Lúc ấy Lộ Tư Kình mới hơn hai mươi, còn chưa về phân cục Nam Ngạn, cô làm việc trong đội điều tra hình sự của thành phố L, là thành viên nhỏ tuổi nhất của đội, nhưng cũng chính là người xông xáo và nóng tính nhất.
Khi đó Lộ Tư Kình vừa tốt nghiệp Học viện cảnh sát chưa bao lâu, đang ở cái tuổi không sợ trời không sợ đất, căm ghét cái ác như kẻ thù, lại không biết chữ "Chết" viết như thế nào.
Sư phụ dẫn theo cô và hai sư huynh khác trong đội điều tra đi theo dõi một ổ buôn ma tuý nhỏ.
Sau khi quan sát hồi lâu, họ quyết định thu lưới.
Lộ Tư Kình nhớ mãi cái ngày đó, ngày mà cô suýt nữa thì mất đi mạng sống của mình.
Sư huynh đá tung cánh cửa, Lộ Tư Kình xông lên trước, quát lên: "Cảnh sát! Không được nhúc nhích!"
Bốn người trong nhà bị khống chế, nhưng không ngờ vẫn còn một người trong phòng ngủ.
Sư huynh phát hiện có tiếng mở cửa sổ trong phòng ngủ, ngay lập tức lao vào đó.
Đối phương biết lần này bắt được cả người lẫn tang vật, chó cùng rứt giậu, rút súng bắn vào bụng sư huynh.
Lộ Tư Kình nghe tiếng súng, lại thấy sư huynh một tay che bụng một tay túm lấy người nọ, không giữ chặt, đối phương liền bước lên bệ cửa sổ ở lầu ba nhảy xuống.
Sao lại có kẻ chạy trốn bất chấp thế này!
Lộ Tư Kình tức giận, đầu óc nóng lên, căn bản không nghe được sư phụ cô ở phía sau đang la hét lên gì đó, nhảy theo tên buôn ma tuý, đáp xuống nóc một chiếc xe, lưu loát lộn xuống đất, bám sát tên buôn ma tuý không tha, thậm chí còn đuổi theo hắn qua ba con phố.
Sau khi đuổi tới một nhà xưởng bỏ hoang, cô mới phát hiện mình lọt vào bẫy, mất liên lạc với đồng nghiệp, lúc này đơn độc giữa vòng vây của năm sáu tên côn đồ.
Trong tay cô có súng nhưng đối phương cũng có, ngoài ra bọn chúng còn có dao và gậy gộc.
Nhà xưởng hoang vắng cắt đứt khả năng nhận được cứu viện, lần đầu tiên Lộ Tư Kình cảm thấy mình cận kề cái chết đến thế.
Cô không có thời gian để sợ hãi, cô tự nhủ mình phải giữ tinh thần.
Khát vọng cả đời cô còn chưa thực hiện được, bao nhiêu cặn bã của xã hội còn chưa được tẩy rửa, cô không thể chết tức tưởi như vậy được.
Ở Học viện cảnh sát, cô là nhà vô địch đấu đối kháng, nhưng lúc này, đối mặt với năm, sáu tên tội phạm được trang bị vũ khí giết người, đạn đã bắn hết, cô không chiếm được bất kỳ lợi thế nào.
Tuy đánh gục được hai tên, nhưng cô bị bắn trúng vai, cùng mấy vết rạch trên cơ thể.
Nếu không phải bên kia cũng bắn hết đạn, có lẽ cô đã chết trước khi Nhiễm Cấm xuất hiện.
Cũng không biết là ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy, lực đạo khi vung thanh sắt lên rõ ràng là muốn đập nát óc đối phương.
Thanh sắt xoay chuyển trong không khí phát ra tiếng gió, một gậy rơi xuống gã đàn ông đang chuẩn bị đâm dao vào cổ Lộ Tư Kình.
Lại một tiếng cú đập mạnh nữa, thanh sắt cong đi.
Mấy tên tội phạm kia đều bị kẻ không biết từ đâu tới này đánh đến máu me bê bết, không thể ngăn cản.
Khi Lộ Tư Kình đang nằm rạp trên đất có lại chút ý thức, liền thấy rõ bộ dạng người đó.
