Chuyển giao phượng ấn từ xưa tới nay vốn là chuyện khiến cả hậu cung phải áp lực, thế nhưng khi rơi vào tay Hoàng hậu bù nhìn thì không có gì thay đổi, Mộ Tiểu Tình cho là vậy.
Chẳng qua cái việc chuyển giao này khiến cho nàng từ một người rảnh rỗi trở thành vô cùng bận rộn.
Ngày đầu tiên nắm giữ phượng ấn, đám người nội vụ phủ tiến tới ra mắt phượng nhan, đem sổ sách tổng kết thu chi nội cung cùng với ghi chép báo cáo của các ti phòng đều đưa hết cho Mộ Tiểu Tình nàng.
Đoạn nhìn thấy chồng sách chất cao như một ngọn núi nhỏ trên bàn, Mộ Tiểu Tình cảm thấy thái dương đau nhức.
“Nương nương, mới đầu có chút vất vả, sau quen rồi sẽ không như vậy”.
Tú Tú nhìn chủ tử đầy mặt đau xót, bèn an ủi.
Nương nương của bọn họ từ trước đến nay sống đến là thoải mái, không cần lo nghĩ gì, nay sự vụ đến tay quả nhiên gặp rắc rối a~
Mộ Tiểu Tình tiếp nhận chén trà Tú Tú đưa tới, nhấp một ngụm bình ổn tâm tình hỗn loạn.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, bấm bụng mà rằng: “Mỗi ngày thẳng lưng lạnh mặt đã đủ mệt, còn phải coi sổ sách.
Tại sao mẫu hậu ngài có thể chịu được mấy năm liền nhỉ?”
Nghĩ tới ban sáng bị Tú Tú gọi dậy sớm, sau đó cùng đám oanh oanh yến yến của Hoàng thượng giả tạo cười nói cả buổi, Mộ Tiểu Tình liền hậm hực.
Tú Tú tủm tỉm cười, chỉ trách nương nương nhà nàng dễ đoán, bất mãn cái gì liền in hết trên mặt.
Đúng là tâm tính tiểu hài tử chưa lớn.
“Tú Tú, cái việc thỉnh an đó… ngươi xem xem bãi bỏ được không? Sổ sách bổn cung có thể cố xem, nhưng cùng đám người kia đeo mặt nạ cả buổi thực sự khiến bổn cung hít thở không thông a~”
Giống như muốn chứng thực lời nói của mình, Mộ Tiểu Tình bèn đem ngọn núi sách trước mặt kéo tới gần.
Tú Tú ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu.
“Không thể bãi bỏ.
Bất quá, nếu nương nương không muốn có thể ra sắc lệnh để bọn họ cách ngày thỉnh an”.
“Được a.
Ngươi mau truyền xuống nói bổn cung bận rộn, một tuần chỉ cần tới thỉnh an một lần.
À không, một tháng hai lần đi”
“Nương nương… một tuần một lần đã là quá mức không quy củ”, Tú Tú nhỏ giọng nhắc nhở.
“Được, vậy một tuần một lần.
Mau! Truyền xuống không kẻo mai họ lại tới đánh thức giấc ngủ của bổn cung”
Tú Tú lắc đầu cười, theo sự thúc giục của Mộ Tiểu Tình nhanh chân đi truyền lệnh.
Mộ Tiểu Tình một người ở trong thư phòng xem sổ sách đến khi mặt trời khuất rạng.
Tia sáng đỏ rực phía chân trời hắt qua khung cửa sổ chiếu lên sườn mặt nàng, đôi lông mi mảnh dài đổ bóng trên gò má non mịn.
Hai mắt Mộ Tiểu Tình hơi cau lại, răng trắng tinh day nghiến đôi môi vốn hồng nhuận trở nên đỏ thẫm ánh nước.
Lý Tử Mặc nhìn đến thất thần.
Mỗi ngày đều trốn ở bên cạnh bảo vệ nàng, y mới nhận ra vị Hoàng hậu này thật sự khác biệt.
Đứng giữa thâm cung đầy rẫy những mưu toan tranh đấu này, Mộ Tiểu Tình tựa như một góc nhỏ an yên.
Mỗi ngày trôi qua của nàng đều vô cùng đơn giản.
Nàng sẽ thức dậy muộn hơn mọi người, ngủ đến khi hai má nhỏ sưng phồng lên.
Nàng sẽ chạy đến hậu viện tranh việc chăm sóc hoa cỏ với đám cung nữ, cùng họ vui cười trò chuyện.
Nàng sẽ đem mấy chuyện đông tây trong cung nghe đến là chăm chú, thi thoảng còn bình luận giống như thể người trong chuyện kia không hề liên quan đến nàng.
Nàng sẽ làm những chuyện khác với những nữ tử nơi hậu cung này.
Nàng xinh đẹp và vui vẻ, nàng không toan tính không tranh đấu.
Ngỡ rằng nữ nhân không được Thánh thượng sủng ái mỗi ngày đều sẽ trôi qua trong cô tịch, nhưng người Dục Chiêu cung lại phủng nàng trong lòng bàn tay, chăm lo cho nàng từng chút một, khiến nàng mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười.
Lý Tử Mặc đã từng nghĩ rằng nàng đang diễn trò.
Thế nhưng có mấy ai lại diễn mà không có độc giả, còn diễn hết năm này qua năm khác.
Lý Tử Mặc cũng từng nghĩ rằng, phải chăng Chiêu Nghị biết rõ nàng là người thế nào, mới quyết định giấu nàng dưới đôi cánh của hắn mà bảo vệ.
Tuy rằng trói buộc nàng nơi thâm cung đại viện,