Không đến nửa tiếng đồng hồ, Han cùng với vệ sĩ của Chai Chai Ra Thép xuất hiện ở trước khu xóm nghèo.
Đám lưu manh vừa nhìn thấy người của hoàng gia, lập tức liền bị dọa sợ, không dám đến gây phiền phức cho Trần Viễn và cha con Malee.
Đồng thời, nhờ có sự trợ giúp của Han, mẹ của Malee cũng được đưa vào bệnh viện chữa trị với điều kiện tốt nhất.
Hơn nữa, Han còn thu xếp cho Malee làm việc ở trong khách sạn cùng với chế độ đãi ngộ cực kỳ ưu đãi.
Tất nhiên, những chuyện này Trần Viễn cũng không biết được.
Sau khi về nước, anh mới nghe Han nhắc đến.
Hơn nữa, Trần Viễn cũng không nghĩ đến, chính một lần vô tình giúp đỡ này của anh, lại đem anh cứu sống một mạng.
Nhưng mà những chuyện này tạm thời khoan hãy nhắc đến.
Hiện tại, sau khi thu xếp xong việc hợp tác với tập đoàn Chai Chai, Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân bắt đầu hành trình trở về nước.
Chỉ có điều, lần này ngoại trừ hai người bọn họ còn có một người theo cùng, đó là Han.
Cô theo sự phân phó của Chai Chai Ra Thép, dự định cùng với Tiêu Hân Hân về nước để xúc tiến thương vụ hợp tác giữa hai công ty.
Hơn nữa, cô còn đặc biệt mang theo một cái nhiệm vụ bí mật, muốn tìm hiểu tung tích về một nửa viên ngọc bội mất tích mà vị giáo chủ ở trong lời nói của hoang thân Chainan và cha của Tiêu Hân Hân, Tiêu Viễn Sơn đã nhắc tới.
“Về đi, có cơ hội lần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau!”
Đưa Trần Viễn đi ra sân bay, hai mắt của Malee lúc này hơi có chút ươn ướt.
Cô cứ luôn nhìn theo bước chân của anh, mãi không chịu rời đi.
Bất đắc dĩ, Trần Viễn đành phải dừng lại, xoa xoa lấy đầu của Malee để an ủi.
“Ừm, em biết rồi! Sau này, em nhất định sẽ sang Việt Nam để gặp anh!”
Cô bé lúc này vô cùng nghiêm nghị, gật gật lấy đầu của mình.
Sau đó, trong ánh mắt tiếc nuối của cô, bóng lưng của Trần Viễn cũng dần dần biết mất ở trong sân bay.
Cho đến khi không thể nào nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn được nữa, lúc này nước mặt của Malee mới chực trào ra ngoài, tuôn rơi như suối nguồn.
Trong khi đó, ở bên trong sân bay lúc này, ánh mắt của Tiêu Hân Hân đột nhiên nhìn về phía Trần Viễn, trong con ngươi lộ ra mấy phần châm chọc.
“Thế nào, không nỡ sao? Nếu như anh không nỡ, tôi có thể để cho anh được nghỉ phép thêm vài hôm, không cần phải theo tôi về nước ngay bây giờ.”
Mặc dù lời nói của Tiêu Hân Hân không có đặc biệt nhấn mạnh, nhưng ai cũng có thể nghe ra được, bên trong ẩn chứa không ít mùi vị khác lạ.
Chuyện này nhất thời để cho Trần Viễn không biết phải đối đáp ra làm sao.
Kỳ thật, anh đối với Malee cũng chẳng có tình cảm gì đặc biệt.
Chẳng qua, anh cảm thấy cô bé này có tính cách hơi giống với em gái của anh trước đây.
Thế nên, anh mới tận lực giúp đỡ cô bé.
Nhưng anh lại không nghĩ đến, chỉ vì chuyện này lại để cho Tiêu Hân Hân bắt đầu ghen tuông.
Đương nhiên, Trần Viễn cũng không cho rằng Tiêu Hân Hân bởi vì thật sự thích anh nên mới biểu hiện ra như vậy.
Anh chỉ cảm thấy, Tiêu Hân Hân lúc này hơi có phần ích kỷ.
Chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt như vậy, lại muốn xen vào việc riêng tư của anh.
Điều này để cho anh cảm thấy rất khó chịu.
“Cũng không có gì, nếu như có duyên, chúng tôi sẽ gặp được nhau thôi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng không muốn tiếp tục cùng với Tiêu Hân Hân bàn luận về đề tài này nữa.
