Về đến Trung Quốc, quản gia Trần lái xe đến đón họ.
Nhiễm Cấm nói về biệt thự Trì gia trước để Trì Ngộ về nhà.
"Về căn hộ Nhiễm tiểu thư trước đi." Trì Ngộ nói với quản gia Trần.
Quản gia Trần vừa khởi động xe, sững người tại chỗ hồi lâu sau khi nghe được hai điểm đến.
Ông ta quay đầu, mỉm cười với hai vị tiểu thư ngồi sau —— hai người quyết định trước đi rồi tôi sẽ lái.
"Sao lại muốn đến nhà chị trước?" Nhiễm Cấm hỏi Trì Ngộ, "Từ sân bay về Trì gia gần hơn mà."
Về Trì gia trước rồi đến căn hộ rõ ràng là tiện đường hơn nhiều.
Ánh mắt Trì Ngộ dời xuống, dừng lại trên cái chân không bình thường của Nhiễm Cấm."
"Chị cũng không thuê người giúp việc."
"Ừm......"
"Không ai chăm sóc, chân chị còn như vậy, chị muốn sống sao đây?"
Ý của Trì Ngộ là không những muốn đưa nàng về nhà trước, còn định ở lại chăm sóc nàng.
"Không sao, chị tự mình làm được hết." Nhiễm Cấm nói một cách chắc chắn, "Có một chân thì chỉ bất tiện chút thôi, không phải còn có nạng sao? Chị ở nhà cũng không vận động mạnh, thật sự......"
"Chú Trần, lái xe đi, đến căn hộ của Nhiễm tiểu thư." Trì Ngộ không muốn nàng nói thêm, trực tiếp ra chỉ thị.
Nhiễm Cấm còn định nói gì đó, Trì Ngộ đã giành trước:
"Có phải thời gian qua em chăm sóc chị không chu đáo không? Được thôi, em nói dì Tô qua bên đó, hay là chị muốn thuê y tá có năng lực hơn?"
Nhiễm Cấm: "......"
Hết cách, Nhiễm Cấm căn bản nói không lại Trì Ngộ, chỉ có thể nghe theo cô.
Hơn nữa......
Việc Trì Ngộ chủ động quan tâm là điều nàng thầm khao khát đã lâu, nên khó lòng từ chối được.
Trong khi Nhiễm Cấm còn đang suy nghĩ, quản gia Trần đã nhận được sự xác nhận trong im lặng, nhanh chóng lái xe đến căn hộ của Nhiễm Cấm.
Đến nơi, Trì Ngộ cũng không nhiều lời với Nhiễm Cấm, trực tiếp dìu nàng lên lầu, xoay người lại nói với quản gia Trần:
"Chú Trần, giúp tôi xách hết hành lý lên."
"Được rồi!"
Sau khi đưa hành lý lên, quản gia Trần liền rời khỏi đó.
Trước kia Trì Ngộ từng đến nơi này, Nhiễm Cấm cũng biết cô đã từng đến.
Căn hộ rất nhỏ gọn so với biệt thự Trì gia, diện tích cũng không lớn, một phòng khách, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, thêm một phòng để quần áo và phòng làm việc, toàn bộ chỉ có vậy.
Lần trước là Trì Ngộ lấy trộm quyền hạn của chị gái, lẻn vào nhà trong khi chủ nhân không hề hay biết.
Khi đó Trì Ngộ mang theo tâm lý phẫn nộ muốn vạch trần tất cả, đồng thời cũng ấp ủ quyết tâm làm cho Nhiễm Cấm rơi xuống vực thẳm khổ đau.
Nhưng bây giờ trở lại đây, lại là vì muốn chăm sóc "Kẻ thù" mà ngày trước mình một lòng một dạ muốn đánh chết.
Trì Ngộ một lần nữa đứng giữa hành lang treo đầy những bức tranh sơn dầu và tiêu bản hoá thạch, tâm trạng phức tạp.
Nhiễm Cấm biết không nên để Trì Ngộ đi lên, biết rằng cần phải giữ khoảng cách.
