Trần Lâm chỉ biết cắm đầu chạy, khi không còn cảm thấy nguy hiểm ở phía sau hắn mới dám dừng lại.
Cưỡng ép thương thế khiến vết thương chuyển năng hơn, may mà có Vân Thiên kiếm nếu không hắn đã không toàn mạng, mặc dù vậy trước ngực cũng bị gãy vài cái sương sườn.
Nhổ ra một ngụm máu Trần Lâm mới cảm thấy khá hơn.
Không rõ vì lý do gì mà Vũ Bắc không đuổi theo, nhưng chắc rằng hắn không dễ dàng bỏ qua như vậy, cần phải mau chóng tìm một chỗ an toàn chữa thương, nếu mà Vũ Bắc đuổi tới, e rằng bên trong Giăng Màn sơn không có mấy ai có thể chống lại hắn lúc này.
Trần Lâm đưa ra nhận định nhưng hắn không biết được rằng Vũ Bắc đã thôn phệ gốc hủ mộc, giờ thì Vũ Bắc đã không còn là một Vũ Bắc mà hắn biết trước đó nữa.
Giăng Màn sơn một cõi sương mù, càng vào sâu bên trong sương mù lại càng cô đọng, chính từ nguồn linh khí dồi dào tạo nên.
Nó như cô đặc lại, đứng trong màn sương mù có thể cảm nhận rõ dòng chảy của chúng lướt nhẹ qua từng da thịt.
Ở trong này khiến cho cảm nhận về nhịp hít thở trở nên khó khăn hơn, bản thân giống như đang chìm vào giữa dòng nước, muốn vùng vẫy hay trốn thoát đều vô cùng khó khăn.
Ở một nơi sâu bên trong sơn môn, nơi này hầu như khác hoàn toàn với mọi nơi khác, sương mù ở nơi đây gần như không tồn tại, có chăng chỉ là một chút sương đâu đó lạc vào.
Chính nơi này tách biệt với những nơi khác cũng bởi tầng sương mù xung quanh.
Vị trí này cũng khá là dễ nhận ra, bởi phía sau nó là một thác nước to lớn, âm thanh cũng rất lớn khiến nó lại càng dễ phát hiện từ xa.
Thác nước này cao tới hơn chục trượng, từ trên cao đổ xuống một dòng nước lớn, trên đường dòng nước lại bị phân mảnh thành vô vàn những dòng nước nhỏ hơn.
Chúng nổ tung hoá thành từng bọt nước trắng xoá phủ kín cả một dải trời.
Hai bên là một thành tường của đất và đá chắn ngang khu rừng, tựa như phương hướng đi qua duy nhất chỉ là thác nước này, phải trèo qua thác nước này mới biết được trên kia có gì.
Bên dưới thác là một hồ nước, nó tham lam hấp thu mọi thứ chảy vào, dòng nước va vào mặt hồ tạo thành những bọt nước trắng xoá, chúng vỡ tung bắn ra mọi phía, đứng gần sẽ cảm nhận rõ được từng hạt nước bắn lên mặt.
— QUẢNG CÁO —
Thác nước này gọi là thác Vũ Môn.
Chính giữa hồ nước đặt một hòn đá lớn, trông nó giống với một bệ đá hơn là hòn đá.
Hòn đá này đặt ngay giữa mặt hồ trông vô cùng bắt mắt, nó cao tới gần cả trượng, bề mặt bóng bẩy.
Đặc biệt hơn, bên trên nó mọc lên một cây lớn, bình thường vốn đã bắt mắt thì sự tồn tại của gốc cây này lại càng làm nó trở nên đặc biệt chú ý hơn.
Một mình nó chễm trệ tại chỗ cao nhất, xung quanh chỉ có nước bầu bạn.
Cả Giăng Màn sơn vốn phủ kín sương mù, chỉ mỗi nơi này là sương mù không tồn tại, chính bởi vì không có sương mù che phủ, cả khu vực vô cùng trống trải ánh sáng lại càng được thế chiếu rọi vào.
Là trung tâm của mọi sự chú ý, gốc cây được tắm táp kỹ càng bởi vô vàn bọt nước bắn lên từ thác nước.
Lúc này khu vực thác nước đã có đông người tụ tập lại đây, nhìn sơ qua số lượng cũng lên tới vài chục người, có thể đi được đến đây đều không phải là dạng người tầm thường gì.
Đám người bọn họ sớm vây quanh bờ hồ, người thì trò chuyện với nhau, người thì điều tức lại bản thân sau khi trải qua một trận chiến gian khổ, người thì đứng nhìn gốc cây giữa hồ vẻ mặt đầy trầm ngâm đầy suy nghĩ.
Mục tiêu của đám người bọn họ nằm ở thác nước này, đa phần số người bước vào Giăng Màn sơn đều tập trung ở đây.
Phải nói có thể đi được đến đây bọn họ phải trả giá rất nhiều, so với trước đó bây giờ số người sống sót chỉ còn lại có một hai thành, người thì táng thân trong miệng yêu thú, người vì tranh giành tài nguyên mà chém giết lẫn nhau, người thì giải quyết ân oán, thậm chí còn có người nữa đường không chịu nổi đã tìm cách quay về.
Không như Trần Lâm dọc đường chỉ lượm lặt vài gốc linh thảo, những người này vốn có xuất thân không tầm thường, bọn hắn sớm đã có thông tin về những nơi có chứa tài nguyên, chỉ cần tới đúng vị trí đó là được, không cần phải chạy loạn bên trong màn sương mù này.
Thác nước này là mục tiêu cuối cùng cũng là quan trọng nhất với tất cả mọi người, lúc này kể cả Trần Lâm cũng đã tụ tập về đây.
Hắn sau khi tìm chỗ chữa thương cho mình xong thì vô tình phát hiện ra nơi này, lúc đó ở đây đã tập trung khá đông người rồi.
Vốn dĩ nơi này cũng khá dễ nhận ra nên