Cùng chung một mục tiêu nên hắn nếu có thực lực cũng sẽ giúp Tào Tu Kiệt báo thù một lần, dù sao Trần Lâm cũng nhận được chỗ tốt từ hắn.
Cái Tào Tu Kiệt đưa cho hắn là một túi trữ vật, thứ này có công dụng khá giống giới chỉ của hắn, chỉ là so với giới chỉ vẫn có phần bất tiện hơn.
Một là nó to bằng nắm tay chỉ có thể để bên trong người, thứ hai không gian bên trong cũng không quá tính là lớn, ngang dọc chỉ có chừng nữa trượng mà thôi.
Không thể so sánh giới giới chỉ của hắn nhưng tại Huyễn Linh đại lục này túi trữ vật vẫn là một thứ vô cùng quý giá, chỉ những người có đầy đủ tiền tài mới có khả năng sở hữu.
Với Trần Lâm thứ có giá trị nhất không phải là thứ này mà là vật bên trong nó, lật tay một cái một thanh trường kích liền xuất hiện trong tay, lại quét tới một cái, gốc cây gần đó lập tức bị chẻ làm đôi.
Tào Tu Kiệt nói đây là một thanh bảo khí, nhưng có lẽ chỉ có mình hắn biết rằng không phải, thứ này đúng hơn thì chính là một thanh linh khí, không biết có phải là trung phẩm linh khí hay không nhưng so với Vân Thiên kiếm của hắn thì tốt hơn nhiều.
Trần Lâm không phải là kiếm tu nên thanh trường kích này lại càng phù hợp với hắn hơi, chưa kể sử dụng lại vô cùng thuận tay, so ra uy lực còn lớn hơn Vân Thiên kiếm rất nhiều.
Thanh trường kích này tên gọi đầy đủ là Kỷ Thiên Lưỡng Diện Phong Vân Trường Kích, cũng chính là dòng chữ khắc trên cán, cảm thấy cái tên này quá dài Trần Lâm liền gọi là Phong Vân trường kích hay cũng có thể gọi là Phong Vân kích.
Gọi là kích nhưng nó lại có phần giống với thương hơn, chính xác hơn thì phải là thương mới phải, hắn cũng không biết tại làm sao mà lại gọi Phong Vân là kích nữa.
Nguyên bản phải có thêm lưỡi hình bán nguyệt gắn ở một hoặc hai bên nhưng Phong Vân kích lại không có.
Thanh vũ khí này cao hơn cả người hắn cả cái đầu, phần lưỡi dài cả thước, hai bên uốn lượn thành hình sóng không kém phần sắc bén hắn nghĩ có lẽ so với Vân Thiên kiếm cũng không hề kém chút nào.
Nối liền với phần cán là một nhúm lông màu đỏ, hắn cũng không rõ tác dụng để làm gì, có lẽ là làm thêm cho đẹp.
Phần cán còn lại lại chính là phần hắn ưa thích nhất, cán kích vừa vặn cầm rất vừa tay thêm nữa bên trên lại có những hoa văn như những đám mây trải dọc thân cán, mỗi khi hắn quán nhập linh khí vào những đường vân này lại muốn hiển hiện ra bên ngoài.
Sử dụng lại vô cùng thuận tay, chưa kể phương thức tấn cống lại đa dạng và khá linh hoạt, tuy rằng không có kích kỹ đi kèm nhưng Trần Lâm đã vô cùng hài lòng rồi.
— QUẢNG CÁO —
Có Phong Vân kích trong tay sức chiến đấu của hắn sẽ tăng thêm một bước.
Tuy vậy thứ đáng giá của Tào Tu Kiệt để lại cho hắn không phải là Phong Vân trường kích này mà là Tử Linh Tâm Pháp, theo như Tào Tu Kiệt nói thì cuốn tâm pháp này chính là cao cấp công pháp hồn đạo.
Không giống với lực đạo thì hồn đạo cần phải tu luyện công pháp mới phát huy được thực lực bản thân, chính bởi vì vậy công pháp hồn đạo bên ngoài vô cùng quý giá.
Không biết do sắp đặt hay là ngẫu nhiên mà cuốn công pháp này lại gọi là Tử Linh, cũng không phải do dị linh căn của hắn mà có thể là do sự trùng hợp nào đó.
Tào Tu Kiệt nói công pháp này khá là quý giá, Hồng Bất Vân nghe nói cũng vì cuốn công pháp này mà trở mặt với hắn ta, bên trong chính là thủ pháp khống vật thượng thừa, nghe nói tu luyện đến cực hạn có thể nhấc bổng cả một quả núi vác đi đánh nhau.
Đạt đến cấp độ này đã tiếp cận với Đùng lão tổ năm nào rồi.
Mặc dù vậy Trần Lâm biết hắn không phải là tu linh giả nên công pháp hồn đạo với hắn không có tác dụng, thứ hắn cảm thấy có tác dụng nhất chính là bên trong tu được thần niệm.
Cái gì gọi là thần niệm ư?
Nói dễ hiểu chính là giác quan thứ sáu của ngươi, nói khó hiểu một chút thì chính là kéo linh hồn của ngươi ra đánh nhau với người khác.
Nói tóm lại có thần niệm không chỉ giúp ngươi lấy hai đánh một mà mỗi lần ra tay đều nhanh hơn người khác một bước, giống như nắm lấy đại tiên cơ vậy.
Nói thì dễ nhưng để tu luyện được thần niệm thì không dễ dàng một chút nào, nữa tháng qua Trần Lâm chỉ có dùng một nữa thời gian để tu luyện còn một nữa đã tiêu phí vào việc khai phá thần niệm.
Mất cả tuần thần niệm của hắn chỉ phóng ra được có chừng vài thước mà thôi, đã vậy khi tu luyện đầu óc của hắn còn như muốn nổ tung ra nữa, đáng lẽ ra tu luyện thần niệm sẽ không có dấu hiệu này, Trần Lâm lúc đó còn tưởng bản thân đã hoá điên mất rồi chứ.
Việc đề thăng thực lực khiến Trần Lâm điên cuồng, bất chấp mọi thứ tu luyện, thần niệm cũng thế, việc có được thần niệm sẽ giúp bản thân hắn rất nhiều, vì vậy hắn không tiếc mọi giá cố gắn khai mở thần niệm.
Mặc dù khó khăn là vậy cuối cùng cũng dẫn tới thành công bước đầu, cũng ngay chính lúc hắn có thần niệm khi bản thân chưa kịp vui sướng hắn lại phát hiện một bí mật khiến hắn chấn kinh, khó có thể chấp nhận được sự thật này.
— QUẢNG CÁO —
Tam hồn thất phách, hợp lại