Nhắc tới thái y viện, Lâm thái y lúc nghe có thái giám Dục Chiêu cung đến mời, biểu tình liền trở nên vi diệu, không rõ bên đó có phải gọi lão đến tái khám cho vị nương nương “vô cùng khỏe mạnh” kia hay không.
Ngược lại khi nghe rõ lý do bọn họ thỉnh lão, liền vui vẻ ra mặt, cảm thấy một thân y thuật cao minh của mình cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Tại Dục Chiêu cung, nhìn tiểu cung nữ Tiêu Vân đứng ngoài cửa sụt sùi khóc lóc, Lâm thái y không thể kiềm chế mà vui thêm một chút nữa.
Hôm qua vừa mới bày ra một bộ khinh bỉ y thuật của lão, hôm nay để lão triển lộ tài năng cho nha đầu này sáng mắt ra.
Lâm thái y bước chân khoan khoái tiến vào tư phòng nương nương, vẫn là căn phòng đó, vẫn là cái giường đó cái màn đó, vẫn là cánh tay thon gầy trắng trẻo của vị nương nương kia.
Chỉ là tâm trạng của lão khác.
Trước khi bắt mạch còn không nhịn được vuốt vuốt bộ ria mép.
Chỉ là sau khi bắt mạch, biểu tình của Lâm thái y liền biến đổi.
Biến đổi một cách vi diệu.
Mẹ kiếp! Cái loại mạch đập vô cùng khỏe mạnh này là sao a? Hỡi thần linh ơi, vì sao ngài lại trêu đùa lão như vậy? Lão đã đến cái tuổi gần đất xa trời này rồi, vì sao không để lão trải qua những ngày bình thường đẹp đẽ cuối đời.
Hết lần này tới lần khác hành hạ tinh thần lão.
Lão thật sự là..
thật sự là không thể chịu đựng được muốn ngay lập tức theo chân tổ tiên.
Lâm thái y nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được đá đổ hòm thuốc.
Sau đó lụi cụi đem đồ vật từng cái cất trở về.
Tú Tú ở cạnh gấp đến phát điên, hỏi lão nương nương làm sao? Có phải bị trúng độc hay không?
Mẹ nó trúng độc.
Lão mới trúng độc đây này!
Lâm thái y quắc mắt nhìn.
“Ngươi hôm nay cho nương nương ăn cái gì?”
Tú Tú sợ hãi đem bữa tối thuật lại một lần, suy nghĩ xem lúc ở yến tiệc nương nương có vô tình ăn qua cái gì lạ hay không.
Nhưng nàng vẫn luôn ở cạnh nương nương, trước khi nương nương ăn gì nàng đều kiểm tra qua một lượt, không hề có sai sót.
“Vậy ta hỏi ngươi, nương nương thường ngày dị ứng với cái gì? Hôm nay có vô tình tiếp xúc với thứ đó hay không?”
“Không có.
Nương nương dị ứng món gì nô tì luôn nhớ rất rõ, khi nương nương dùng bữa đều kiểm tra qua, không thể ăn nhầm đồ ngài ấy không ăn được.”
“Đồ dùng thì sao?”
“Nương nương chưa bao giờ dị ứng thời tiết hay gì cả, nô tì cũng chưa nghe nói qua”, Tú Tú cắn môi nghĩ một hồi, sau đó hô lớn.
“Có, nương nương bị dị ứng với xạ hương.
Ngài có nhắc với nô tì một lần.”
“Thế thì đúng rồi”, Lâm thái y vuốt đôi ria bạc.
“Ta thấy trong phòng thoang thoảng mùi xạ hương, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng xạ hương vốn có tính tác động mạnh, với người bị dị ứng chỉ cần một chút xạ hương cũng đủ khiến thân thể có phản ứng.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Cũng may phản ứng của nương nương không quá ác liệt.
Triệu chứng hiện tại chắc chỉ có chóng mặt, buồn nôn, khó thở.
Ngươi đem vật dụng trong phòng kiểm tra xem xạ hương ở nơi nào thì đổi đi.
Nương nương ngủ một giấc sáng mai sẽ đỡ.”
Tú Tú nghe vậy coi như vớt được cái mạng của mình, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ngoài cửa cung cùng lúc truyền tới tiếng bước chân, Tiêu Vân chạy vào thông báo Thái hậu tới thăm nương nương.
Dứt lời liền có bóng dáng lão thái bà xuất hiện.
Thái hậu đem Lâm thái y lại hỏi một lần, xác định Hoàng hậu không có chuyện gì mới cho lão lui xuống.
Bà di chuyển chuỗi phật châu, miệng lẩm bẩm tạ ơn bồ tát, sau đó đi tới ngồi bên giường, đem tay Mộ Tiểu Tình nắm lấy, nhìn nàng đầy thương tiếc.
Đám người thấy thế biết điều đều lui ra hết, chỉ để Thái hậu ở lại.
Tú Tú theo chân Vân ma ma bước ra ngoài, khép lại cánh cửa.
Bấy giờ mới cúi đầu im lặng nghe dạy bảo.
Vân ma ma nói: “Tiểu Tú, lúc Thái hậu cử ngươi tới đây đã căn dặn gì, ngươi nhắc lại cho ma ma nghe.”
Tú Tú cúi đầu kính cẩn trả lời: “Thái hậu căn dặn phải chăm sóc cho nương nương thật tốt, không được để nương nương gặp nguy hiểm.
Đối với nương nương thời thời khắc khắc chú ý, tuyệt đối không thể lơ là.
Nếu nương nương có chuyện gì, kể cả phải đem tính mạng bản thân ra đánh đổi cũng phải bảo vệ người an toàn đi ra.”
“Tốt.
Vậy nương nương có bạc đãi ngươi không?”
“Dạ không.
Nương nương đối với nô tì vô cùng tốt.
So với thân sinh phụ mẫu còn muốn tốt hơn.”
“Vậy chuyện hôm nay là như thế nào?” Hỏi tới đây giọng của Vân ma ma đã có phần uy nghiêm chọc người sợ hãi.
Tú Tú quỳ sụp xuống đất, ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Do nô tì thất trách.
Nhưng thưa ma ma, nô tì đã kiểm tra rất kỹ đồ nương nương sử dụng hàng ngày, tuyệt đối không phát hiện có chỗ nào sai sót.
Thỉnh ma ma dạy bảo.”
Vân ma ma