“Hân Hân, cô có ở đó không, tôi có thứ này muốn đưa cho cô!”
Sau khi rời khỏi nhà của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn liền đi đến công ty của Tiêu Hân Hân để đưa cô xem đoạn ghi âm mà anh đã cố tình ghi lại trong lúc nói chuyện với Lý Tiến.
Nhưng khi Trần Viễn đến văn phòng làm việc của Tiêu Hân Hân, anh lại phát hiện cô không có ở đây.
Không còn cách nào khác Trần Viễn chỉ có thể soạn lấy một đoạn tin nhắn gửi qua cho Tiêu Hân Hân.
Nhưng sau khi chờ đợi một hồi lâu không thấy Tiêu Hân Hân hồi âm lại cho mình.
Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút dự cảm bất thường.
Chính vì thế, sau một hồi do dự Trần Viễn liền quyết định gọi trực tiếp vào số điện thoại của Tiêu Hân Hân.
Nhưng mà, lần gọi đầu tiên Tiêu Hân Hân lại không bắt máy.
Đợi đến lần thứ hai, Trần Viễn lại nghe được âm thanh của một người đàn ông nào đó thay cho cô trả lời điện thoại của anh.
“A lô, ai vậy? Hân Hân vừa mới có việc ra ngoài, nếu như không có chuyện gì quan trọng, có thể nhắn lại với tôi để tôi chuyển lại cho cô ấy.”
Nghe được âm thanh trả lời của người này, thần sắc của Trần Viễn nhất thời trở nên cứng ngắc.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh lộ ra sự tức giận.
Anh không nghĩ đến, Tiêu Hân Hân lại đi ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác.
Hơn nữa, nghe cách xưng hô của anh ta, quan hệ giữa hai người bọn họ còn rất thân mật.
Không cần đoán, Trần Viễn cũng biết được gã đàn ông đang cầm điện thoại của Tiêu Hân Hân là ai.
“Xin lỗi, tôi gọi nhầm số!”
Sau khi nói xong lời này, Trần Viễn trực tiếp tắt ngang điện thoại.
Sau đó, bàn tay của anh hơi buông lỏng xuống, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài bầu trời xa xăm.
Trong lòng anh bỗng dưng trở nên trống rỗng, anh cũng không biết là mình đang suy nghĩ cái gì.
Anh cũng không biết mình nên tức giận hay thất vọng.
Nhưng cảm giác của anh lúc này thật sự rất tệ.
Lái xe rời khỏi công ty, Trần Viễn cũng không biết bản thân đang đi đâu.
Anh chỉ nhìn thấy bầu trời càng lúc càng đen, phía trước mặt anh là một bờ biển kéo dài, phía trên sóng nước vỗ mạnh liên tục.
Cảnh tượng này, nhất thời để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Sau một hồi suy nghĩ, anh mới sực nhớ ra đây chính là nơi mà anh và Lưu Thục Hiền đã gặp nhau vào sáng nay.
“Cô đang ở đâu? Có thể ra ngoài uống với tôi vài ly được không?”
Cũng không biết suy nghĩ như thế nào, Trần Viễn đột nhiên lấy ra điện thoại, sau đó gửi cho Lưu Thục Hiền một đoạn tin nhắn.
Lần này Trần Viễn cũng không chờ đợi quá lâu, phía trên tin nhắn điện thoại của anh liền phát ra nhấp nháy.
Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được phần tin nhắn hồi âm của Lưu Thục Hiền.
“Tôi đang ở phòng, anh đến đây chở tôi nhé?!”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này của Lưu Thục Hiền, nụ cười trên mặt của Trần Viễn liền trở nên rực rỡ hẳn lên.
Ngay sau đó, anh cũng vội vàng nhắn tin đáp lại.
“Được, cô chờ tôi một chút.
Năm phút nữa tôi sẽ có mặt.”
Lúc này, Lưu Thục Hiền đang nằm ở trên giường ngủ.
Vừa rồi, cô mới từ trong phòng tắm bước ra ngoài.
Sau đó nhìn thấy tin nhắn của Trần Viễn gọi đến, thế nên cô mới nhanh chóng đáp lại.
Nhưng Lưu Thục Hiền lại không nghĩ đến, Trần Viễn lại chạy đến nhanh như vậy.
Chính vì thế, Lưu Thục Hiền mới lúc này vội vàng soạn ra tin nhắn.
“Anh chờ tôi một chút, để tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay.”
Trần Viễn đang ở trên đường lái xe chạy đến chỗ ở của Lưu Thục Hiền, thế nên anh cũng không có nhìn thấy tin nhắn mà cô gửi đến.
Sau hơn năm phút lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể.
Rốt cuộc, chiếc xe ô tô của Trần Viễn cũng dừng lại ở trước cổng chung cư của Lưu Thục Hiền.
Lúc này, Trần Viễn mới đem điện thoải mở lên xem.
Sau khi thấy được tin nhắn mà Lưu Thục Hiền đã gửi đến cách đây mấy phút, Trần Viễn mới vội vàng bật lên xem, rồi soạn tin đáp lại.
“Tôi đã đến rồi, cô đã xong chưa?”
Tin nhắn vừa mới gửi đến không có bao lâu, Trần Viễn đột nhiên nghe được tiếng bước chân của Lưu Thục Hiền đang từ phía trên cầu thang vội vàng đi xuống.
Ngay sau đó, anh thấy Lưu Thục Hiền mặc một chiếc quần jean kết hợp với áo thun cổ ngắn, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười vô cùng tươi tắn đang hướng về phía anh vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Trần Viễn nhất thời không khỏi trừng lớn.
Anh thật sự không nghĩ đến, sau khi ăn mặc như vậy Lưu Thục Hiền nhìn như trẻ ra hơn đến cả chục tuổi.
Nếu như không phải biết rõ tuổi tác thật sự của cô, Trần Viễn vẫn còn nghĩ Lưu Thục Hiền chính là một cô nữ sinh vừa mới ra trường.
“Sao thế? Trên người tôi có dính thứ gì hay sao?”
Nhìn thấy Trần Viễn cứ nhìn mình chằm chằm, không có rời mắt.
Nhất thời, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra một chút nghi hoặc.
Sau đó, cô hơi liếc mắt, nhìn lấy anh để hỏi thăm.
Nghe hỏi đến, Trần Viễn liền vội vàng ho khan một tiếng.
Ngay sau đó, anh đưa tay chỉ về phía chỗ ngồi ở ngay bên cạnh của mình, nói ra.
“Khụ khụ, không có việc gì.
Cô ngồi đi, chúng ta đi ra ngoài dạo mát một chút.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không dám tiếp tục nhìn về phía Lưu Thục Hiền nữa.
Mà lúc này, anh lại không biết trong lòng của Lưu Thục Hiền lại phát ra một tiếng cười trộm.
Cô làm sao không nhìn thấy được, bộ dáng ngơ ngác vừa rồi của Trần Viễn khi nhìn thấy cô xuất hiện.
Chỉ có điều, việc này chỉ cần suy nghĩ ở trong lòng là đủ, không cần phải nói phá ra ngoài.
Chính vì thế, sau khi để cho Lưu Thục Hiền ngồi vào trong xe, Trần Viễn cũng vội