Nhưng khi Trì Ngộ kéo nàng lên lầu thì nàng mới nhận ra, một khi mình không nhờ đến chất cồn thì căn bản không có khả năng kháng cự Trì Ngộ.
Lúc này Trì Ngộ đang đứng trong phòng khách, quan sát từng chi tiết nơi cô sẽ ở lại trong vài ngày tới.
Trì Ngộ đặt chân vào cuộc sống của Nhiễm Cấm, làm nàng lo lắng.
"Uống nước đào không?" Nhiễm Cấm âm thầm điều chỉnh cảm xúc, tự chống nạng đi đến tủ lạnh lấy ra một lon nước đào.
"Cảm ơn......" Trì Ngộ liếc nhìn, vẫn là nhãn hiệu nước đào cô uống từ nhỏ.
Trì Ngộ uống nước đào, hỏi nàng: "Sao chị lại thích mảnh vụn hoá thạch vậy?"
Trước kia chỉ biết nàng thích, nhưng chưa bao giờ hỏi nàng tại sao.
Nhiễm Cấm không ngờ Trì Ngộ sẽ có hứng thú với sở thích của nàng.
Căn hộ chung cư này là nơi làm tổ của Nhiễm Cấm, rất ít người đến.
Mỗi khi Lộ Tư Kình đến đều đứng dưới lầu, nàng chưa từng mời cô ấy lên.
Trì Lý cũng có đến, nhưng chị không quan tâm đến bất cứ thứ gì ở đây, chỉ khi nào cần lấy thứ gì đó hay có công việc cần giải quyết mới ngẫu nhiên ghé qua.
Nhiễm Cấm không có bạn bè, nàng cũng không nghĩ đến việc kết bạn.
Cho đến nay, đây là lần đầu tiên có người thật sự tiến vào cuộc sống của nàng.
Người này, thế mà lại là Trì Ngộ.
"Vì hoá thạch là di vật của sự sống, ghi lại nguồn gốc của sự sống và con đường nó đã đi trong kiếp này." Nhiễm Cấm chống nạng, đứng bên cạnh Trì Ngộ, nhìn mảnh vụn hoá thạch của loài Cúc đá* mà nàng yêu thích nhất, nhịn không được nói thêm một câu với Trì Ngộ, "Dù chúng đã tiêu vong bao nhiêu lâu chăng nữa, thì dấu vết từ khi sống đến lúc chết đi đều được thể hiện trong hoá thạch."
(*Cúc đá là tên gọi chỉ một nhóm các loài trong phân lớp Ammonoidea thuộc lớp chân đầu.
Các loài động vật thân mềm này có mối quan hệ gần gũi với các loài còn sống (như bạch tuộc, mực ống và mực nang) hơn là các loài Nautiloidea có vỏ như loài còn sống là ốc anh vũ(Nautilus).
Cúc đá là những di chỉ hóa thạch có ý nghĩa quan trọng, tồn tại trong các lớp đá có tuổi xác định trong bảng niên đại địa chất.
(Theo Wiki).)
Trì Ngộ nhìn cách Nhiễm Cấm chăm chú vào bản hoá thạch kia, như thể lần nữa lại thấy được Nhiễm Cấm trên bục Chủ tịch được mọi người ngước nhìn, đang giải thích về tương lai của nguồn năng lượng mới thuộc về Trì thị.
"Chân thật." Trong mắt Nhiễm Cấm như có ánh sáng, nàng nhìn không chớp mắt, "Điều chị thích ở hoá thạch là cách mà nó ngưng đọng hình dáng chân thật nhất của sự sống."
Nhiễm Cấm đối với cô dịu dàng ân cần, Nhiễm Cấm chỉ cần cô nói một câu sẽ chạy đến bên cô, ngẫu nhiên lại dành sự chú ý cho một thứ khác, bị ám ảnh bởi một thứ khác, có chút xa lạ nhưng cũng thật đặc biệt.
Trì Ngộ tò mò: "Sao chị chỉ sưu tầm mảnh vụn của hoá thạch mà không phải một bản hoá thạch hoàn chỉnh? Tuy rằng hoá thạch khó bảo tồn, nhưng bây giờ có rất nhiều mô hình được in 3D, thậm chí còn có cả bản mô phỏng, sao chị không chọn những cái đó, không phải lại càng chân thật hơn sao?"
