"Hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc nói câu này Trì Ngộ nhìn thẳng vào Tề Đồng, chờ cô thổ lộ.
Nhiễm Cấm trên đường tới đây cũng cảm thấy có gì đó khác lạ, cùng lúc nhìn về phía Lộ Tư Kình.
Cái nhìn chăm chú của cặp chị dâu em chồng này khiến cho hai người đối diện có ảo giác mình đang đứng trước toà.
"Làm gì có chuyện gì, chỉ là chút tai nạn thôi."
So với Tề Đồng co đầu rút cổ, Lộ Tư Kình nói chuyện thoải mái hơn nhiều, nói xong câu đó lại liếc Tề Đồng một cái, có vẻ tức giận: "Nói đến cũng thật trùng hợp, là do tôi xui xẻo."
Ngày Tề Đồng và Trì Ngộ cùng lúc gặp chuyện, Tề Đồng tình cờ có cuộc hẹn với một người trong giới truyền thông, muốn truy tìm đối tượng hẹn hò bí mật của Trì Lý.
Nơi gặp nhau là trong một quán cà phê.
Để tránh sự chú ý, Tề Đồng còn cố ý hẹn ở một quán cà phê tương đối hẻo lánh, không ngờ nơi này lại trở thành vị trí đắc địa để hung thủ gây án.
Lúc ấy Tề Đồng dừng xe trước cửa, đang đi vào trong quán thì bất ngờ có một chiếc xe van từ sau chạy tới, không những không giảm tốc độ còn tông thẳng về phía cô.
Khoảnh khắc Tề Đồng nhìn thấy chiếc xe ở ngay trước mắt mình, trái tim phát run, thậm chí hồn phách còn bay tán loạn, chuẩn bị tinh thần đi đầu thai.
Rõ ràng cơ thể đã bay ra ngoài, nhưng khi tiếp đất cái "Đùng", cô phát hiện mạng mình vẫn còn đó, chưa bị đâm nát thành từng mảnh.
Mà trên người cô lại có thêm một người.
Còn chưa kịp nhìn người đó là ai thì đối phương đã đè lên ngực cô, dùng sức đứng dậy: "Trốn vào trong quán!"
Đối phương rõ ràng là phụ nữ, nhưng sức lực lại lớn kinh hồn, năm ngón tay như vuốt sắc.
Tề Đồng bị cô ta bắt lấy, cảm giác vùng ngực phẳng như đồng bằng sưng thêm một size.
Lúc lăn vào quán cà phê, mọi người trong quán hoảng hốt nhìn ra ngoài.
Tề Đồng ôm lưng ghế run rẩy kinh hoàng, thấy người phụ nữ vừa cứu mình như đang đóng phim, vừa cướp một chiếc xe đạp của người đi đường vừa hét lên "Cảnh sát phá án", vọt thẳng lên xe, mông còn chưa chạm vào yên xe đã phóng vù ra ngoài.
Tài xế trong chiếc xe van nhìn qua kính chiếu hậu thấy không thành, chửi một tiếng, định quay xe bỏ đi.
Không ngờ trong kính chiếu hậu đột nhiên lòi ra một người phụ nữ đang đạp xe đuổi theo hắn.
Tài xế bực bội, là ai vậy, vừa rồi làm hỏng chuyện tốt của hắn, giờ còn muốn cưỡi xe đạp đuổi theo, nằm mơ à!
Cứu Tề Đồng, lại dùng hai bánh đuổi bốn bánh chính là Lộ Tư Kình.
Cả người Lộ Tư Kình dính chặt trên xe đạp, phóng nhanh như bay, khi chiếc xe van đang chậm chạp rẽ vào góc cua thì tốc độ dưới chân Lộ Tư Kình không giảm chút nào, chớp mắt đã đuổi đến phía sau xe van.
Tài xế hoảng hồn, lập tức tăng tốc.
Lộ Tư Kình giẫm lên yên xe như làm xiếc, sà người theo đường chéo rồi đáp xuống nóc xe.