Anh im lặng mang theo hành lý, chuẩn bị làm xong thủ tục để lên máy bay.
Lúc Trần Viễn rời đi, Tiêu Hân Hân hơi hơi có chút tức giận, hừ lên một tiếng.
Mà Han lúc này, đưa mắt nhìn lấy hai người, trong ánh mắt của cô không khỏi lộ ra một chút khác thường.
Chuyến bay của ba người diễn ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi trải qua gần hai giờ bay, máy bay cũng an toàn đáp xuống sân bay.
Sau đó, cả ba bắt đầu rời khỏi sân bay.
Tiêu Hân Hân cùng với Trần Viễn tất nhiên lạ dự định trở về nhà, còn Han sẽ được đưa đến khách sạn tốt nhất Tân Cảng.
Nhưng mà, lúc ba người bọn họ chuẩn bị rời khỏi sân bay.
Đột nhiên, phía trước mặt của bọn họ giăng lên biểu ngữ, sau đó một người đàn ông trẻ tuổi, cầm lấy một bó hoa tươi đứng ở trước mặt của ba người.
Vừa nhìn thấy người này, sắc mặt của Trần Viễn liền khẽ nhíu lại, mà Tiêu Hân Hân cũng có một chút biểu lộ khác thường.
“Hân Hân, rốt cuộc em cũng trở về rồi.
Hôm nay anh đã đặt sẵn một bàn tiệc ở khách sạn.
Hơn nữa, lần này anh còn mời đến một vị khách rất đặc biệt.
Anh tin tưởng, em sẽ cảm thấy hứng thú khi gặp gỡ người này.”
Vừa nói, Trịnh Thiếu Kiệt vừa cầm lấy bó hoa trên tay, đưa tới trước mặt của Tiêu Hân Hân.
Tất nhiên, lúc nhìn thấy Trần Viễn, Trịnh Thiếu Kiệt vẫn không quên lịch sử cười lên một cái.
Chỉ có điều, nụ cười này lọt vào trong mắt của Trần Viễn nhìn như thế nào cũng rất giả tạo, hơn nữa còn cực kỳ muốn ăn đòn.
Nếu như không phải nơi này là chỗ đông người, Trần Viễn thật sự đã không nhịn được, tẩn cho Trịnh Thiếu Kiệt một trận.
“Cảm ơn!”
Đối với việc Trịnh Thiếu Kiệt tặng hoa cho mình, không biết vì sao trong lòng của Tiêu Hân Hân lúc này lại có một chút cảm giác xa lánh.
Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định cầm lấy bó hoa của anh ta.
Sau đó, ánh mắt của cô quay sang nhìn lấy Trần Viễn.
“Anh Viễn, tạm thời tôi có việc cần phải đi trước.
Anh giúp tôi thu xếp chỗ ở cho thư ký Han.
Bên phía công ty, lát nữa sẽ có người qua đón.
Tôi đã đem số điện thoại của anh chuyển qua cho họ, anh chỉ cần nhớ mở máy lên nghe là được.”
Nói xong, Tiêu Hân Hân dự định lên xe của Trịnh Thiếu Kiệt, để đi đến chỗ hẹn.
Nhưng mà, lúc này Trần Viễn đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
“Hân Hân, nhiệm vụ của tôi là bảo đảm an toàn cho cô cho đến khi về nước.
Hiện tại, nhiệm vụ của tôi vẫn còn chưa có hoàn thành.
Tôi nghĩ, cô không thể rời đi, theo kẻ này được.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa bước lên tới phía trước một bước, dự định đem khoảng cách giữa Tiêu Hân Hân và Trịnh Thiếu Kiệt ngăn lại.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi trầm xuống.
Hắn dùng ánh mắt cực kỳ oán độc, nhìn chằm chằm lấy Trần Viễn.
“Lời anh như vậy là có ý gì? Theo tôi nhìn thấy, Hân Hân đi theo bên cạnh của anh mới thật sự là gặp phải nguy hiểm.”
“Ồ, vậy anh có thể chắc chắn bảo đảm rằng, anh sẽ bảo vệ được cho Hân Hân an toàn?”
Lúc này, Trần Viễn cũng không muốn lộ ra vẻ yếu thế ở trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt.
Anh dùng một loại ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, nhìn lấy hắn ta.
Thế nhưng, Trịnh