Không ngờ Nhiễm Cấm lại nói: "Chị chỉ muốn lưu giữ lại dấu vết của sự sống chứ không phải muốn thật sự sở hữu chúng."
Lời nói của Nhiễm Cấm dường như có một ý nghĩa tượng trưng nào đó, giống như sự ám ảnh của nàng với những mảnh vụn hóa thạch.
Nhưng khi ấy Trì Ngộ nghe vào tai, cũng suy ngẫm vài lần, lại không cách nào hoàn toàn hiểu rõ.
Sau tất cả thì những gì Nhiễm Cấm đã trải qua và những việc nàng phải gánh vác vào lúc này, vượt khỏi suy nghĩ của Trì Ngộ quá nhiều.
Nhiễm Cấm đã đi qua một thế giới mà Trì Ngộ chưa bao giờ nghĩ tới, trong tim mang theo nỗi đau mà người bình thường không bao giờ có thể hiểu được.
Căn hộ chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường đơn, Nhiễm Cấm muốn để cho Trì Ngộ, còn mình thì ngủ ở sô pha.
Nếu không phải vì Nhiễm Cấm lớn hơn thì Trì Ngộ đã không ngần ngại chỉ vào trán nàng: "Em tới đây để chăm sóc người bệnh, để chị ngủ sô pha thì ra thể thống gì?"
Trì Ngộ tất nhiên không chịu, sau khi nhét Nhiễm Cấm vào phòng ngủ liền độc chiếm sô pha trong phòng khách, xua đuổi Nhiễm Cấm nhanh đi ngủ.
Nhiễm Cấm vốn không có sức như Trì Ngộ, lại thêm tay chân bất tiện càng không có cách, không có Trì Ngộ hỗ trợ, quả thật khó lòng xuống giường, chỉ có thể tạm thời như vậy.
Hôm sau Nhiễm Cấm vừa thức dậy, Trì Ngộ cũng thức, đến gõ cửa hỏi nàng có muốn xuống giường chưa.
"Em vào được không?" Trì Ngộ ở cửa hỏi.
"Ừ......" Nhiễm Cấm ôm gối trở mình, hồi lâu mới mơ hồ đáp lại.
Không biết có phải vì có Trì Ngộ hay không, tối qua Nhiễm Cấm ngủ rất sâu, thậm chí còn không bị ảnh hưởng của việc lệch múi giờ, thẳng giấc đến hừng đông.
Đối với người luôn mất ngủ như nàng mà nói thì chuyện này vô cùng hiếm thấy.
Rất ít khi nàng tỉnh dậy mà mắt không xót, người không đau.
Tối hôm qua nàng chìm vào giấc ngủ rất nhanh, còn có một giấc mơ đẹp, êm đềm mà ngủ cho đến sáng nay.
Bởi vì quá thoải mái, lại có chút tham luyến giấc mộng đẹp đẽ, nên khi Trì Ngộ bước vào, Nhiễm Cấm vẫn bị vây trong cơn mơ màng, chỉ hé một mắt.
"Không ngủ ngon à?" Trì Ngộ đi đến mép giường, định bế nàng lên.
"Không phải......" Nhiễm Cấm vốn luôn căng thẳng lúc này nhẹ giọng nói, hơi nặng giọng mũi.
Trì Ngộ ôm lấy eo nàng, cảm giác bị ôm lấy khiến Nhiễm Cấm nhanh chóng tỉnh lại, lập tức tự ngồi dậy: "Chị làm được."
"Đừng cậy mạnh." Trì Ngộ không buông nàng ra, ngược lại càng ôm chặt hơn, đỡ nàng đứng lên, "Không phải có em giữ thì tốt hơn sao? Nếu đứng không vững lại té ngã thì biết làm thế nào, xương cốt chị mới lành được một chút, không chịu nổi chuyện như vậy đâu."
Nhiễm Cấm nằm trong lòng cô không tiện nói thêm gì nữa, cùng Trì Ngộ cố gắng đứng lên.