Khi tài xế nghe được tiếng "Đùng" trên đầu, hắn lập tức đánh tay lái sang một bên, cố ném bà điên này xuống.
Lộ Tư Kình kinh nghiệm phong phú, không đứng lên mà nằm trên nóc xe, nắm lấy thanh giá, hạ thấp trọng tâm, không để mình bị ném xuống.
Thanh giá trên nóc xe:
Trì Ngộ nghe thấy nàng nói ra lời quan tâm với Lộ Tư Kình, lặng lẽ liếc nhìn nàng, thầm nghĩ: Nói người ta thì hay lắm, còn chị chạy xe tốc độ cao đâm người ta xuống sườn núi, không phải còn dã man hơn thế này sao?
"Không bắt được." Nói xong câu này một lúc, Lộ Tư Kình vẫn còn bực bội, "Nếu không phải đi qua hầm chui thì hắn không có cơ hội ném mình xuống đâu."
Tề Đồng vốn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ "Bị đối thủ một mất một còn cứu giúp, mình thật là không còn mặt mũi nào nhìn chị Ngộ" nghe đến đó, đột nhiên sống lại, hỏi Lộ Tư Kình: "Chị bị ném xuống à?"
Lộ Tư Kình liếc xéo cô: "Coi như thằng cháu đó gặp may, hầm chui này có lan can giới hạn chiều cao kiểu cũ, hắn dùng cây cột đó quật tôi.
Nếu không thì dù có chui vào hầm tôi cũng có cách mở cửa xe, bắt hắn ngay tại chỗ."
Tề Đồng nâng cánh tay cô lên nhìn: "Không phải chứ......
Sao chị không nói chị bị quăng xuống? Không phải chị nói không bị thương hay sao!"
Lộ Tư Kình rút tay về, "Đừng động tay động chân với tôi, tôi thẳng đó.
Tôi ngu ngốc đến mức để cái lan can đó đâm sao? Tất nhiên là phải nhảy xuống trước khi đâm vào rồi.
Bị đập trúng vai, lúc tiếp đất xây xát chút ít thôi, thương tích kiểu này cũng chẳng đáng kể."
Tề Đồng: "Không phải, người ta cũng thẳng chứ bộ......
Chị đã cứu mạng tôi, không phải tôi nên quan tâm chị hay sao! Đúng là có lòng tốt mà không được đền đáp!"
Cũng nhờ có Trì Ngộ ở đây trấn an nên cô mới dám lớn tiếng với Lộ Tư Kình.
Ngày đó khi Lộ Tư Kình một thân bầm dập quay lại quán cà phê, Tề Đồng vẫn còn sợ hãi, ôm chặt lưng ghế không buông.
Cảnh sát ở đồn gần đó lập tức chạy tới, đang lấy lời khai của Tề Đồng và các nhân chứng.
Lộ Tư Kình đưa thẻ của mình ra, hỏi thăm các đồng nghiệp.
Trước đó Lộ Tư Kình cũng không nhìn rõ mặt Tề Đồng, cô đến điều tra vụ án gần đó, không ngờ lại cứu được một mạng người.
Lúc này mới thấy rõ, người được cô cứu chính là nô tài bên cạnh tên khốn kia, thám tử tư.
"Là cô à." Lộ Tư Kình "Aish" một tiếng, "Xem cô bị doạ kìa? Lá gan thế này mà cũng đòi làm thám tử."
Bị một đám cảnh sát vây quanh, Tề Đồng dần có lại cảm giác an toàn: "Dù sao tôi cũng chỉ là người bình thường thôi! Vừa rồi suýt chút toi đời, không sợ sao được!"
Lộ Tư Kình cười nhạo cô: "Loại người như cô, đi trên đường cũng bị đuổi giết, chắc bị người ta ghét lắm.
Đừng làm chuyện xấu nữa, ráng tích đức cho mình đi!"
Trong lòng Tề Đồng xem cô là ân nhân cứu mạng, cũng lười so đo với cô, nhưng vẫn âm thầm rủa sả cái miệng ác độc của cô.
