòng Trần Viễn không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn có thể làm được như vậy, là anh cố ý mượn nhờ một luồng năng lượng kỳ dị từ bên trong hình xăm nằm ở phía ngực trái của mình.
Mấy ngày gần đây, nhất là sau khi đối mặt với nữ sát thủ của tổ chức Huyết Sát Đoàn, Trần Viễn bắt đầu nhận ra được thực lực của mình hơi có một chút thụt lùi.
Chính vì vậy, vào lúc buổi tối anh vẫn thường xuyên mượn nhờ năng lượng của ánh trăng, đem hình xăm ở trên ngực trái của mình thắp sáng lên.
Trong lúc đó, anh lại vô tình phát