Trì Ngộ duỗi tay cầm lấy cây nạng chống bên tường, càng cảm thấy phòng ngủ này nhỏ đến đáng thương.
"Sao không mua căn nhà nào rộng hơn một chút?" Trì Ngộ nhìn về phía cửa sổ, cũng không phải cửa sổ sát đất, tầm nhìn không tốt lắm.
"Không cần mua nhà lớn, chị không quen." Nhiễm Cấm chống nạng đi qua
Nhiễm Cấm nói làm Trì Ngộ nghĩ đến căn phòng nhỏ trong phòng ngủ của chị gái.
Quả thật rất nhỏ.
Không thích nhà to......
Có phải là thói quen được tạo ra khi sống trong căn phòng nhỏ đó không?
Nhưng mà, không phải cha Nhiễm Cấm là lãnh đạo đầu ngành trong lĩnh vực sản xuất đó sao?
Cho dù chị ấy rời khỏi gia đình không rõ lý do, lưu lạc bên ngoài đã lâu, nhưng có rất nhiều thói quen được tạo thành từ khi còn nhỏ, sao chị ấy lại có thể không quen sống trong một ngôi nhà rộng rãi?
Nhiễm Cấm tự đi vào bếp, hỏi Trì Ngộ: "Sáng nay em muốn ăn gì?"
Trì Ngộ đi theo, khuyên nàng trở về: "Chị không nghỉ ngơi không chịu được sao? Em tới đây là để chăm sóc chị, không phải gây thêm phiền phức cho chị.
Nói đi, chị muốn ăn gì em sẽ làm.
Nếu chị thật sự muốn vận động thì đi đánh răng rửa mặt đi, chờ em làm xong thì chị có thể ăn luôn."
Nhiễm Cấm còn muốn nói thêm gì nữa thì Trì Ngộ đã đứng dậy, 1m75 so với Nhiễm Cấm 1m68 cao hơn một chút, mặc dù có chút thiệt thòi về tuổi tác, nhưng dựa vào sự chênh lệch chiều cao và sức khoẻ, khí thế của Trì Ngộ hoàn toàn áp đảo:
"Chị Nhiễm, chị mà nói nữa là em bế chị ra ngoài liền đó."
Nhiễm Cấm: "......"
Lập tức bỏ chạy.
Trước kia, Trì Ngộ mười ngón không dính nước xuân, không nấu được món gì nên thân.
Cô biết đó là vì mình không tập trung vào việc nấu ăn.
Chỉ cần cô muốn học thứ gì thì sẽ học được rất nhanh.
Buổi sáng cô chuẩn bị điểm tâm cho Nhiễm Cấm, sau khi ăn xong hỏi nàng muốn làm gì.
Nếu nàng nói muốn đọc sách sẽ đi lấy sách cho nàng, nếu nàng muốn kiểm tra nội dung công việc, cô sẽ chạy đi lấy laptop và máy tính bảng đến.
Sau khi thoả mãn mọi nhu cầu của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ sẽ đến công ty, giải quyết những chuyện cần thiết.
Buổi trưa, cô sẽ quay về nấu cơm cho Nhiễm Cấm, nếu lỡ về trễ sẽ hỏi nàng muốn ăn gì, sau đó mua cơm trên đường đi.
Bình thường, Nhiễm Cấm không để ý đến chuyện ăn uống, câu thường nói nhất chính là: "Tiểu Ngộ muốn ăn gì thì chị sẽ ăn như vậy."
Trì Ngộ ngẫm lại, cũng đúng, dù sao thì khi trợ lý Tiểu Trương gửi cho Trì Ngộ bảng excel trước kia, có thể thấy tất cả những món ăn yêu thích của Nhiễm Cấm đều tương tự như Trì Ngộ.
"Vậy em mua gà Cung Bảo với phở xào thịt bò được không? Ở nhà hàng Trung Quốc dưới lầu ấy."
"Được em." Những khi Nhiễm Cấm nói chuyện với cô, giọng nàng luôn dịu dàng.
Trì Ngộ luôn ngại phiền phức, vậy mà khi đợi đồ ăn ở nhà hàng Trung Quốc lại không có chút bực dọc nào, cam tâm tình nguyện đứng chờ ở đó.