Đúng lúc đó, bạn trai Lộ Tư Kình hoang mang rối loạn tìm tới.
Bạn trai nhìn thấy vết thương trên người Lộ Tư Kình, nghe cô mạo hiểm cứu người, nổi trận lôi đình, mắng cho một trận.
"Chừng nào em mới thôi làm chuyện nguy hiểm như vậy! Em có biết an toàn tính mạng của em không chỉ liên quan đến một mình em không! Còn có anh nữa! Yêu xa, mỗi tháng chỉ gặp nhau một hai lần anh cũng ráng nhịn, nhưng hiện tại em đang làm gì chứ! Sao lại không biết nghe lời như vậy hả?!"
Anh bạn trai yêu xa này từ lâu đã không muốn Lộ Tư Kình làm cảnh sát, không ít lần vì chuyện này mà cãi nhau.
Lần này cả hai cãi nhau còn dữ dội hơn.
Đối phương cho cô hai con đường, từ chức, đến thành phố anh ta sống kết hôn, nếu không thì chia tay.
Lộ Tư Kình tính nóng như lửa, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta uy hiếp, cũng ghét nhất là bị uy hiếp, nghe kiểu nói chuyện này thì không thèm cãi nhau nữa, để mặc cho anh ta đi.
Sau vụ tai nạn lần đó, Tề Đồng giữ liên lạc với Lộ Tư Kình, thường mời Lộ Tư Kình ra ngoài ăn tối, mua quà cho cô, cảm ơn cô đã cứu mạng mình.
Lộ Tư Kình không nhận quà, chia tay với mối tình hai năm khiến tâm trạng cô cũng chán chường ít nhiều.
Tề Đồng luôn bận rộn công việc, tối hôm qua mới có thời gian duyệt qua vòng bạn bè, nhìn thấy mấy ngày trước Lộ Tư Kình đăng tin, bảo phải ăn mừng việc cô trở lại độc thân.
Vừa thấy đã hết hồn.
Tề Đồng sợ hãi, không phải vì mình nên mới chia tay đó chứ?
Sáng nay, cô mời Lộ Tư Kình đi ăn, uyển chuyển hỏi chia tay có phải là vì chuyện cứu cô hay không.
Lộ Tư Kình vốn dĩ đã quên mất chuyện này, bị Tề Đồng hỏi đến lại nhớ tới, tức giận bốc khói: "Liên quan gì đến cô! Đây là chuyện của tôi và bạn trai......
Không, bạn trai cũ! Cô ôm trách nhiệm vào làm gì! Đồ tâm thần!"
Lộ Tư Kình rống lên, lúc đi, cô lấy áo khoác trong giỏ đựng đồ, di động không cẩn thận rơi ra, đúng lúc rơi vào túi xách đang mở của Tề Đồng, không ai phát hiện được.
Lộ Tư Kình bận rộn cả buổi sáng nên cũng không nhận ra điện thoại mình bị mất, ảnh hưởng công việc, bị Cục trưởng chỉnh cho một trận.
Cô căn bản không nhớ số điện thoại của Tề Đồng, giờ nghỉ trưa, đúng lúc hẹn Nhiễm Cấm ăn cơm nên nhờ Nhiễm Cấm liên hệ với Trì Ngộ, chắc chắn có thể tìm ra tên họ Tề kia.
Không ngờ nhanh như vậy đã bắt được cô ấy.
Sau khi Lộ Tư Kình nói xong, cổ họng khô nóng lại càng thêm đau, lười nói tiếp, vẫy người phục vụ đến gọi món.
Tề Đồng nhìn thấy bầu không khí này, thật sự là muốn ăn cơm chung sao?
Hai người này trước giờ mắng chửi nhau không ngớt, sao quay đầu lại có thể hoà thuận vui vẻ thế này?
Tề Đồng khiếp sợ nhìn Trì Ngộ, thấy Trì Ngộ dường như không có dấu hiệu phát tác nên cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Bốn người có mặt trên bàn đều bận rộn từ sáng, lúc này bụng đói kêu vang, Lộ Tư Kình gọi hai món, sau đó Trì Ngộ lại gọi thêm ba món.
