Một cơn gió thổi qua làm cửa sổ ngự thư phòng rung động.
Chiêu Nghị chăm chú đọc tấu chương, hướng bóng đêm hỏi: “Nàng thế nào?”
Trong bóng đêm không biết tự bao giờ xuất hiện một thân ảnh.
Dáng người quen thuộc khuôn mặt anh tuấn, không phải Lý đại nhân Lý Tử Mặc thì ai.
Y hướng Thánh thượng làm một cái thủ thế: “Bẩm bệ hạ, nương nương dị ứng với xạ hương, không có gì nghiêm trọng.
Ngủ một giấc sẽ khỏi”
Hoàng thượng không đáp lại coi như đã biết.
Lát sau thấy Lý Tử Mặc vẫn ở đó không rời đi, bèn hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Bệ hạ...!xin cho phép thuộc hạ đi làm nhiệm vụ”, Lý Tử Mặc khuỵu gối, bất khuất cúi mình cầu xin.
“Ngươi vẫn đang làm nhiệm vụ”
“Bệ hạ, thuộc hạ một thân võ nghệ là để hỗ trợ bệ hạ lo việc quốc gia đại sự.
Vấn đề trông coi phi tần kính xin bệ hạ giao cho người khác”
“Nàng ấy là ái nữ của Định quốc hầu.
An toàn của nàng ấy có thể quyết định an toàn của toàn bộ con dân Chiêu quốc”
Lý Tử Mặc nhăn chặt đôi mày kiếm, đoạn nói: “Bệ hạ, Chiêu quốc không sợ một nước chư hầu như Định quốc”.
Lý do ngài đưa ra quá miễn cưỡng rồi.
Chiêu Nghị chậm rãi buông xuống tấu chương trong tay, đi tới bên trà kỷ trong ngự thư phòng rót một chén trà.
Hắn ra hiệu cho người còn lại tới ngồi bên cạnh, tay nhấc lên chén trà chế tạo tinh xảo mà ngắm nhìn.
Một thân nam nhân nhuốm mùi máu tươi, không đếm nổi đã có bao nhiêu kẻ phải chết dưới bàn tay ấy.
Tưởng chừng khi đặt hắn ở cạnh những thứ tao nhã này sẽ khập khiễng, nhưng không ngờ lại phù hợp tựa như một bức tranh thủy mặc.
Bạc môi mấp máy mà rằng: “Nhưng nếu có thể tránh được chiến tranh không phải càng tốt sao?”
Lý Tử Mặc trợn mắt, tuy Thánh thượng nói đúng lý hợp tình, nhưng y vẫn không thể chấp nhận lý do này.
“Rõ ràng là bởi bệ hạ yêu thương nàng ta, sao phải lấy lý do này nọ”
Lý Tử Mặc đi tới bên trà kỷ tiếp nhận chén trà, kìm chế tâm tình khó chịu mà nói, dứt lời mới thấy mình nói lời kia có bao nhiêu bất kính với Hoàng thượng.
Cũng may bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau, hoàng thượng không thực sự vì chuyện nhỏ này mà tính toán với y.
Chiêu Nghị nghe xong chỉ đạm mạc cười.
“Ngươi cảm thấy việc ta yêu thích nàng có khả năng sao?”
Lý Tử Mặc nghẹn lời.
Theo dòng hồi tưởng nhớ lại, từ năm tám tuổi quen biết Thánh thượng đến giờ, y chưa thấy ngài đối với ai hay vật gì thể hiện lòng yêu thích.
Chiêu Nghị sống bấy nhiêu năm trời chỉ khiến Lý Tử Mặc cảm nhận rằng hai chữ tình cảm vốn không tồn tại trong con người hắn.
Nói quá chính là, Chiêu Nghị giống như không có trái tim.
Từ nhỏ hắn đã khác biệt với đám trẻ bọn họ.
Chiêu Nghị rất trầm lặng.
Lúc đám bọn họ chơi đùa, Chiêu Nghị ngồi đọc sách, lúc bọn họ trốn học, Chiêu Nghị một mình tới lớp nghe giảng.
Chiêu Nghị hồi đó giống như thuộc về thế giới khác, hắn dành cả tuổi thơ chỉ để phấn đấu trở thành vị Hoàng tử xuất sắc nhất.
Thế nhưng chớ trêu thay, những cố gắng của hắn ai cũng thấy được, chỉ có thân sinh phụ thân của hắn- Thái thượng hoàng, không thấy được.
Cho dù lão sư khen bao nhiêu lần, mỗi kỳ khảo hạch đều đứng đầu, hay mặc kệ hắn tài hoa ưu tú thế nào đi chăng nữa, Thái thượng hoàng đều chưa một lần công nhận hắn.
Năm Chiêu Nghị mười bốn tuổi, vào một buổi tảo triều, hắn đứng giữa bá quan văn võ, xin được theo cha y- Chấn quốc tướng quân Lý Hâm ra trận.
Toàn bộ quan triều đình bấy giờ đều chê cười hắn, nói hắn tuổi nhỏ hiếu thắng cẩn thận trèo cao ngã đau.
Duy chỉ có phụ thân y nhìn ra được hắn khác biệt.
Phụ thân nói với y rằng Nhị hoàng tử có phong thái của bậc đế vương, tương lai nhất định quân lâm thiên hạ, trở thành một bậc hiền vương đời đời ghi nhớ.
Nhưng khi ấy phụ thân ngại hắn tuổi nhỏ không dám xin cho hắn ra trận, sợ rằng đao thương chiến trường không có mắt sẽ đem đứa nhỏ này giết chết.
Nào ngờ, hoàng thượng lại giống như phó mặc tính mạng hắn, đồng ý để hắn theo chân phụ thân y.
Nói là giúp hẳn trưởng thành, còn không bằng nói vứt bỏ không quan tâm hắn.
Ai cũng không nghĩ tới, Chiêu nghị bởi một lần vứt bỏ này mà làm nên lịch sử.
Thiếu niên ấy chỉ mới mười bốn tuổi, khi mà đám trẻ cùng lứa bọn họ còn đang ngồi nghe lão sư giảng về binh pháp Tôn Tử, hắn đã tự tay lấy đầu tướng lĩnh quân đối địch.
Một mũi tên kia vượt qua hàng rào quân địch trùng trùng, chuẩn xác ghim vào tim tên tướng lĩnh xấu số nọ.
Phụ thân y bây giờ kể lại vẫn là một loại biểu cảm kính ngưỡng.
Lại nói năm đó thái thượng hoàng băng hà, nội bộ triều đình lục đục, Chiêu Nghị cướp lấy ngai vàng vốn thuộc về Lục hoàng tử.
Đúng! Không phải y nói nhầm.
Cái sự thật mà sau một hồi phân tranh đã bị cải biến và che lấp chính là Thánh chỉ cuối cùng của Thái thượng hoàng.
Trong Thánh chỉ ghi rõ rành rành, “Nay trẫm không thể tiếp tục