Là một cô bé.
"Cô không sao chứ......" Nhiễm Cấm thở phì phò, ném thanh gậy sắt dính máu sang một bên, đôi tay phát run.
Không phải run lên vì sợ hãi, mà vì dùng sức quá mạnh.
Cả người Lộ Tư Kình đều là máu, nằm sõng soài trên mặt đất không thể nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là còn chuyển động.
Cô cảm giác cuộc sống đang trôi đi từng chút một trên cơ thể mình.
Ông trời còn bỏ đá xuống giếng, bắt đầu mưa.
Lộ Tư Kình còn nhớ đó là một ngày mùa đông, trời lại càng lạnh lẽo hơn vì cơn mưa này.
Từng giọt mua buốt giá nhỏ lên mu bàn tay cô, như muốn đông cứng máu huyết của cô.
Nhiễm Cấm ngồi xổm bên cạnh cô, hỏi: "Tại sao bọn người của Đinh Sắt lại muốn vây bắt cô?"
"Đinh Sắt" là biệt hiệu của tay buôn ma tuý mà Lộ Tư Kình vừa truy đuổi.
Lộ Tư Kình tạm thời không xác định được Trình Giảo Kim vừa xuất hiện trước mặt mình là ai, khó khăn ngước nhìn lên.
Người trước mắt mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh xám, khá giống đồng phục của Trường cao trung số 1 thành phố L, cột tóc đuôi ngựa, có vẻ là học sinh cao trung.
Những người có thể nhận biết được Đinh Sắt, đồng thời còn ra tay đánh người tàn nhẫn như vậy, không giống như học sinh cao trung bình thường.
Trên đồng phục Nhiễm Cấm đầy máu, thậm chí trên mặt còn bị bắn hai vệt máu, nhưng nàng chẳng mảy may quan tâm.
Học sinh cao trung bình thường không thể ra tay nặng như vậy, giống như giả dạng học sinh để vượt qua sự kiểm tra.
"Tôi là cảnh sát......"
Mặc kệ là học sinh cao trung thật hay là sói đội lốt cừu, Lộ Tư Kình đã không còn tinh lực chơi trò lá mặt lá trái với nàng.
Nếu cô ta hận cảnh sát thì cứ thoải mái ra tay cho xong việc, dù sao mạng này cũng vừa được cô ấy cứu, muốn chém muốn giết cứ tuỳ ý.
Nếu thật sự là nguỵ trang, cá mè một lứa với đám người Đinh Sắt kia, Lộ Tư Kình cũng khinh thường bản thân để bọn buôn ma tuý cứu giúp.
Chết thì chết, xem như cô cũng hi sinh vì nhiệm vụ, là liệt sĩ, cha mẹ cô đều có thể tự hào.
Nhiễm Cấm nghe thấy hai từ "Cảnh sát" này, im lặng một lát, sau đó cởi bỏ bộ đồng phục học sinh, trùm lên đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh Lộ Tư Kình, che chắn cho cô một khoảng không, giúp cô chống chọi lại cái lạnh của cơn mưa đang dần nặng hạt.
Sau đó gọi cấp cứu, báo vị trí xảy ra chuyện.
Lộ Tư Kình vốn đã mất máu quá nhiều, thấy Nhiễm Cấm làm như vậy, biết nàng sẽ không giết mình, thả lỏng tinh thần, không lâu sau liền hôn mê.
Không biết hôn mê bao lâu, khi Lộ Tư Kình tỉnh dậy thì cô phát hiện mình đang ở ICU, ba mẹ, sư phụ và các đồng nghiệp đều đứng bên ngoài nhìn vào.
Thấy rốt cuộc cô cũng tỉnh, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ cô được phép đi vào thăm cô, Lộ Tư Kình yếu ớt hỏi: "Cô bé cứu con, ở đâu......"
Nhưng mẹ cô nói: "Đâu có cô bé nào, không nhìn thấy ai hết.
"
Không thấy?
Lộ Tư Kình nghe bà nói như vậy, không biết có phải do mình xuất hiện ảo giác hay không.