Lộ Tư Kình thấy Nhiễm Cấm vẫn không có hứng thú với chuyện ăn uống như trước, nhưng có một chi tiết khiến cô chú ý.
Ba món Trì Ngộ gọi là những món Nhiễm Cấm thích ăn nhất.
Lộ Tư Kình không thể không nhìn Trì Ngộ.
Trì Ngộ và Nhiễm Cấm tuy rằng ngồi bên cạnh nhau, nhưng tình hình lúc này có hơi kỳ lạ.
Từ nãy đến giờ không hề nói chuyện với nhau, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ, không khí căng cứng.
Nhưng Trì Ngộ lại âm thầm gọi những món yêu thích của Nhiễm Cấm......
Trước đó Lộ Tư Kình đã hỏi Nhiễm Cấm, hai người làm thế nào gặp được nhau ở nước ngoài, đã xảy ra chuyện gì, tại sao Nhiễm Cấm lại bị trọng thương như vậy, nhưng Nhiễm Cấm luôn né tránh không trả lời, chỉ bảo cô đừng lo lắng.
Bây giờ có vẻ như, còn có khả năng khác?
Thương tích của cậu ấy làm sao tránh được liên quan đến chị em họ Trì?
Có liên quan.
Mới khôi phục tình trạng độc thân không lâu, Lộ Tư Kình khó chịu hết sức khi ngửi thấy mùi chua chua rất giống tình yêu.
Ăn xong bữa cơm này, bụng Tề Đồng sắp trướng lên, đỉnh đầu cũng gần bốc khói.
Còn hai người đối diện lại giống như máy móc vô cảm, hoàn toàn không nói tiếng nào, chỉ biết vùi đầu ăn.
Miệng Lộ Tư Kình không hề nhàn rỗi, vừa ăn, vừa đè đầu Tề Đồng trách mắng, xem như con cháu của mình mà mắng từ đầu đến đuôi.
Chắc là ra ngoài làm chuyện xấu, bị người ta trả thù chứ gì?
Còn tưởng người ta chia tay là vì cô sao, nghĩ hay vậy?
Tiếp tục như vậy thì một ngày không xa chết bờ chết bụi không ai nhặt xác đâu.
Blah blah......
Tề Đồng không nói nửa lời.
Mắng chửi đi mắng chửi đi, ai bảo chị được thăng cấp thành ân nhân cứu mạng của tôi chứ, mạng này do chị nhặt về, bị mắng vài ba câu cũng có sao đâu.
Lộ Tư Kình và Tề Đồng ồn ào suốt bữa trưa, còn Nhiễm Cấm thì rời đi ngay sau khi ăn xong.
"Cậu đi sớm vậy?" Lộ Tư Kình nói, "Mới ăn có hai miếng, buổi chiều không đói bụng sao?"
Nhiễm Cấm nói: "Chiều nay mình phải đi một chuyến đến trụ sở của công ty Minh Nhật."
"Mình đưa cậu đi."
"Không cần đâu."
Nhiễm Cấm đi rồi, Trì Ngộ nhìn bóng lưng nàng một lúc, dường như phát hiện điều gì đó, lập tức đứng dậy tính tiền, quay sang nói với Tề Đồng "Mình gọi cho cậu sau" rồi liền chạy theo Nhiễm Cấm.
Tới bãi đỗ xe ngầm, Nhiễm Cấm bước đến bên cạnh xe, nhẹ nhàng di chuyển đầu gối vẫn còn hơi đau nhức của mình.
Thật ra chân của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, đi vài bước đã đau.
Hẳn là nàng nên chống nạng thêm một thời gian, nhưng vì luôn lo lắng chuyện trong công ty, lại không muốn Trì Ngộ tiếp tục ngủ sô pha.
Trong lòng nàng, Trì Ngộ chính là cô công chúa luôn được cưng chiều, có bao giờ phải ngủ sô pha đâu, không thể vì nàng mà chịu khổ.
