Đạp biến thiên nha hựu hải nha,
Càn khôn tuỳ tại đức vi gia.
Bình sinh bất khởi thương dăng niệm,
Kim cổ thuỳ đồng bạch nghĩ oa?
Liêu tráng lạc tâm hư đoản kiếm,
Tiêu điều lữu muộn đối thì ca.
Bế môn bất thức xuân thâm thiểm
Đãn kiến đường lê lạc tận hoa.
Trận chiến giữa đám người Vũ gia và Bạch Nghĩ đều bị một người thu toàn bộ vào tầm mắt.
Hắn ẩn thân nấp ở một phía không xa quan sát toàn bộ tình hình.
Kể cả một đoạn lộ trình cuối kia cũng bị hắn dẫn dụ tới, chính là Bạch Nghĩ Vương.
Lúc hắn trông thấy đám người này bị đàn yêu thú vây quanh thì cũng chả còn lại mấy người sống sót, nhất là khi trong số chúng hầu như là người của Vũ gia.
Cách làm của bọn chúng khiến hắn vô cùng khó chịu nhất là khi lấy những người khác làm lá chắn cho mình, vốn dĩ hắn sẽ bỏ qua đám người này nhưng khi nhìn thấy hành động của bọn chúng thì hắn đã thay đổi suy nghĩ.
Đặc biệt hơn đó là thứ mà bọn hắn đang giữ.
Một gốc cây chết.
Người dẫn dụ Bạch Nghĩ Vương tới không ai khác mà chính là Trần Lâm, mục tiêu của hắn chính là gốc hủ mộc trong tay Vũ Bắc.
Khi trông thấy Bạch Nghĩ này làm hắn bỗng nhớ lại một bài thơ từ một đại thi hào xa xưa.
Nếu hắn đoán không nhầm thì gốc cây chết này Vũ Bắc chính là đoạt từ hang ổ của Bạch Nghĩ mà ra, vì việc này đám người bọn hắn mới bị bọn chúng đuổi giết.
Tuy không rõ lắm gốc cây chết này có tác dụng gì, hắn không nhìn ra bất kỳ sinh cơ nào phát ra từ nó, với lại nhìn nó cũng chả có vẻ gì là bất phàm cả nhưng để cho Vũ gia điên cuồng như thế thì ắt hẳn phải có lý do.
Tuy nhiên điều này cũng không đáng để hắn phải phí thời gian ở lại đây như vậy, đáng nói ở gốc hủ mộc này hắn nhận thấy sự quen thuộc, sự quen thuộc này vô cùng mơ hồ làm hắn nhất thời không thể nào nhớ được.
Mặc dù vậy, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ để hắn ra tay rồi.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Bắc được người Vũ gia ở lại chặn hậu, hắn khi thoát được chỉ biết điên cuồng chạy về phía trước, bộ dạng hắn vô cùng chật vật.
Hắn không biết được rằng ở phía sau vẫn luôn có con mắt vẫn dõi theo từng nhất cử nhất động của hắn.
Khoảng cách hơn một dặm Vũ Bắc mới dám dừng lại nghỉ chân, hắn thở vội vài hơn rồi mới quan sát tình hình xung quanh, khi cảm giác không còn nguy hiểm mới cảm thấy an tâm.
Vũ Bắc lôi từ trong người ra một gốc cây đã khô héo từ bao giờ, gốc cây khô này có màu tím chỉ to bằng nắm tay, bên ngoài còn kéo ra vô số sợi rễ nhỏ hơn, nhìn nó có phần khá giống với một gốc nhân sâm.
Hắn kích động nhìn gốc cây khô, cả cơ thể run lên vì phấn khích, chỉ cần mang được nó về Vũ gia thì mọi thứ đều đáng giá.
Đúng lúc này từ sau sương mù một thanh kiếm xé tan không gian bay tới.
“Ai?” Vũ Bắc vội bậy người dậy la lên, nhưng đã muộn.
Thanh kiếm này bất ngờ xuất hiện tốc độ vô cùng nhanh đâm sâu vào cơ thể hắn.
Hắn không ngờ được bản thân đã chạy xa như vậy rồi mà vẫn bị phục kích, trong đầu hắn ngay lập tức nổi lên vô số suy nghĩ.
Là ai, là ai mà truy sát hắn cả dặm không buông bỏ hay là bản thân hắn đã chạy vào địa bàn của người khác rồi.
Đáng lẽ ra lúc này, ở đây đã không còn bất kỳ một ai nữa mới phải, thật không ngờ tới.
Không ai đáp lại lời của hắn, chỉ có thanh kiếm kia sau khi hoàn thành mục đích liền rút ra khỏi người hắn rồi liền bay đi, rất nhanh cũng đã biến mất trong màn sương mù, đến cũng nhanh đi lại cũng nhanh không kém.
Nhìn sinh mệnh chậm rãi trôi đi trong cơ thể, Vũ Bắc cảm súc ngốn ngang, hắn nhớ lại về khoảng thời gian trước đây, bất giác lại nở nụ cười đầy chua sót.
Chỉ tiếc là mọi việc đều không thể nào vẹn toàn, đến lúc này làm gì thì cũng đã muộn.
Dính một kích trí mạng, dù có làm gì cũng không thể nào cứu vãn được tính mệnh của hắn, Vũ Bắc chỉ có thể bất lực nhìn thời gian trôi qua.
Nếu biết được kẻ thù là ai, ắt hẵn hắn sẽ hắc hoá kéo đối phương theo, nhưng đến cả kẻ đó là ai hắn còn không biết thì liệu hắc hoá còn có ý nghĩa gì nữa.
Đúng lúc Vũ Bắc cảm thấy tuyệt vọng nhất thì hắn nghe được âm thanh lạ, nó phát ra từ một góc không xa, hắn nở một nụ cười mãn nguyện.
Đến lúc này thì cái chết của hắn không còn là uổng phí nữa rồi.
Vân Thiên kiếm được Trần Lâm điều khiển đã trở về, từ phía xa hắn nhìn thấy Vũ Bắc đã không còn chút khí lực nào cả.
Trần Lâm muốn hiện thân, có vài thứ hắn muốn xác nhận từ Vũ Bắc.
Rời khỏi nơi ẩn nấp hắn tiến lại chỗ Vũ Bắc đang nằm, cứ ngỡ mọi chuyện trong tầm kiểm soát của hắn thì lúc này Vũ Bắc bắt đầu biến đổi.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy Vũ Bắc cơ thể vặn vẹo, bên ngoài cơ thể tràn ra từng tia hắc khí, nó từ từ lan ra rồi bao phủ lấy cơ thể của hắn, tuy không hề phủ kín nhưng từ bên ngoài đã khó có thể nhận ra một Vũ Bắc từ trước đó nữa rồi.
Bên trên mắt hắn hiện lên từng tia máu, nhưng rất nhanh nó cũng bị tia hắc khí phủ lấy rồi chuyển sang thành màu đen,