"Tay chị lạnh rồi này."
Trì Ngộ một bên ra vẻ ân cần chỉ ra biến chuyển của cơ thể nàng, một bên thay đổi tư thế, tay phải đang từ nắm chặt chuyển thành mười ngón đan vào nhau.
Tay còn lại đỡ eo Nhiễm Cấm, dẫn dắt bước chân nàng theo sự thay đổi của nhịp điệu.
Một tư thế nhảy rất tự nhiên, nhưng Nhiễm Cấm biết Trì Ngộ đang giam cầm nàng.
Việc giam cầm này cũng không dùng quá sức, hiển nhiên Trì Ngộ biết Nhiễm Cấm rất quan tâm đến việc phong toả quỹ đạo Mặt Trăng, không dám thoát ra.
Bước chân Nhiễm Cấm lộn xộn, giẫm lên Trì Ngộ.
Trì Ngộ "A" một tiếng, đau đớn, thiếu chút nữa giày cao gót cũng bị cô giẫm rớt.
"Thẹn quá hoá giận nên xuống tay với tôi à?" Trì Ngộ không hề tức giận, tiếp tục dùng giọng điệu hờ hững nói chuyện với Nhiễm Cấm.
"Tối qua em làm vậy, chính là vì sao chép mống mắt của chị, dùng để mở quyền truy cập Quỹ đạo Mặt Trăng, để toàn quyền vận hành?"
"Tôi rất ngưỡng mộ chị, chị dâu à." Trì Ngộ vừa cười, vừa đong đưa vòng eo theo điệu nhạc một cách gợi cảm, "Ồ, tôi quên mất, là chị dâu cũ, dù sao thì hai người cũng chia tay trước khi chị tôi qua đời.
Chị lợi dụng chị tôi, thuận lợi nắm giữ toàn bộ Trì thị, sau đó lại chia tay chị ấy, chị tính hay lắm.
Hiện tại, tham vọng của chị sắp bị nghiền nát bởi chiến hạm khổng lồ của mình, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, quả thật là có tố chất tâm lý cực tốt.
Lúc chị giết chị gái tôi, cũng bình tĩnh đến mức máu lạnh như vậy sao?"
Nghe được lời này, Nhiễm Cấm đột nhiên dùng sức, nhưng lại bị Trì Ngộ dùng một lực còn lớn hơn giữ chặt.
"......"
Nhiễm Cấm cắn chặt răng, không để lộ ra mặt bất cứ cảm giác đau đớn nào có thể khiến nàng bất lợi, thậm chí còn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Trì Ngộ.
Trì Ngộ hạ ánh mắt xuống, nhìn gương mặt hoàn mỹ trước mắt mang theo một tia buồn bã, lẩm bẩm phân tích nàng:
"Bình tĩnh, vô cùng nhẫn nại, ngủ đông ở Trì gia chúng tôi sáu năm, chỉ vì muốn lấy đi mạng sống của chị gái tôi, lấy đi tất cả những thứ chị muốn, của cải, quyền lực, trái tim một người......Chị nắm giữ chúng trong tay, thoải mái chơi đùa.
Kết quả bây giờ có làm chị vui không? Đôi tay dính đầy máu người yêu thương chị, chị có thể yên tâm tiếp tục sống trên thế gian này được sao? Chị gái của tôi tin tưởng chị như vậy, thương yêu chị, không tiếc trao cho chị mọi thứ.
Vậy chị thì sao? Đó là cách chị báo đáp lại chị ấy hả?"
Tốc độ của Trì Ngộ nhanh dần, sau câu chất vất cuối cùng, đối diện với gương mặt vẫn lạnh băng như cũ của Nhiễm Cấm, cô đã lấy lại bình tĩnh.
"Đúng rồi, tại sao tôi phải nói chuyện với quỷ dữ, ác quỷ sao có thể trả lời vấn đề của tôi được." Trì Ngộ lấy lại sự bình tĩnh, thoải mái trước đây của mình.
Giám đốc Từ cùng những người khác trong Tập đoàn đang đứng ngoài quan sát, xì xào hỏi nhau: "Người đó......
Không phải nhị tiểu thư sao?"
"Đúng là cô ấy."
"Sao cô ấy tới đây mà không nói ai một tiếng? Lại còn khiêu vũ với Nhiễm tổng......"
"Đứng gần như vậy, cảm giác có chút thân mật nha."
Giám đốc Từ nghe được phía sau có người nhỏ giọng bình luận như vậy, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ:
"Nói bậy bạ gì đó? Các người biết quan hệ giữa họ là gì không?!"
Bị chị Từ mắng một câu như vậy, không ai dám nói nữa.
Nhiễm Cấm tâm sự nặng nề bước theo Trì Ngộ, nàng cúi đầu, nhìn vào làn váy của Trì Ngộ.
"Chắc là chị cũng nhận ra, đây là váy của chị tôi."