Lần này, suýt chút nữa Lộ Tư Kình bỏ mạng trong cuộc truy đuổi, được khen tặng huân chương chiến công hạng ba tập thể và hạng nhì cá nhân.
Tất nhiên, không thể tránh khỏi bị sư phụ gầm thét: "Cô đúng là mạng lớn, thế này mà cũng không chết! Có mấy cái mạng mà dám làm liều vậy hả? Sau này còn tiếp tục lỗ mãng thì ra đường đừng nhận là đệ tử của tôi."
Lộ Tư Kình biết sư phụ chỉ giận cô hành động liều lĩnh, cho nên mới dám tranh luận: "Sư phụ không đuổi, con không đuổi thì an nguy của xã hội biết dựa vào ai?"
Sư phụ: "......"
Sau này nghĩ lại, Lộ Tư Kình vẫn còn kinh hoàng.
Nhưng nếu làm lại lần nữa, cô vẫn sẽ bất chấp tất cả đuổi theo tên buôn ma tuý đó.
Cô tồn tại là vì muốn đưa bọn ác đồ này ra trước công lý, nếu như lần này sợ thì sau này vẫn sẽ luôn sợ hãi như vậy.
Cảnh sát sợ tội phạm là chuyện buồn cười đến cỡ nào chứ.
Bất quá sư phụ nói cũng đúng, cô chỉ có một cái mạng, muốn truy đuổi tội phạm cũng cần chú ý tới phương pháp.
Sau một thời gian dưỡng thương trong bệnh viện, cô chính thức quay trở lại đơn vị.
Lộ Tư Kình vừa tra án, vừa suy nghĩ về cô gái đã cứu sống mình ngày ấy.
Không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại ân nhân cứu mạng.
Nếu như gặp lại phải cảm ơn người ta đàng hoàng.
Có lẽ vì tấm lòng chân thành nên nửa năm sau cô tái ngộ Nhiễm Cấm.
Tình cờ hôm đó Lộ Tư Kình được nghỉ phép, trang điểm lộng lẫy đến chỗ hẹn hò với bạn trai.
Điểm hẹn là một quán bar nằm khuất sâu trong hẻm.
Cô vừa bước đến cửa quán thì bất chợt có một người trong bộ đồng phục học sinh cao trung hốt hoảng chạy đến.
Người đó chạy nhanh như bay, dường như đang trốn tránh sự truy đuổi của ai đó.
Con hẻm vốn dĩ không rộng, Nhiễm Cấm vẫn luôn lo lắng mấy cảnh sát đang đuổi theo sau lưng, không chú ý có người ở phía trước, đâm sầm vào Lộ Tư Kình.
Lộ Tư Kình bước trên đôi giày cao gót xinh đẹp nhưng khó đi, mặc một chiếc váy dài khoe trọn vòng eo nhưng cử động vô cùng bất tiện.
Mặc dù trong khoảnh khắc nhìn thấy Nhiễm Cấm, cô đã muốn né tránh, nhưng phản xạ cơ thể vẫn chậm hơn não, cuối cùng cơ thể hai người vẫn đụng vào nhau, kêu "Ầm" một tiếng.
Lộ Tư Kình bị Nhiễm Cấm đâm bật ngửa ra sau, suýt chút nữa nứt cả mảng tường.
Lúc ấy, Lộ Tư Kình còn chưa nhận ra đây là ân nhân cứu mạng mình ngày nhớ đêm mong, chỉ cảm thấy đây là kẻ đui mù không biết chui ở đâu ra, lập tức nổi giận định mắng người.
Nhiễm Cấm ngoái đầu nhìn lại, Lộ Tư Kình sửng sốt.
Là cô ấy!
"Này! Cô!"
Lộ Tư Kình còn chưa kịp nói hết, Nhiễm Cấm đã xoay người chạy mất dạng.
Hai cảnh sát đuổi đến rất nhanh, Lộ Tư Kình nhìn ra là đồng nghiệp làm cùng phân cục với mình, vội hỏi thăm tình hình.
Đồng nghiệp không dừng bước chân, vừa đuổi theo vừa la lớn: "Cô ta là thuỷ khách!"
......!
"Thủy khách?" Nghe đến đó,