Nhiễm Cấm định ngồi trên xe nghỉ ngơi một lát rồi mới đi, nếu không được thì gọi tài xế đến lái.
Khi chuẩn bị ngồi vào ghế lái, đầu gối đột nhiên đau nhức, thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã nhào.
Ai đó sau lưng giữ lấy cánh tay nàng.
Nhiễm Cấm nhìn lại, là Trì Ngộ đang đen mặt.
Trì Ngộ tức giận nói: "Em đã nói chị còn chưa được mà!"
Nhiễm Cấm bị cô hung dữ, không hé răng.
Trì Ngộ thật sự sắp bị nàng làm cho tức chết, cũng là lần đầu tiên cô thấy mất mặt như vậy, bị Nhiễm Cấm đuổi đi, còn vội vàng quay lại quan tâm người ta.
"Là do vừa rồi chị bất cẩn, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi." Nhiễm Cấm còn muốn phân bua.
Trì Ngộ thở phì phò kéo nàng sang ghế phụ lái, trong lòng nghĩ "Mất mặt thì mất mặt đi, cũng đâu có chết ai", sau đó dùng dây an toàn khoá chặt Nhiễm Cấm tại chỗ.
"Được rồi, cái miệng của chị không nói thật được câu nào hết, nghỉ ngơi một lát đi.
Em đưa chị đi."
Nhiễm Cấm: "......"
Đưa Nhiễm Cấm đến tầng mười một ở trụ sở công ty Minh Nhật, Trì Ngộ theo nàng lên lầu, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Chu Vũ đứng đợi sẵn.
Trì Ngộ thầm nghĩ, Chu Vũ quan tâm đến Nhiễm Cấm quá mức cần thiết rồi.
Chu Vũ nhìn thấy hai người trong thang máy liền tươi cười chào hỏi Nhiễm Cấm, sau đó nhanh chóng phát hiện ra Trì Ngộ đứng bên cạnh nàng.
Chắc hẳn anh ta cũng nghe nói gần đây Trì Ngộ đã trở thành trợ lý của Nhiễm Cấm, nhớ tới lần chạm mặt không vui trước đó, Trì Ngộ đã sẵn sàng đáp trả ánh mắt chán ghét của anh ta.
Không ngờ Chu Vũ lại mỉm cười với cô, không nịnh nọt cũng không lạnh lùng, giữ một khoảng cách thích hợp, nói với cô: "Trì tiểu thư, đã lâu không gặp."
Trì Ngộ và Nhiễm Cấm cùng ra thang máy đi theo Chu Vũ, ba người nhỏ giọng trò chuyện như không hề có khúc mắc, Trì Ngộ phát hiện ra Chu Vũ khác với lần trước cô gặp.
Chu Vũ vì sự xuất hiện đột ngột của cô mà nổi nóng, to tiếng, lại dễ bị kích thích của lần trước, chỉ chưa đến hai tháng ngắn ngủi đã mất tăm mất tích.
Bây giờ người đàn ông đang đứng trong hành lang rộng rãi, sáng sủa của công ty công nghệ Minh Nhật này, khoác lên người bộ vest được cắt may khéo léo, nụ cười điềm tĩnh, mỗi chi tiết trên người anh ta đều toát ra khí chất mà một người ưu tú cần có.
Để điều tra Chu Vũ, Trì Ngộ đã xem rất nhiều video có mặt anh ta, cũng hiểu được phong thái của anh ta.
Chu Vũ đang đứng trước mặt, giống như trong những video cô đã xem rất nhiều lần trước đó, bất kể ở sự kiện lớn hay long trọng cỡ nào, đều có thể đĩnh đạc nói chuyện.
Những hành vi của con người và ngay cả những thói quen thể hiện ra bên ngoài đều có khả năng bắt chước, điều này có thể đạt được thông qua huấn luyện.
Tuy nhiên, sự nông sâu trong khi nói chuyện, ngữ điệu lẫn sự khôn khéo, và cả thái độ bình thản khi đối mặt với bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì, cần phải có trải nghiệm và hun đúc