Trì Ngộ hơi nghiêng đầu, mái tóc xoăn gợn sóng mượt mà xõa sang một bên theo động tác của cô, thì thầm vào tai Nhiễm Cấm:
"Nước hoa cũng là của chị ấy, tôi chắc là chị đã biết rồi.
Có cảm giác chị tôi bò ra khỏi mộ đến khiêu vũ cùng chị hay không? Chị có cảm thấy tội lỗi, có thấy sợ hãi không?"
"Em xác định chị của em là do chị giết?" Nhiễm Cấm nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay bị nắm cũng bắt đầu dùng lực.
Trong khoảnh khắc bị nàng nhìn chăm chú, Trì Ngộ có hơi chần chừ, nhưng cô nhanh chóng hỏi ngược lại: "Nếu không phải chị, vậy chị nói tôi biết chị tôi chết như thế nào đi.
Tại sao camera giám sát chỉ quay thấy chị? Tại sao chị lại thường xuyên liên lạc với tay cảnh sát họ Lộ kia?
Chị của tôi lạc quan, yêu đời như vậy không thể nào tự sát, chị sống với chị ấy sáu năm chẳng lẽ còn không biết sao?"
Trì Ngộ rút tay ra, nắm lấy cổ tay Nhiễm Cấm, tay kia cũng dùng lực, ôm chặt nàng vào lòng mình.
Mùi nước hoa trên người Trì Ngộ vây lấy Nhiễm Cấm, khi dựa sát vào ngực người kia, máu huyết của nàng như sôi trào.
"Nếu không phải là chị, vậy người giết chị tôi là ai?" Trì Ngộ hỏi nàng bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy, "Chị không tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của chị tôi, chị buông tay như vậy, bỏ mặc cái chết không rõ ràng của chị tôi.
Ai mới là hung thủ, chị có thể nói cho tôi biết được không?"
Dáng người mềm mại, Giám đốc Từ nhìn chằm chằm Nhiễm Cấm trên sàn khiêu vũ, vài bóng người vụt qua sau đó, cô phát hiện khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Nhị tiểu thư là đang......
ô ôm Nhiễm tổng hả?
Giám đốc Từ sợ hãi.
Tuy rằng Nhị tiểu thư ít khi ở trong nước, nhưng chỉ cần là người của Trì thị thì đều nhận ra gương mặt này.
Càng không cần phải nói tới đám truyền thông nhạy cảm kia.
Bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, vậy hành động của hai người hiện giờ là có ý gì đây?
Có vẻ như trước khi qua đời Trì tổng đã thật sự chia tay với Nhiễm tổng, theo lý mà nói, Nhiễm tổng hiện tại không ở bên ai, mặc dù là em gái của người yêu cũ thì về mặt pháp luật cũng không có gì sai trái.
Tuy nhiên, giới truyền thông sẽ không nghĩ như vậy, và công chúng cũng không thân thiện như vậy.
Lộ Tư Kình đứng trong góc, hai tay nắm chặt, nóng lòng xông tới xé xác tên khốn kiếp kia!
Nhưng không thấy Nhiễm Cấm nói gì, tựa hồ chỉ đang trò chuyện với Trì Ngộ, Lộ Tư Kình cũng không thể quá bốc đồng.
Dù gì đây cũng là nơi công cộng, nếu cô chủ động gây sự thì chỉ khiến Nhiễm Cấm xấu hổ mà thôi.
Dưới sự chất vấn của Trì Ngộ, Nhiễm Cấm trước sau không trả lời câu nào, ngược lại, nàng còn bỏ qua câu hỏi quan trọng về cái chết của Trì Lý, trầm giọng hỏi:
"Em biết bây giờ em ôm chị thế này, bị người ta chụp được, truyền thông sẽ viết thế nào không?"
Trì Ngộ xoa cổ tay mảnh khảnh của nàng: "Để tôi đoán xem làm thế nào chị có thể bình tĩnh như vậy.
Có lẽ chị không chỉ có một mình, từng bước xâm chiếm Trì thị không phải chuyện một người có thể dễ dàng làm được.
Trong tổ chức thần bí của chị nhất định có người chống lưng phải không? Ngay cả nếu như thế lực hậu thuẫn đó bỏ rơi chị, thì dựa vào hình ảnh tốt đẹp trước công chúng, khóc lóc kể lể một hồi, nói không chừng lưỡi dao lại quay ngược chĩa vào người tôi, người nhà họ Trì mang dòng máu Trì thị, ngược lại sẽ bị dư luận thảo phạt.
Nên tôi phải làm thế nào để lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo của chị đây?"
Nhiễm Cấm thấy cô sắp làm bung khuy tay áo, cổ tay mình sắp lộ ra ngoài, đột nhiên giật mạnh lại.
Trì Ngộ thấy nàng suýt chút nữa vùng thoát được khỏi tay mình, tưởng rằng nàng thực sự quan tâm đến những điều mình nói, liền mỉm cười:
"Đừng có thô bạo vậy chứ, hiện tại tôi không