"Sau đó thì sao?" Trì Ngộ nôn nóng hỏi, "Nhiễm Cấm nói hai người mới liên hệ lại trong thời gian gần đây?"
"Cũng không phải mới đây mà cũng cách một, hai năm rồi.
Lúc trước, đột nhiên cậu ấy biến mất khỏi thành phố L, tôi nghe mấy người cung cấp tin khác nói cậu ấy vì che chắn cho lão chủ rơi từ tầng bốn trong khi bỏ trốn nên ngã chết rồi.
Nhưng tôi không tìm được thi thể cậu ấy.
Thế nên tôi cảm thấy cậu ấy không chết, chỉ là không biết đi đâu, còn lo lắng cho cậu ấy một thời gian dài."
Trì Ngộ cùng cô đối chiếu thời gian Nhiễm Cấm biến mất khỏi thành phố L, xác định đó chính là lúc chị gái Trì Ngộ đưa nàng về Trì gia.
Lộ Tư Kình nói tiếp: "Sau đó tôi được điều về phân cục Nam Ngạn, thế gian rộng lớn, tôi còn đổi chỗ ở lẫn nơi làm việc, tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại Nhiễm Cấm, không ngờ duyên phận giữa tôi và cậu ấy vẫn chưa cạn."
"Năm đó......!Chắc là vào mùa thu, tôi và Tiểu Cấm tình cờ gặp nhau ở một phố ăn vặt.
Cậu ấy trông rất khác trước kia, không còn mặc đồng phục học sinh mà thay vào đó là trang phục công sở, nhìn chững chạc hơn nhiều.
Cũng không còn gọi bằng nhũ danh* kia, đang đi theo một người phụ nữ."
(*Nhũ danh là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới sinh.)
Lộ Tư Kình đảo mắt: "Người phụ nữ đó rất quen thuộc với cô, chính là chị cô, Trì Lý."
"Nhũ danh?" Trì Ngộ tò mò, "Nhũ danh thế nào?"
"Cũng không thể xem như nhũ danh, có thể nói là biệt hiệu.
Dù sao thì khi ở thành phố L, cậu ấy chính là lưu manh đường phố, lưu manh đều có biệt hiệu, mật danh, Đinh Sắt, Đầu búa, Cường ca gì đó, không ai dùng tên thật của mình.
Cậu ấy cũng có biệt hiệu của mình, bởi vì cái biệt hiệu đó nghe rất giống nhũ danh nên tôi mới nhớ rõ.
"Gọi là gì?"
"Tiểu Tông.
Tông* trong nước chảy róc rách."
(*Tông (淙) nghĩa là róc rách (淙淙))
"Tiểu Tông......" Đúng là lần đầu tiên Trì Ngộ nghe thấy chuyện này.
Đúng là biệt hiệu nghe rất lạ.
"Lúc chị ấy vào nhà tôi, quả thật là thắt lưng và chân bị thương rất nghiêm trọng, rất giống do ngã từ trên cao xuống, nằm mấy tháng mới dần hồi phục." Trì Ngộ nói, "Có lẽ đúng là vì che chắn cho lão chủ nên mới bị thương thành như vậy."
Trì Ngộ phân tích đến đây, Lộ Tư Kình không biết đang nhớ đến chuyện gì, suy nghĩ trở nên phiêu đãng, không tiếp lời cô, mắt nhìn chằm chằm phía trước, như thể không nghe được gì.
"Cảnh sát Lộ?" Trì Ngộ gọi hồn cô về, "Sao vậy, chị nhớ ra gì à?"
"......!Không có gì."
Ánh mắt Trì Ngộ sắc bén, quả thật Lộ Tư Kình đang nhớ đến một chuyện.
Nhớ đến việc vô tình nhìn thấy khi gặp lại Nhiễm Cấm ở phố ăn vặt.
Nhưng cô đã đồng ý với Nhiễm Cấm là sẽ không kể với ai.
Ánh mắt cô dừng trên gương mặt Trì Ngộ.
Gương mặt này trẻ hơn so với Trì Lý, cũng có sức sống hơn, nhưng đường nét lại giống vô cùng.
Trong trí nhớ của Lộ Tư Kình, Trì Lý xinh đẹp lại ăn mặc lộng lẫy, thoạt nhìn ai cũng sẽ nghĩ chị là người rất thành đạt.
Nhưng lần đầu tiên Lộ Tư Kình gặp chị, lại nhìn thấy một khía cạnh mà người khác không thể thấy được.
Đó là sự tàn độc trên người Trì Lý.
Hôm đó, cô cùng bạn trai yêu xa hẹn nhau đến đây mua sắm, ăn uống xong rồi đi xem phim.
Khi đi ngang qua cửa hàng bán bánh rán, thấy Trì Lý cầm một chiếc bánh rán vừa chiên xong đi về hướng Nhiễm Cấm.
Lộ Tư Kình là cảnh sát hình sự, luôn mẫn cảm với hành vi khác thường của mọi người.
Lúc đó cô cũng không biết Trì Lý là ai, nhưng dường như cô thấy người phụ nữ kia đã bỏ thứ gì đó vào trong bánh rán.
