Đến khách sạn, Trần Viễn cùng với thư ký Han ngồi chung một chỗ, Tiêu Hân Hân thì ngồi ngay bên cạnh của bọn họ.
Bởi vì là người mời khách, nên Trịnh Thiếu Kiệt chỉ có thể ngồi ở chính diện.
Trong khi đó, vị khách quý mà Trịnh Thiếu Kiệt nhắc đến lúc này vẫn chưa có mặt.
Điều này không khỏi để cho Trần Viễn nảy sinh nghi ngờ, đưa mắt nhìn lấy hắn.
Tất nhiên, Trịnh Thiếu Kiệt thật sự cũng không có lừa dối Tiêu Hân Hân.
Trước khi đến đây, Trịnh Thiếu Kiệt đã hẹn với ông chủ Trần đến để gặp mặt, sẵn tiện bàn việc hợp tác mà ông ta đã hứa hẹn với hắn.
Nhưng không biết là có lý do gì đó, ông chủ Trần đột nhiên nói là có việc, sẽ đến trễ vài phút.
Chính vì thế, lúc này bốn người ngồi ở bên trong phòng ăn của khách sạn, chỉ có thể chậm rãi gọi lên vài món để ăn lót dạ.
“Thành thật xin lỗi tất cả mọi người, ông chủ Trần đột nhiên có việc đột xuất nên tạm thời chưa thể tới được.
Vì tạ lỗi với mọi người, tôi xin phép được mời tất cả mọi người một ly.”
Lúc này, Trịnh Thiếu Kiệt tỏ ra vô cùng hào sảng, đem chai rượu đặt ở trên bàn rót ra cho mỗi người một ly.
Đồng thời, ánh mắt của hắn còn hướng về phía Trần Viễn, cười nói.
“À, bởi vì loại rượu này là loại rượu khá đặc biệt, giá tiền cũng hơi đắt một chút.
Thế nên, số lượng bán ra rất có hạn.
Nếu như anh yêu thích, hôm khác tôi sẽ mua tặng anh một chai.
Anh thấy thế nào?”
Mặc dù ngoài miệng cười nói cực kỳ vui vẻ, nhưng thông qua ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt, Trần Viễn có thể khẳng định là kẻ này hoàn toàn không có ý tốt gì.
Tất nhiên, anh cũng không có ý định tranh cãi với hắn, mà chỉ nhàn nhạt đáp lại.
“Nói thật, mấy thứ rượu này ngoài việc đắt tiền ra, thật sự còn không ngon bằng rượu trắng mà tôi uống.
Mùi vị nó nhạt lắm!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa đem ly rượu ở trên tay của mình uống đến cạn sạch.
Hơn nữa, bộ dáng còn rất không hài lòng, lắc đầu liên tục.
Biểu hiện này của Trần Viễn để cho Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi tức điên.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, chai rượu lần trước mà Trần Viễn gọi lên, có giá hơn mười ngàn đô.
Nhưng lúc đó, hắn cũng chỉ uống có đúng một ly, sau đó liền bị Trần Viễn gói đi mang về.
Nếu như không phải còn có Tiêu Hân Hân ở đó, hắn tuyệt đối là sẽ không để cho Trần Viễn mang theo bất kỳ món đồ gì gói về.
Dù sao, những thứ này cũng là tiền của hắn, cũng không phải tự dưng từ trên trời rơi xuống.
“A, đúng thật là nó rất nhạt.
Anh Viễn, vậy anh có muốn uống loại rượu khác hay không? Tôi sẽ thay mặt tổng giám đốc mời anh vài ly.”
Lúc này, thư ký Han vừa mới nhấp xong một ngụm rượu, đột nhiên vẻ mặt của cô có chút nhăn nhó, quay sang Trần Viễn đề nghị.
Lời này của thư ký Han vừa nói ra, sắc mặt của Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi trở nên tái xanh.
Mặc dù không biết rõ thân phận của thư ký Han là gì, nhưng nhìn bộ dáng thân mật của cô với Trần Viễn, Trịnh Thiếu Kiệt cũng không quá để tâm.
Nhưng lúc này, nghe thư ký Han phách lối như vậy, còn hùa theo Trần Viễn chê rượu của mình uống nhạt.
Nhất thời, trong lòng của Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi tức giận, giận lẫy nói ra.
“Ồ, xem ra mấy người đúng là không biết thưởng thức rượu tây, chỉ biết uống mấy thứ rượu rẻ tiền, có thể dùng mấy chục ngàn để mua cả lít.
Đáng tiếc, nơi này là nhà hàng của khách sạn đẳng cấp quốc tế, cũng không có bán mấy loại rách rưới đó.
Nếu như hai người muốn uống, tôi có thể nhờ nhân viên khách sạn, mua cho hai người vài thùng.”
Nói ra lời này, Trịnh Thiếu Kiệt cũng lộ dáng vẻ khinh khỉnh, nhìn lấy Trần Viễn và thư ký Han.
Nhưng mà, Trần Viễn thì chẳng thèm để ý, nhún nhún vai rồi lắc đầu.
Chỉ có thư ký Han là im lặng, không có nói thêm lời nào.
Nhưng biểu hiện này của cô rơi vào trong mắt của Tiêu Hân Hân, lại để cho tâm trạng của cô cảm thấy vô cùng bất an, vội vàng đứng dậy, nhìn lấy Trịnh Thiếu Kiệt nói ra.
“Anh Thiếu Kiệt, sao anh lại nói như vậy với khách mời của em? Cô ấy là thư ký của tổng giám đốc Chai Ra Thép, người thừa kế của tập đoàn Chai Chai.”
Vốn dĩ, Tiêu Hân Hân nghĩ rằng sau khi nói ra lời này, sẽ khiến cho Trịnh Thiếu Kiệt hơi thu liễm một chút.
Nhưng cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, thái độ của Trịnh Thiếu Kiệt lại tỏ ra vô cùng khinh miệt, nói.
“Hân Hân, anh xem chừng cô ta cũng không phải là loại người tốt lành gì.
Em đừng để bề ngoài của cô ta lừa gạt.
Theo anh thấy, cô ta có lẽ cùng với Trần Viễn đều là một bọn, muốn lừa gạt tiền của em mà thôi.
Nếu không, một thư ký trong một tập đoàn lớn như thế, sẽ cùng với một tên nghèo hèn kiết xác như vậy ở cùng với nhau thật sao?”
Nói ra lời này, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt hoàn toàn không che giấu một chút nào, nhìn thẳng về phía Trần Viễn và thư ký Han.
Ở trong lòng của Trịnh Thiếu Kiệt, hắn cho rằng giá trị của mình so với hai người Trần Viễn và thư ký Han phải cao hơn rất nhiều.
Huống hồ, thời gian sắp tới hắn còn trợ giúp cho Tiêu Hân Hân đạt được hợp đồng mà cô mong muốn.
Có thể nói, vì muốn lừa gạt cho bằng được tình cảm của Tiêu Hân Hân, Trịnh Thiếu Kiệt đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng hắn làm như thế nào cũng không nghĩ đến, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này đã trở nên tối sầm lại.
Cô thật sự không dám tin, Trịnh Thiếu Kiệt sẽ