Căn hộ của Nhiễm Cấm rất tiện, gần công ty, qua lại rất nhanh.
Chỉ là, ngoại trừ hơi nhỏ thì còn không có gương.
Lục tung cả căn nhà cũng chỉ tìm thấy một chiếc gương nhỏ xíu trong góc phòng vệ sinh, là dạng gương soi mặt.
Thói quen của Nhiễm Cấm đúng là làm người ta khó lòng hiểu nổi.
Đối với người không thể thiếu gương như Trì Ngộ quả thật rất phiền, cô đành phải tự đi mua một cái.
Trong những ngày có Trì Ngộ, Nhiễm Cấm hưởng thụ những giấc ngủ chất lượng cao xưa nay chưa từng có.
Mặc dù một người ở phòng ngủ, một người ở phòng khách, Nhiễm Cấm vẫn cảm thấy an toàn lạ thường.
Nhưng Nhiễm Cấm vẫn đau lòng khi thấy Trì Ngộ ngủ trên sô pha, nàng đã mời bác sĩ đến giúp mình hồi phục, rất nhanh Nhiễm Cấm đã có thể tự đi đứng được.
Mặc dù không nỡ, nhưng Nhiễm Cấm lại càng không muốn Trì Ngộ ngủ sô pha.
"Chị không cần chống nạng mà vẫn đi được rồi, em đừng ngủ trên sô pha nữa, về nhà ngủ một giấc thật ngon đi."
Còn tưởng rằng Trì Ngộ sẽ như trút được gánh nặng, không ngờ cô lại hơi sững sờ, lộ ra vẻ mất mát không thể che giấu.
"Cũng được." Trì Ngộ nói, "Vậy em không quấy rầy nữa."
Nhiễm Cấm: "......"
Trì Ngộ nói đi là đi, Nhiễm Cấm cũng không có mặt mũi giữ lại.
Sau khi Trì Ngộ đi được một tiếng, Nhiễm Cấm gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi cô đã về đến nhà chưa.
Cô trả lời rất nhanh, nhưng chỉ có hai chữ ——
【 Về rồi 】
Khô khốc không có cả dấu chấm câu.
Tiểu Ngộ giận à?
Nhiễm Cấm: "......"
Buồn bã gõ gõ di động vào trán mình.
Cũng tốt, Nhiễm Cấm ngồi xuống sô pha, gần đây quả thật hơi thân thiết, đây là khát vọng của nàng, nhưng không phải là điều nàng mong muốn.
Trưa nay, không cần phải tranh thủ chạy về căn hộ của Nhiễm Cấm để nấu cơm cho nàng, Trì Ngộ rảnh rỗi nên hẹn Tề Đồng, hai người đến nhà hàng Trung Quốc ở toà nhà U ăn trưa.
"Cuối cùng cũng thấy cậu sống sót trở về." Tề Đồng còn chưa uống ngụm nước nào đã bắt đầu cảm thán, "Trước đó không nói một lời đã bay ra nước ngoài, không thấy cậu thì cũng bình thường, nhưng sao cậu về rồi cũng không thấy bóng dáng vậy hả? Cậu làm gì suốt thời gian qua vậy?"
Trì Ngộ đưa ly nước chanh đến trước mặt Tề Đồng, ý bảo cô uống nước thông giọng.
Sau khi Tề Tống uống một hơi cạn ly nước, Trì Ngộ chậm rãi nói: "Nhiễm Cấm vì cứu mình nên mới bị thương nặng như vậy, tất nhiên là mình phải chăm sóc chị ấy rồi."
Tề Đồng đặt ly xuống, cẩn thận quan sát Trì Ngộ.
"Gì đó?"
"Chăm sóc người bệnh chắc là mệt lắm." Tề Đồng nói đầy ẩn ý.
Trì Ngộ hoàn toàn không thèm để ý, dường như tâm trí cô đã trôi đến nơi nào rồi, không còn ở đây nữa: "Cũng không đến nỗi, dù sao thì chị ấy sống sót qua vụ tai nạn đó cũng đã là quá may mắn rồi,