“Anh đi đâu, làm sao giờ này mới về?”
Nhìn thấy Trần Viễn hơn mười hai giờ đêm mới trở về nhà, đang ngồi làm việc ở trong phòng khách ánh mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi gắt gao nhìn về phía anh.
Chỉ có điều, thái độ của Trần Viễn lúc này rất thờ ơ.
Anh cũng không có để ý đến cô, mà trực tiếp đi thẳng một mạch lên trên lầu.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó? Tại sao anh lại không trả lời tôi?”
Sáng nay nhìn thấy Trần Viễn đi cùng với Lưu Thục Hiền, trong lòng Tiêu Hân Hân đã có một chút khó chịu.
Lúc này, từ trên người của Trần Viễn, cô còn ngửi được mùi hương nước hoa của phụ nữ lưu lại.
Nhất thời, Tiêu Hân Hân có chút bực bội, lên tiếng quát lớn.
Thế nhưng, ánh mắt Trần Viễn lại liếc xéo về phía cô, giọng điệu mang theo mấy phần giễu cợt.
“Tôi muốn đi đâu làm gì thì có liên quan gì đến cô? Chẳng phải, cô rất muốn ly hôn với tôi hay sao? Bây giờ, mấy chuyện như vậy cô cũng muốn quản?!”
“Anh…”
Thấy thái độ của Trần Viễn như vậy trong lòng Tiêu Hân Hân thật sự rất tức giận.
Nhưng trong lúc nhất thời, cô lại không có cách nào để lên tiếng phản bác, chỉ có thể hậm hực nhìn lấy bóng lưng của Trần Viễn dần dần bước đi xa.
Cộc cộc…
Nằm ở trên giường ngủ, Trần Viễn đang cầm điện thoại để nhắn tin.
Đột nhiên, anh nghe được phía bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, sau đó còn có âm thanh của Tiêu Hân Hân phát ra.
“Này, anh đã ngủ hay chưa? Tôi đang có việc, cần phải thương lượng với anh một chút.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói thương lượng, nhưng rõ ràng thái độ của Tiêu Hân Hân không giống như lời của cô nói một chút nào.
Vốn dĩ, Trần Viễn cũng không có dự định lên tiếng đáp lại.
Nhưng sau đó, nghe được Tiêu Hân Hân liên tục gõ cửa.
Rốt cuộc, anh cũng không thể nào nhịn được, đành phải bước xuống giường, đem cửa phòng mở ra.
“Có chuyện gì?”
Thái độ của Trần Viễn rất khó chịu, đồng thời cách anh nói chuyện cũng vô cùng cộc cằn.
Nếu như là lúc bình thường, Tiêu Hân Hân có lẽ đã tức giận bỏ đi.
Nhưng lúc này, cô quả thật là có việc muốn nhờ đến anh.
Thế nên, cô chỉ có thể kiềm nén tức giận ở trong lòng, sau đó cô cố thở hắt ra một tiếng.
Cuối cùng, Tiêu Hân Hân mới bình tĩnh nhìn lấy Trần Viễn, nói.
“Sáng sớm ngày mai tôi cần phải bay sang nước ngoài để ký hợp đồng.
Hiện tại, tôi không có vệ sĩ riêng, nên muốn mời anh đi làm vệ sĩ cho tôi.”
Nghe vậy, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu lại.
Vừa rồi, anh còn nhắn tin với Lưu Thục Hiền, hẹn nhau sáng sớm ngày mai sẽ đến đón cô đi uống cà phê, ăn sáng.
Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đột nhiên đưa ra một lời đề nghị như thế, để cho Trần Viễn có chút không kịp phản ứng.
“Đương nhiên, tôi sẽ trả thêm tiền cho anh.
Sau khi ký xong hợp đồng anh sẽ nhận được năm chục triệu.
Đồng thời, tôi sẽ nâng lương, thay đổi vị trí công tác cho anh.
Tất nhiên, với một điều kiện là, anh phải giúp tôi ký xong hợp đồng, sau đó bảo vệ cho tôi an toàn trở về nước.”
Nghe được lời đề nghị như vậy của Tiêu Hân Hân, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy xoắn xuýt.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh liền gật đầu đáp lại.
“Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đi với cô.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có tiếp tục đứng ở bên ngoài, mà trực tiếp đem cửa phòng đóng lại.
Thấy vậy, trong lòng Tiêu Hân Hân thật sự có hơi chút bực mình.
Nhưng sau đó cô cũng không có suy nghĩ quá nhiều, lại trở về tiếp tục với công việc của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Viễn bị Tiêu Hân Hân đánh thức bằng tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, cả hai liền nhanh chóng khởi hành, đi đến sân bay.
Chuyến bay của bọn họ bắt đầu từ lúc 7 giờ 30 phút.
Sau hơn hai giờ bay, máy bay đáp xuống sân bay ở Băng Cốc.
Chuyến công tác lần này của Tiêu Hân Hân có liên quan đến một đối tác làm ăn rất có danh tiếng ở thủ đô Băng Cốc.
Thế nên, sau khi hai người đi xuống máy bay không được bao lâu, lúc bọn họ bước chân ra khỏi phi trường ngay lập tức liền có một nhóm đội ngũ gồm một nữ, ban am hướng về phía bọn họ đi tới.
Ngay sau đó, người phụ nữ duy nhất trong đoàn, nhìn lấy Tiêu Hân Hân và Trần Viễn, tự giới thiệu bằng tiếng Việt.
“Xin chào tiểu thư Hân Hân, tôi là Han, trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Chai Chai.
Còn đây là anh Chai Chai Ra Thép, CEO của công ty chúng tôi.”
Vừa nói cô gái này vừa chỉ tay về phía người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ngay bên cạnh.
Mà người đàn ông này nhìn vẻ bề ngoài chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa cách ăn mặc của anh ta cũng rất sang trọng.
Khác với hai người đàn ông đang đứng ở sau lưng, bọn họ đều mặc áo vest đen, đeo kính đen, trông bộ dáng giống hết như các vệ sĩ ở trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh.
Thế nhưng, điều làm cho Trần Viễn và Tiêu Hân Hân cảm thấy bất ngờ nhất, chính là cách nói chuyện của cô gái kia.
Rất rõ ràng, cô gái này sử dụng tiếng Việt vô cùng sành sỏi.
Nếu như không phải nghe cô ta giới thiệu một phen, cả Trần Viễn lẫn Tiêu Hân Hân đều đã tưởng rằng cô ta là một người Việt.
Sau đó, Tiêu Hân Hân cũng đứng ra giới thiệu với bọn họ về bản thân và Trần Viễn.
Cuối cùng, cả hai được đưa đến khách sạn bằng một chiếc Limousine vô cùng sang trọng.
Đây là một chiếc Limousine đã được cải tiến, phía bên ngoài được bọc bằng một lớp kính chống đạn rất dầy.
Chiếc xe Limousine sang trọng dừng lại ở trước một tòa khách sạn cao cấp ở trong trung tâm thủ đô Băng Cốc.
Vị trí nơi này vô cùng thuận