Buổi sớm ngày kế, Mộ Tiểu Tình ngơ ngác từ trên giường tỉnh dậy.
Nàng nhớ tối qua lúc đi đến đoạn Bích Nguyệt hồ, đột nhiên hai mắt tối đen ngất đi, sáng dậy thấy Tú Tú tựa ở cạnh giường ngủ gật, Mộ Tiểu Tình liền biết có chuyện.
Tú Tú nghe thấy tiếng chăn sột soạt, tuy rằng ngủ nhưng chưa từng buông thả tinh thần, mau chóng tỉnh giấc.
Mộ Tiểu Tình e ngại cười, “Đánh thức ngươi sao?”.
Tú Tú nhìn nụ cười xinh đẹp chói mắt kia, bất chợt òa khóc nức nở.
“Ấy, làm sao lại khóc?”, Mộ Tiểu Tình hốt hoảng tiến tới vỗ lưng thuận khí an ủi nàng ấy.
Tú Tú một câu cũng không nói được, thấy nương nương như vậy càng khóc dữ dội hơn.
Bao nhiêu tự trách từ đêm qua lúc này ồ ạt đổ tới, khiến nàng bấy lâu nay luôn mạnh mẽ cũng không chống đỡ được.
Mộ Tiểu Tình khó xử.
Hẳn là hôm qua nàng quá mệt mỏi mà ngất đi, khiến cho Tú Tú sợ hãi rồi.
Nàng không nghĩ tới một lần cậy mạnh có thể khiến bản thân mệt đến ngất như vậy.
Khẽ thở dài.
Lỗi đều là ở nàng a~
Tú Tú khóc rất lâu, Mộ Tiểu Tình dỗ đến mức rối tung rối mù nàng ấy mới chịu nín.
Hai mắt sưng đỏ, cái mũi nhỏ nghẹn đặc hít thở không nổi.
Mộ Tiểu Tình đau lòng muốn chết.
“Ngươi ấy, bổn cung khỏe mạnh ngồi ở đây, ngươi còn khóc lóc.
Người không biết còn tưởng bổn cung bệnh nặng sắp chết”
“Nương nương! Người đừng một câu chết hai câu chết…” Tú Tú hốt hoảng.
Mộ Tiểu Tình phì cười, “Được được, bổn cung không nói nữa.
Ngươi còn không mau chỉnh lại cái mặt sưng phù xấu xí kia đi.
Cẩn thận bước ra ngoài mọi người không nhận ra ngươi, đem ngươi đuổi đánh, khiến ngươi cả đời không thấy được bổn cung nữa.”
Tú Tú nấc nghẹn, lắc đầu biểu thị không muốn.
Cung nữ Tiêu Vân nghe thấy tiếng động cũng chạy vào, nhìn chủ nhân hai mắt liền đỏ hồng.
Nàng khịt khịt mũi kiềm chế tâm tình.
Mãi sau mới nhớ ra có chuyện phải nói.
“Nương nương… hôm qua Thái hậu ở nơi này chăm người đến nửa đêm mới trở về Thượng cung”.
“Thật sao?” Mộ Tiểu Tình ngạc nhiên.
“Vậy mà Tú Tú ngươi còn khóc mất bao nhiêu thời gian.
Nhanh đứng lên chỉnh lại chính mình đi.
Tiêu Vân, thay đồ cho bổn cung, chúng ta tới chỗ Thái hậu báo bình an”
Tú Tú ngoan ngoãn đáp ứng, lau vệt nước mắt còn dính trên mặt, mau chóng đi chuẩn bị.
Tại Thượng cung, Thái hậu hàng ngày nếu không có chuyện gì đều nhốt mình trong phòng kín ăn chay niệm phật, lúc nghe Vân ma ma báo Mộ Tiểu Tình tới thăm, bà liền niệm nốt đoạn kinh phật rồi vịn lấy Vân ma ma tới chủ viện.
“Thái hậu an khang~”, Mộ Tiểu Tình vừa thấy Thái hậu, khuỵu gối hành lễ.
“Ngươi đứa nhỏ này, ai gia đã dặn khi không có người ngoài thì không cần phải lễ nghi rườm rà.
Mau lại gần đây ai gia xem”
Mộ Tiểu Tình ngoan ngoãn tiến tới ngồi bên cạnh bà, đem tay nhỏ nắm lấy tay Thái hậu, cười nịnh nọt.
“Mẫu hậu, ngài nếu như cứ dung túng cho Tình nhi, Tình nhi liền hư cho coi.”
“Ngươi ấy, nếu có thể hư cũng không khiến lão bà ta phải lo lắng vì ngươi”, Thái hậu quở trách, thế nhưng vẻ mặt từ ái cùng khóe mắt có nét cười kia của bà chẳng có tí uy nghiêm dọa người như mọi khi.
Mộ Tiểu Tình đương nhiên không sợ.
Nhớ năm đó nàng chập chững trưởng thành ở tại hoàng cung xa lạ này, lần đầu tiên theo ma ma chủ quản tới gặp Thái hậu.
Mộ Tiểu Tình đến giờ vẫn không rõ vẻ mặt từ hốt hoảng đến đau thương của Thái hậu khi ấy có ý nghĩa gì, chỉ biết Thái hậu vừa nhìn nàng liền không quản lễ nghi đi tới xoa mặt nàng.
Mộ Tiểu Tình sau này có hỏi, Thái hậu nói rằng: “Con khiến ta nhớ tới một người”.
Nếu như không có Thái hậu yêu thương bảo bọc, Mộ Tiểu Tình hiểu rõ, cuộc sống của