Cô đánh lạc hướng bạn trai, kêu anh ta xếp hàng mua thịt heo tẩm bột chiên giòn, còn bản thân mình thì đi theo Trì Lý, xem người phụ nữ này định làm gì.
Mới theo hai bước, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lộ Tư Kình sửng sốt, còn tưởng rằng mình nhận lầm người, sau khi tiến lại gần nhìn kỹ, quả thật là "Tiểu Tông".
Nhiễm Cấm đang cầm trong tay một cây kem ốc quế đã ăn được một nửa, ngồi đợi trên băng ghế dài.
Trì Lý cầm bánh rán đến trước mặt nàng, cười nói: "Vẫn còn nóng, nhanh ăn đi."
Vì muốn xác định xem người này có thật là "Tiểu Tông" hay không, cũng sợ nàng thấy người bạn cảnh sát ngày xưa, tưởng tới bắt nàng nên sẽ lập tức bỏ chạy, Lộ Tư Kình liền ẩn mình, từ từ tiếp cận.
Người qua lại rất nhiều, Nhiễm Cấm cũng không phát hiện ra Lộ Tư Kình.
Nàng mặc âu phục, nhìn thấy Trì Lý, rất vui vẻ đứng lên.
"Chắc là đói bụng rồi." Trì Lý đưa bánh rán cho nàng, "Sao em lại thích ăn thứ này vậy nhỉ?"
Câu nói của Trì Lý làm Nhiễm Cấm hơi ngượng ngùng: "Thật ra em cũng không thích ăn......"
"Em không thích à? Tôi đã phải xếp hàng chờ lâu lắm đó."
Nhiễm Cấm cầm chiếc bánh trong tay, có vẻ thụ sủng nhược kinh.
Sau khi nói cảm ơn với Trì Lý, nàng không suy nghĩ nhiều mà bắt đầu ăn.
Lộ Tư Kình đứng cách đó không xa, ánh mắt dán chặt lên người Nhiễm Cấm.
Xem ra quan hệ của người người không tệ, Lộ Tư Kình còn hoài nghi có phải vừa nãy mình nhìn lầm không.
Nhiễm Cấm mới ăn hai miếng, đột nhiên như bị vật gì đâm vào, cau mày không nhai nữa.
Lúc ấy Nhiễm Cấm nghiêng mặt với cô, cô chỉ thấy miệng Nhiễm Cấm giật giật, khó hiểu nhìn Trì Lý.
Nụ cười của Trì Lý lại càng rạng rỡ, nhéo mặt Nhiễm Cấm, nâng lên khuôn mặt đang dần hạ xuống của nàng.
Lúc ấy Nhiễm Cấm còn chưa đóng phim, cũng chưa lộ diện trước công chúng, thế nên những người xung quanh chỉ nghĩ hai người là đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết, cũng không mấy để ý.
"Sao lại không ăn tiếp?" Trì Lý hỏi nàng, "Không phải em thích ăn mấy thứ này à? Tôi có bảo em dừng lại không?"
Nét mặt Nhiễm Cấm tê dại, ngậm chặt miệng.
"Tôi đã thấy hết rồi, buổi sáng em thường xuyên xuống lầu mua bánh rán nhưng không đem lên, mà trốn vào trong hẻm lén lút ăn.
Aizzz, sao nào, sợ tôi mắng em sao? Vậy còn việc em lén lút thích em gái tôi, sao lại không sợ tôi biết nhỉ?"
Nhiễm Cấm nghe thấy câu cuối cùng, lập tức mở miệng: "Không phải......"
Vừa mở miệng ra, một dòng máu chảy dọc xuống cằm nàng.
Dù Lộ Tư Kình đang đứng đằng xa cũng có thể thấy rõ màu máu đỏ tươi.
Thật sự không nhìn lầm, Lộ Tư Kình thầm nghĩ, đúng là trong lúc nướng bánh người đàn bà này đã bỏ gì vào đó, còn cố ý cho Tiểu Tông ăn, để cắt rách miệng cô ấy.
Người đàn bà này là ai?
Lòng dạ sao có thể độc ác đến nhường này?
Không biết rõ tình cảnh hiện tại của nàng, Lộ Tư Kình cũng không tiện bước ra.
Tiếp tục nấp vào góc quán, dỏng tai lên nghe.
Trì Lý tới gần nàng, giọng nói của chị hạ xuống rất thấp, mặc dù thính lực của Lộ Tư Kình có thể xem như xuất sắc thì cũng chỉ có thể nghe ra cái gì "Ảnh chụp", cái gì "Không muốn giấu"......!
Nhiễm Cấm không nói nữa, trên môi dính máu, đôi mắt rũ xuống, dáng vẻ cô đơn, chính xác là tư thái nhận tội.
Lộ Tư Kình không hiểu, không phải chỉ là thích em gái của người đàn bà đó thôi sao? Cần gì phải ra tay ác độc như vậy?
Trì Lý túm Nhiễm Cấm đến lối đi thưa thớt người phía sau phố ăn vặt, hỏi nàng: "Thân là đại tiểu thư của Nhiễm gia, em cảm thấy mình có thể thích ăn bánh rán, thứ